Ước Hẹn Biển Khơi

Chương 37: Bãi sông




Hải Phong cầm bút gõ vào đầu Hải Dương một cái rồi gạch chân dưới đề bài, bực mình nói

- Đã bảo bao nhiêu lần rồi, khi làm nhớ chú ý đến cái điều kiện này này, quên nó một cái cả bài giải đều trở thành vô ích! Làm mấy lần rồi vẫn cứ quên là sao?

Hải Dương im lặng ngồi nghe cậu ta sỉ vả, trong lòng ấm ức mà không dám nói. Nếu không phải có Thảo Chi chạy đến thì không biết thằng cha này định mắng cô tới khi nào

- Ê, chiều nay rảnh không? Cả hai đứa mày luôn

- Vụ gì? Vụ gì?

Hải Dương hào hứng hỏi

- Ra ngoài bãi sông chơi, nhà tao gần đấy, để xe ngoài nhà tao rồi ra đấy chơi. Đi không?

Hải Dương sung sướng gật đầu lia lịa, quay sang bên cạnh thấy mặt Hải Phong nghiêm lại thì ỉu xìu.

Thảo Chi chứng kiến con bạn chí cốt thiếu nghị lực với trai như vậy thì khoé mắt giật giật, quyết định ra tay trợ giúp

- Ơ hay, mày bắt nó học mấy ngày nay còn chưa đủ à? Làm người phải ăn chơi một tí mới không uổng phí thanh xuân, hỉu hông?

Càng chơi thân với Hải Dương, Thảo Chi càng bộc lộ bản chất hiếu thắng, ghét sự cầu kì, giả tạo. Theo cách của cô nàng nói thì việc cô với Hải Phong xưng tớ cậu nó cứ ngượng ngùng sao á, để thuyết phục cô thay đổi cách xưng hô cô nàng đã chủ động xưng mày gọi tao hùng hùng hổ hổ. Nhiều lúc cô nàng cao giọng Hải Dương cảm tưởng như đang bị xã hội đen đòi nợ.

Quay lại hiện tại

Hải Dương nghe Thảo Chi 'khuyên nhủ' thầy giáo khó tính của mình thì cũng nhìn cậu ta chằm chằm với vẻ mặt đầy mong đợi. Nếu không phải vì mẹ thì việc gì cô phải trưng cầu ý kiến của tên này? Chỉ là nếu không có cậu ta đi theo thì chắc chắn mẹ sẽ không cho phép cô đi chơi xa như thế.

Cũng không phải là xa lắm nhưng với cái đứa lên THCS mới bước chân ra khỏi làng thì đây có thể coi là một chuyến đi 'xa'. Hải Dương phải đau khổ thừa nhận cô không thể phân biệt rõ ràng được phương hướng, đi loanh quanh một chút không để ý là sẽ bị lạc. Bởi vậy bình thường cô không dám lượn lờ ở đâu quá xa.

Hôm nay được rủ đi chơi, trong lòng Hải Dương đầy mong đợi, ánh mắt cô nhìn Hải Phong càng thêm long lanh.

Hải Phong tự nhận thấy bản thân không chịu nổi mỗi khi cô nhìn cậu với ánh mắt như thế, quay mặt đi chỗ khác rồi bất đắc dĩ đồng ý.

———

- Con chào mẹ con đi!

Hải Dương tí tởn chào mẹ một tiếng thật to rồi nhảy chân sáo ra khỏi nhà, nơi Hải Phong đã đứng đợi ở đấy từ khi nào.

Hôm nay Hải Phong ăn mặc đơn giản thoải mái, quần đen ống rộng cùng áo phông trắng, bên ngoài khoác thêm một áo sơ mi kẻ sọc màu xanh da trời, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai màu đen. Trông cậu ta khác hẳn với dáng vẻ trong trẻo, tinh khôi trên lớp. Hải Dương đứng tại đó cẩn thận nhìn cậu và chợt cảm thấy như mình vừa biết thêm một điều về Hải Phong.

Thì ra cũng có lúc cậu ta trông như thế này.

Hải Phong cũng đã nhìn thấy cô,khẽ vẫy tay gọi, lúc này cô mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ mông lung về sự khác lạ của cậu bạn ngồi cạnh.

Hải Dương đến gần, nhỏ giọng hỏi

- Thảo Chi đâu?

- Tụ tập trên cổng trường rồi, chắc đang đợi bọn mình. Lên xe đi

- Ừm

Hải Dương từ từ ngồi ra yên đằng sau, cô không bám vào Hải Phong mà bám vào phía sau yên xe. Hải Phong có vẻ không để ý đến chuyện vụn vặt này, bắt đầu đi.

Lên đến cổng trường quả nhiên thấy vài bóng người tụ tập một chỗ. Thảo Chi ngồi trên xe chống nạnh thở phì phì, mặt mũi tức giận

Hải Dương ban đầu còn không hiểu chuyện gì nhưng khi đến gần thấy bạn lớp trưởng ngồi thù lù một đống gần đấy, mặt mũi lạnh tanh, thỉnh thoảng còn đưa tay đẩy gọng kính thì lập tức hiểu lí do tại sao bí thư thân mến tức giận.

Cô bất giác cười khẽ, Hải Phong tò mò hỏi

- Cười gì thế?

- Không có gì

Cô xua tay đáp

Hải Phong: “...” Có phải con gái đều kì lạ thế không?

Thảo Chi mặt mũi đỏ lựng, vừa thấy Hải Dương lập tức chạy qua bên này. Cô nàng cầm tay Hải Dương thuyết phục

- Hải Dương, sang đi chung xe với tao đi

- Xe mày đâu?

Cô cũng đã dần quen với cách gọi này của Thảo Chi, nhưng chỉ duy nhất với cô nàng thì mới xưng mày gọi tao. Ban đầu cô cũng định làm thế với Hải Phong luôn mà cô sợ mẹ nghe thấy lại càu nhàu cô ‘hỗn láo’ với thầy giáo nhỏ nên đành thôi

Thảo Chi nghiến răng kể

- Tại cái thằng mê gái kia!

- Ai cơ?

- Thằng Khang chứ ai!

Từ cái hôm cậu ta đỡ cô ở trên bục giảng, Hải Dương không tiếp xúc với cậu ta nhiều lắm, quan hệ trong lớp cũng bình thường, không có chuyện thì không nói với nhau câu nào.

Nhưng nghe Thảo Chi nói vậy, tính tò mò bỗng dưng nổi lên, cô hỏi lại không để ý bên cạnh Hải Phong khẽ đưa mắt qua liếc một cái

- Cậu ta làm sao

- Còn sao nữa? Vừa thấy Mai kêu là không có xe thì lập tức đuổi ông đây xuống xe để rước nó lên, bảo ông đây sang ngồi cùng xe với lớp trưởng. Đùa, đi cùng tảng băng thần thánh đó thì để biến ông đây từ thiếu nữ nhiệt huyết thành lãnh khốc cô nương à?

Hải Dương nghe nàng ta thao thao bất tuyệt, ngôn ngữ loạn xạ thì cười đến rung cả người. Nghe nói dạo gần đây Thảo Chi nghiện mấy truyện cổ trang trên mạng đâm ra nói năng bình thường cũng bị lây nhiễm. Cô đợi ngày nàng ta cung kính nói với thầy Đông một câu: “ Tại hạ xin tuân lệnh”

Nghĩ đến đấy thôi Hải Dương đã cười tít mắt lại, Thảo Chi lay lay vài cái mới tỉnh. Lấy lại dáng vẻ nghiêm túc nhưng đáy mắt vẫn còn vương ý cười. Cô hỏi

- Chứ giờ sao?

- Thì tao sang ngồi cùng mày, còn... Phong thì sang đi chung với lớp trưởng!

Nói xong thì lén lút nhìn Hải Phong một cái. Hải Dương còn chưa kịp đáp thì ai kia đã nhanh chóng mở lời

- Mẹ Dương giao cậu ta cho tôi, cậu đi cùng rồi lỡ hai đứa ngã gãy chân gãy tay rồi ai chịu trách nhiệm?

Hải Dương trợn mắt nhìn cái thằng vừa mở miệng đã nói ra bao điều xui xẻo, đã thế còn nói một cách hết sức là nghiêm túc. Thảo Chi cứng họng, há miệng không phản bác được bất đắc dĩ dậm chân trở về chỗ cũ.

——

Tác giả: Đột nhiên ý tưởng dạt dào quá phải làm sao đây?

Có lẽ truyện sẽ được kéo dài hơn so với dự định:((


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.