Ước Hẹn Biển Khơi

Chương 35: Mẹ




Hải Phong ngồi im lặng trên ghế đợi, tậm trạng căng thẳng

Nhớ lại chuyện Hải Dương vừa nói, cậu khẽ xoa xoa thái dương đang giật giật.

Cánh của phòng giáo viên đột ngột được mở ra, một người phụ nữ trang phục nghiêm túc, khí thế mạnh mẽ bước vào. Hải Phong vội vàng đứng lên cúi đầu chào một cách vụng về

Cảm giác này cứ như là....

- Cháu chào cô ạ

Tuệ Linh nhìn Hải Phong cúi đầu chào lễ phép chỉ khẽ ừ một cái rồi bảo cậu ngồi xuống. Ban đầu bà không để ý lắm nhưng khi ngồi đối diện với chàng trai trước mặt, ánh mắt mạnh mẽ quyết đoán phút chốc trở lên hốt hoảng

Bà khẽ chớp mắt vài cái để nhìn rõ hơn nhưng đối diện với bà vẫn là khuôn mặt có nét quen thuộc cùng đôi mắt giống hệt người kia

- Cậu.... tên gì?

- Cháu tên là... Harry Methid

.....

Hải Dương đứng bên ngoài phòng giáo viên bồn chồn không yên. Mẹ nói gì với Hải Phong mà lâu thế không biết?

Nghĩ đi nghĩ lại với tính cách của mẹ khi biết rắc rối cô dính phải liên quan đến một thằng con trai lạ hoắc thì chắc giờ này mẹ đang răn đe cậu ta bài học triết lí, lí tưởng của thanh niên học sinh rồi cũng nên.

Hải Dương có chút hối hận, nếu hôm qua cô cứng rắn một chút không nói cho mẹ biết về vụ đăng ảnh cùng bị chị lớp trên doạ đánh thì bây giờ không phải đứng đây dậm chân lo lắng thế này.

Cô lén lút áp tai vào cửa muốn thử nghe xem hai người nói cái gì nhưng chỉ mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện chứ không nghe rõ là nói gì. Giọng mẹ có vẻ kích động, Hải Phong xong đời thật rồi.

Đột nhiên bên trong trở lên yên tĩnh, có chuyện gì vậy?

Hải Dương không nhịn được muốn hé cửa nhìn vào trong một chút, móng vuốt còn chưa kịp chạm vào cửa thì cửa phòng đột ngột bị mở ra, cô vội vàng đứng sang một bên giả bộ ngắm nghía bứa tường vàng lịm nhưng mắt vẫn len lén liếc về phía hai người.

Không nhìn không sao vừa nhìn Hải Dương lập tức há hốc miệng kinh ngạc

Thế quái nào bà mẹ siêu nhân của cô lại âu yếm nắm tay Hải Phong rồi còn ngọt ngào hỏi thăm tình hình học tập sức khoẻ này nọ thế kia??

Tuệ Linh dịu dàng nắm chặt bàn tay mảnh khảnh có chút lạnh của Hải Phong nhẹ giọng dặn dò

- Làm gì thì làm, nhớ phải giữ sức khoẻ đấy

- Dạ, cháu biết rồi

Tên này còn híp mắt cười rất chi là đắc ý mới sợ

Hai người này rốt cuộc đã tâm sự cái gì ở trong đó vậy???

Hải Dương đi đến trước mặt hai người dang tay chặn họ lại, giọng khiếp sợ

- Mẹ, sao mẹ lại...?

Nhưng bà mẹ thân yêu của cô lại chẳng để đứa con gái duy nhất vào mắt, tiếp tục ân cần nói chuyện với Hải Phong.

- Thôi, cháu cứ liệu mà làm đừng cố quá. Con bé Dương bác giao cho cháu chăm sóc nó. Con bé này chẳng được tích sự gì nhưng cũng coi là ngoan ngoãn, nó có bướng thì cháu cứ thẳng tay mà răn đe, có thế mới nên người được. Bác nghe thầy Đông bảo nhờ cháu mà thành tích của con bé tăng đáng kể, sau này phải nhờ cháu giúp đỡ rồi.

- Dạ, bác cứ yên tâm ạ

Nói xong cậu ta còn liếc nhìn cô một cái, nở nụ cười sâu xa

Hải Dương: “...”

Có cảm giác rất lạ, hình như cô bị bán rồi. Không đúng, phải gọi là đem cho không mới đúng.

- Mẹ!

Hải Dương mếu máo gọi, lập tức bị lườm một cái rát mặt

- Gọi cái gì mà gọi, lo mà học tập Phong đi, suốt ngày nhe nhe nhởn nhởn. Chuyện ảnh ót để đấy mẹ xử lí, sau này đừng có gây chuyện cho thằng bé nữa!

Cô mới là nạn nhân có được không hả?

Còn chưa kịp mở miệng kêu oan thì mẹ đã vội vàng dặn Hải Phong thêm vài câu rồi không thèm hỏi thăm đứa con gái bé bỏng là cô mà lướt đi hiên ngang như một vị thần.

Hải Dương nhìn theo bóng lưng bà mẹ siêu nhân khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc thì cô có phải con gái mẹ không?

- Này, mặt ngơ ngơ ngáo ngáo nghĩ gì đấy?

Hải Dương quay lại lườm cậu ta y hệt cái cách mẹ vừa lườm cô, xong không nhịn được cất tiếng hỏi

- Cậu với mẹ tôi nói gì trong đó đấy? Sao tự nhiên mẹ tôi lại thân thiết với cậu thế? Rõ ràng...

Rõ ràng mẹ bảo đi đòi lại công bằng cho cô cơ mà!

Hải Dương cười cười không đáp, nhìn cô phồng mang trợn má ngẩng cổ lên chất vấn mình đột nhiên tâm trạng rất tốt. Vui vẻ búng trán cô một cái rồi nghênh ngang rời đi

Hải Dương bị cậu ta búng trán đến ngớ người, cổ vẫn ngửa về phía sau. Mất một lúc cô mới phản ứng lại nhanh chóng đuổi theo cậu ta

- Ê, đứng lại! Cậu nói gì với mẹ tôi rồi? Ơ cái thằng này

Hải Phong mặc kệ con bé bên cạnh đấm đá, cào cấu đe doạ đủ kiểu vẫn nhe nhe cười cợt, còn rất yêu đời mà huýt sáo véo von. Cậu ta thì ung dung tự tại như vậy còn cô thì thở hồng hộc mà vẫn không khiến cậu ta hé miệng.

Hải Dương cảm thấy đầu cô bốc khói luôn rồi, nhìn bóng lưng cao gầy ngạo nghễ của cậu ta rồi lại nhìn xuống đôi chân thon dài, trong đầu loé lên một ý tưởng

Hehe

Hải Dương rón rén đi đến phía sau Hải Phong, nhân lúc cậu ta không để ý cô hơi hạ người xuống huých đầu gối vào khuỷu chân cậu ta. Hải Phong lập tức quỳ một chân xuống đất, trong khi cậu ta còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã đứng trước mặt cậu ta giả vờ vuốt cằm rồi phất tay tuỳ ý nói

- Miễn lễ

Nói xong nhanh chóng xách mông chạy biến

Mặt Hải Phong đỏ bừng, cậu ta đứng phắt dậy đuổi theo, thiếu điều cầm thêm cái gậy dí cô chạy mấy vòng liền.

Tiếng cười vang vọng khắp nơi

Ngoài kia nắng dường như cũng vui cười theo ai đó, chiếu sáng càng thêm rực rỡ, chói chang


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.