Ước Hẹn Biển Khơi

Chương 4: Tránh xa Hải Phong




Hải Dương vừa đến lớp đã nằm bò ra bàn mắt nhắm tịt lại, trên môi nở một nụ cười thoả mãn. Balo vẫn còn nguyên trên vai chẳng thèm bỏ xuống, mái tóc ngắn hơi rối rơi trên mặt bàn. Hôm qua cô mải xem phim đến khuya lắc khuya lơ mới không cam lòng tắt đi ngủ. Nhưng Hải Dương cô không hề mất lí trí nha, liên tục đặt hơn mười lần báo thức dậy sớm đến trường. Thà rằng chịu khổ một tí rồi ngủ luôn trên lớp thay vì vừa muộn học vừa làm cho mình vội vội vàng vàng. Bởi vậy mà vừa đặt mông xuống ghế cô liền yên tâm ngủ một mạch.

Ai, giấc ngủ thân yêu!

Hôm nay Hải Dương ngủ cực kì ngon, kì lạ sao hôm nay trời mát thế nhỉ? Chẳng giống mọi hôm, ngủ dậy là thấy trên chán lấm tấm mồ hôi. Nói đến đây Hải Dương lại cảm thấy cực kì buồn bực vì tốc độ rùa bò của quạt trên lớp, nói để đuổi muỗi cũng không quá đáng.

Nhà trường ngược đãi học sinh mà.

Vừa nghĩ cô vừa liếc nhìn ra bên ngoài, vẻ nghi hoặc trong mắt càng lớn hơn. Thời tiết hôm nay vẫn như hôm qua, hôm kia, hôm kia kia.... Chẳng lẽ hôm nay tâm trạng vui vẻ nên cái đầu mới mát chăng?

Lại nhìn vào trong lớp, lúc này đa số mọi người đã đến.

A, thằng ngồi cạnh cũng đến luôn rồi. Hải Dương nhìn thấy Hải Phong thì khuôn mặt hơi cứng lại, vô cùng không tự nhiên dơ năm ngón tay lên nói với cậu ta một câu

- Hi

Nói xong Hải Dương liền cảm thấy hối hận. Dở người à, tự nhiên lại hi với cậu ta. Đến cô còn thấy câu vừa rồi quá mức cứng nhắc cùng ngượng ngùng.

Trong khi Hải Dương cứ đinh ninh cuộc nói chuyện, à không, độc thoại này sẽ kết thúc trong không khí ngại ngùng thì thằng ngồi cạnh bỗng cất tiếng

- Hi, Hải... Dương.

Hải Dương thấy khi nói tên của cô, cậu ta có chút ngập ngừng nhưng sau đó rất nhanh lại khôi phục bình thường, đã vậy còn bonnus thêm nụ cười mỉm dịu dàng chết người. Aaaa, mẹ ơi cứu con!

Hải Dương thừa nhận cô có chút tầm thường. Lần đầu tiên ngồi với một đứa con trai có mặt tiền đẹp như vậy khiến đôi lúc tim cô như muốn bay ra khỏi họng. Cũng đâu thể trách cô được? Lớn lên tại một xã nhỏ, xung quanh đâu có đứa con trai nào như cậu ta. Da thì trắng bóc, môi hồng hồng, mắt sâu ơi là sâu. Quả lông mi mới gọi là đỉnh cao, vừa dài, vừa cong, từng sợi tinh tế như được chau chuốt kĩ càng. Mũi cao thẳng tắp. Chậc, khéo đứa hôm qua đoán đúng, cậu ta có khi là con lai thật. Nhìn cậu ta, đến con gái như cô còn thấy tự ti. Hải Dương chớp chớp mắt, nghĩ đến cặp lông mi không mấy khả quan của mình thì ỉu xìu, rụt cổ lại.

Hải Phong nhìn Hải Dương mặt mũi ngơ ngơ như bò đội nón, biểu cảm đa dạng thì mím môi nhịn cười, đã vậy tóc tai nàng ta thì rối bời, một bên má đỏ ửng lên do ép xuống mặt bàn trong thời gian dài. Cậu cuối cùng cũng không nỡ cười vào bản mặt ngu ngơ đến tội của cô đành quay mặt sang chỗ khác lấy tay che miệng, nhịn cười đến run cả người

Và cái đứa kia vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- -----

Ra chơi, Hải Dương nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ lượn xuống căn tin.

Trong đầu cô chỉ có một chữ đói, hai chữ rất đói, ba chữ cực kì đói!

Không ăn sáng thực sự là thói quen không tốt. Ít nhất khiến cho bạn nhỏ Hải Dương không thể tập trung học hành được. Ôi chao, thanh niên tuổi ăn tuổi ngủ. Ăn hết thùng cơm có là bao?

Hải Dương đương nhiên là sẽ không ăn hết thùng cơm rồi. Nhìn đồ ăn vặt trong lòng, cô nở nụ cười thỏa mãn.

- Ê mày, ai mà đẹp ghê vậy trời?

- Nhìn lạ quá luôn, tao chưa thấy bao giờ.

- Hay anh chị lớp 11, 12 nhỉ??

- Không biết

- Ôi chao ôi, tao đi chết đây. Đẹp trai khủng khiếp ấy.

Tiếng xì xào xung quanh hấp dẫn Hải Dương, cô vô thức nhướn cổ về phía người được bàn tán.

Một chàng trai cao gầy, da dẻ trắng trẻo. Cậu ta mặc áo đồng phục sơ mi trắng như bao người khác nhưng lại toát lên nét đẹp kì lạ. Mái tóc đen mềm mại khẽ bay bay trong gió. Cậu ta ngửa cổ lên uống nước, nước trôi vào cổ họng khiến yết hầu chuyển động theo. Cổ tay tinh tế lọt vào tầm mắt cô.

Người này, ngoài Hải Phong ra thì còn có thể là ai đây??

Thật là, đi đến đâu cũng như minh tinh gây sự chú ý của người khác. Một người như cậu ta, sao không đến thành phố lớn mà lại chạy về nơi làng quê như ở đây cơ chứ?

Không phải cô cảm thấy làng quê có gì không tốt, ở đây hiện nay cũng rất phát triển nhưng so với thành phố phồn hoa thì chẳng đáng kể đến. Hơn nữa một người như cậu ta xuất hiện ở đây nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.

Khoảnh khắc Hải Dương định đi chuyển tầm mắt thì cái người được chú ý kia cùng mới cô mắt chạm mắt. Không sai! Hải Dương đứng giữa một đám người nhưng ánh mắt cậu ta chuẩn xác rơi trên người cô, mắt đối mắt. Cô đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng vội vàng quay mặt đi.

Khoảnh khắc cô quay đi, ánh mắt ai kia chợt thoáng buồn.

Hải Dương lách người ra khỏi đám đông, nhanh chân chạy về lớp. Vừa ngồi xuống bàn, chưa kịp thở được miếng nào thì bỗng nghe tiếng nói không quen cũng chẳng lạ

- Làm gì mà chạy như mà đuổi thế?

Hải Dương giật bắn mình nhảy dựng về phía sau, trợn mắt nhìn Hải Phong

- Cậu... cậu...

Không phải vừa nãy còn đứng ở dưới kia sao? Sao giờ đã về lớp rồi?

Hải Phong bật cười kéo ghế ngồi xuống. Cậu chống cằm nhìn thẳng vào mắt Hải Dương

- Sao? Có phải cảm thấy vừa rồi tớ cực kì đẹp trai không?

Hải Dương: "..." Đồ dở hơi!

Hôm qua còn rụt rè e ngại xấu

hổ các kiểu, sao hôm nay lại quay ngoắt 180 độ thế này? Hả?

Cứ có cảm giác mình bị lừa là sao nhỉ?

______

Tác giả: Đọc đến đây thì làm ơn like và bỏ phiếu giùm tui đi mà:<<

Tối tầm hơn 10h lại cóc chương mới nha:3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.