Ước Hẹn Biển Khơi

Chương 17: Người mà chúng ta gặp




- Thứ 7 tuần sau sẽ tổ chức duyệt văn nghệ ngày 20/11 nên từ đây đến hôm đó mọi người tăng cường tập luyện để chuẩn bị cho hôm duyệt nha.

Thảo Chi đứng ở trên bục giảng nói qua nội dung chính rồi dặn các bạn trong đội văn nghệ thời gian tập. Cô nàng chưa dứt câu thì bên dưới đã có tiếng than phiền

- Trời ơi, chắc gì lớp mình đã được chọn mà nghiêm túc quá vậy?

- Thật, bọn tớ cũng có việc phải làm chứ.

- Hôm đấy tớ bận rồi không đi được đâu, đổi lịch đi Chi

- Tập ít thôi Chi ơi!

Hải Dương hơi lo lắng nhìn Thảo Chi đứng trên bục đang chuẩn bị nổi điên. Thầy Đông thấy tình hình có vẻ căng, chuẩn bị mở lời hỗ trợ thì rầm một tiếng, bạn Kiên đập bàn đứng dậy. Cậu ta nghiêm nghị đẩy kính rồi lạnh lùng nhìn quanh lớp, nói

- Nếu các cậu không muốn tập thì nói rõ với tớ để tớ đi báo với thầy Thế xin rút khỏi cuộc thi. Còn nếu đã tập thì tập cho nghiêm túc, đừng có cái kiểu mở miệng ra là than phiền này nọ. Không phải mỗi mình các cậu bận đâu.

Trước sự ngỡ ngàng của cả lớp và cả thầy Đông, lớp trưởng lạnh lùng ngồi xuống.

- Bạn Kiên ngầu thế

Hải Dương thấp giọng trầm trồ. Hải Phong ngồi cạnh không nói gì.

Thầy Đông ra hiệu cho Thảo Chi về chỗ rồi hắng giọng, nghiêm túc nói.

- Đối với hoạt động tri ân thầy cô ở trường, thầy rất mong các em tích cực tham gia. Không phải vì giải thưởng mà là vì đây là cơ hội để mọi người thể hiện tinh thần đoàn kết. Có lẽ ở độ tuổi này của các em, các em cảm thấy những hoạt động như này rất phiền, rất nhàm chán nhưng tin thầy, ba năm cấp ba thật sự rất ngắn. Chẳng mấy chốc khi ngoảnh đầu nhìn lại, bên cạnh các em sẽ chẳng còn là người bạn cùng bàn quen thuộc, chẳng còn là những ngày lên lớp nữa đâu. Ba năm này sẽ là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời các em, người các em ghét bây giờ có lẽ sẽ là người các em nhớ mãi về sau.

Giọng thầy chầm chậm, khẽ khàng ẩn ẩn một nét buồn mang mác và xưa cũ. Ánh mắt thầy hơi hướng về phía ngoài cửa sổ miên man nghĩ ngợi rồi nói trong vô thức

- Người mà các em trao tình cảm đặc biệt trong những năm tháng này có thể sẽ bên cạnh em, cũng có thể mãi rời xa em nhưng người ấy sẽ giống như một kí ức đóng bản quyền. Dù bị năm tháng phủi bụi nhưng vẫn luôn tồn tại trong tâm trí...

Lúc này trong lớp vô cùng yên tĩnh, chưa bao giờ Hải Dương thấy thầy như thế này. Trông thầy Đông bây giờ không phải là một thầy giáo nghiêm túc, hay đùa những câu mặn mà hơn nước mắm. Thầy lúc này trông hiền lạ lùng, cứ như một bức tranh sơn dầu bị thời gian phủ lên, buồn bã, bi thương...

Hà Phương ngồi trên hơi quay xuống, hạ thấp giọng thì thầm với Hải Dương

- Thầy Đông ngày xưa chắc best văn của trường, nói hay vãi

Dù cô nàng đã cố hạ thấp giọng nhất có thể nhưng vẫn gây sự chú ý. Một loạt ánh mắt quay lại nhìn về phía bàn cuối, Hà Phương muối mặt lúng túng quay lên.

Thầy Đông cũng nhìn về phía này, nhận ra bản thân diễn sâu quá mức, thầy khẽ ho vài tiếng.

- Ờ... các em về cẩn thận suy nghĩ lại một chút về những gì thầy nói. Còn lớp trưởng....

Thầy Đông hơi dừng lại, nở nụ cười quen thuộc

- Tuy có ý tốt muốn nhắc nhở các bạn nhưng lần sau không được đập bàn đập ghế thế. Cẩn thận sau này ra ngoài là mất bộ nhá đấy

Cả đám phì cười trước ngôn ngữ dù lạ mà quen của thầy. Không khí dần trở lên hài hoà, có cái gì rất lạ lan toả giữa mọi người, những căng thằng trước đó như được xoa dịu.

- Phong ơi

Hải Phong: Không thèm quan tâm

Hải Dương nghệt mặt không hiểu thằng này lại dở chứng gì, gọi lại lần nữa mà hắn ta vẫn không thèm nghe.

Lúc này cô mới chợt nhớ ra đêm hôm Hải Phong tới gặp cô trước lúc tạm biệt cậu ta có nói sau này khi có hai người thì gọi cậu là Harry

- Harry?

- Hmm?

Hải Dương: Thằng điên này...

Cô bày vẻ mặt như nhìn thấy thằng dở nhưng Hải Phong không thèm quan tâm, lật sách đọc vô cùng lạnh lùng

- Thôi, mất cả hứng. Chả nói nữa

Hải Phong dừng lại quay sang nhìn cô. Ánh mắt cậu ta chẳng khác cô khi nãy là bao, y như nhìn thấy một con dở hơi

Hà Phương và bạn cùng bàn chứng kiến quá trình của hai đứa dở hơi này:....

Bọn thần kinh

——

Tác giả: Hôm nay tui phát hiện lượt đọc, like, follow, đề cử đều tăng. Dù không nhiều lắm nhưng tui cảm thấy rất hạnh phúc

Và đây là quà cảm ơn mọi người

Sự quan tâm mọi người dành cho Ước hẹn biển khơi là liều thuốc chống lười tốt nhất dành cho tui. Cảm ơn mọi người nhiều ❤️


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.