Edit: Nagi Maria
P/s: Ây ây, không phải 3p đâu nha, ai ghét 3p đừng có bỏ truyện giữa chừng á, ta chỉ đùa chút thôi:v
“Lạc Diệp, ngươi gật cái gì mà gật? Ngươi thì biết cái gì hả? Yêu hai người họ sao? Bảo ta làm sao mà yêu đây? Hả? Nói thẳng ra là trước kia hai người họ thay phiên nhau vũ nhục ta, vì tức giận, vì tự tôn của bản thân mà sỉ nhục ta, đến cuối cùng bảo yêu là yêu được sao? Ngay cả chân tâm của ta cũng bị họ giẫm nát rồi, ta lấy gì để yêu họ đây?”
Ta không biết tại sao càng nói ta càng kích động, có lẽ vì những điều này ta giấu trong lòng, chưa bao giờ nhắc đến với ai, bây giờ thì đã bạo phát rồi.
“Yêu hai người họ, hừ, chẳng phải ta đã yêu rồi đó sao? Khi ta yêu Dương Phi Long, hắn trên giường thượng ta nhưng lại đi gọi tên người khác. Thời điểm ta thương hắn, để làm ngươi vui, hắn đánh ta, mắng ta. Hắn lừa tất cả mọi người 2 năm trời, ta yêu hắn hai năm trời, thứ ta nhận lại chỉ có đau khổ. Bây giờ Phi Long hắn lại nói yêu ta, trước kia vì muốn che dấu việc bản thân đi yêu một tiểu quan, chỉ vì lý do đó mà hắn khi dễ ta, sỉ nhục ta được sao? Ta bị đưa cho Thương Vũ làm thế thân, ta muốn thay thế ngươi để yêu Thương Vũ, để chăm sóc cho hắn, hắn đối tốt với ta, rồi hắn lại kéo ta từ trên mây xuống 18 tầng địa ngục. Chỉ vì một câu của ngươi, hắn sẵn sàng tìm nhiều người để hạ nhục ta, ta chết cũng chết không được sạch sẽ. Ngươi nói làm sao ta tin tưởng hai người đó được nữa đây? Dù ta có tin, thì tổn thương trong lòng ta cũng không thể biến mất được.
Ta thật sự là tức đến điên rồi, cũng không thèm để ý Lạc Diệp đang ở đây, cứ như thế mà rống giận, ta muốn dừng lại, nhưng môi ta, lưỡi ta cứ tiếp tục nói không chịu ngừng, cái loại tuyệt vọng này ta chỉ muốn giấu và nơi sâu nhất của trái tim, vĩnh viễn khoá nó lại.
“Đúng, ta thừa nhận ta ti tiện, ta đi thích một người không dám nói lời yêu với mình, ta đi thích một kẻ sẵn sàng đẩy ta đi làm thế thân cho người khác. Ngươi có biết cái cảm giác tuyệt vọng đó không? Ngươi làm sao mà biết được? Dù Lạc Diệp yêu ngươi nhưng không tin ngươi, nhưng hắn sẽ không đối xử với ngươi như thế. Lạc Diệp hắn có nỡ nói ngươi là tiện nhân ti tiện khi đang ở trên giường với ngươi không? Hắn có vì sợ hãi mà đem người mình yêu đi dâng cho kẻ khác không? Hắn có dùng roi đánh ngươi không? Hắn có dùng nhiều người sỉ nhục ngươi trước mặt hắn không?”
Tất cả bọn họ đều kinh ngạc nhìn ta, không biết trả lời làm sao, ta càng nói càng uất ức, càng giận dữ, cái gì cũng không biết mà dám khoa chân múa tay nói ta phải sống lại cuộc sống bình thường giống trước kia sao?
“Đúng, thật sự ta cần một người yêu ta thật lòng, sợ ta đau, luôn cưng chìu ta, vì trước giờ ta chưa từng được ai đối xử với ta như vậy. Dù là có được thì cũng là vì muốn bù đắp những tổn thương trước kia cho ta thôi, họ chỉ áy náy mà thôi. Ta không muốn mình là một tiểu quan, ta không muốn quay lại những ngày tuyệt vọng của trước kia nữa. Bây giờ ta đã là một thầy thuốc, vì vậy ta sẽ không cần một ai yêu ta nữa, ta sẽ không làm tâm mình phải đau đớn nữa.”
Ta cười si ngốc, ta thật sự là đang phát tiết rồi “Nếu bọn họ yêu ta, xin lỗi, ta yêu không nổi nữa rồi, ta không muốn mình phải bị tổn thương nữa, trong lòng ta không thể chịu tổn thương cả đời được. Yêu sẽ khiến ta đau, vì thế ta không cần nó nữa, dù bọn họ nói với ta từ yêu, xin lỗi, ta không thừa nhận được nữa, ta không thể chịu đựng được nữa đâu. Mang theo nhiều chuyện phức tạp rắc rối ở trong lòng, khiến tâm ta nặng thên thôi, ta thật sự không yêu nổi nữa rồi”
Ta chỉ chỉ vào lồng ngực mình “Nơi này của ta, đã chết từ lâu rồi, là cha và Tử Quỷ phụ thân đã cứu nó về, trừ bọn họ ra ta không nhét được gì vào nữa đâu. Ngươi biết không, lúc cùng cha xuống núi, ta đã phải sợ hãi đến mức nào không? Nhờ các ngươi đó, nhờ các ngươi mà ta ra đường cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai, ta cảm thấy ta thật sự biến thành một tiểu quan rồi, ta rất dơ bẩn, ta sợ người khác nói ta bần tiện thấp hèn. Ta không dám nói chuyện với ai, ta chi biết ngoan ngoãn mà gật đầu, ta không dám nói lên chính kiến của mình. Là cha, là cha và Tử Quỷ phụ thân mỗi ngày chăm sóc ta, nói chuyện cùng ta, cho ta học được nhiều điều, học được cách bướng bỉnh, học được cách nghịch ngợm. Học được cách sống của một người bình thường, học trở thành một thầy thuốc tế thế cứu người, không còn là một nam xướng chi biết mở ra hai chân chờ người đến làm”
Tiểu Tịch ô một tiếng liền oà khóc, Lạc Diệp chỉ cúi thấp đầu không nói gì cả.
“Ta còn tưởng là đã thoát được các ngươi rồi, nhưng không ngờ Thương Vũ lại xuất hiện trước mặt ta, để không bị hắn nhìn thấy, cả ngày ta ở lì trong thái y viện, đứng ngồi không yên, đến khi ở Đông Lâm xảy ra chuyện, ta liền chủ động muốn đi, ta muốn trốn khỏi nơi này. Cha lo lắng không chịu cho ta đi, nếu lúc đó ta ngoan ngoãn nghe lời cha, thì ta đã không thảm đến mức này, sau đó cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vây giờ.
Ta bình tĩnh được một chút, nhớ lại chuyện ngày đó “Tiểu Tịch, khi Dương Phi Long đem ta đến chữa bệnh cho ngươi, trong lòng ta như bị xé nát vậy, ta biết Nhiễm Trần yêu Dương Phi Long đã chết rồi, nhưng tại sao ta vẫn đố kỵ chứ? Ngày xưa ta không có gì cả, trừ việc dùng mông hầu hạ người khác, ta không thể giúp hai người hạnh phúc. Nhưng ngươi thì có thể, cho nên ta lựa chọn tha thứ, chỉ cần hai ngươi được ở chung một chỗ, ta cũng sẽ vui vẻ theo. Vì thế ta cứu ngươi, để các ngươi không chịu cảnh sinh ly tử biệt, để hai người hạnh phúc bên nhau, ta đã hài lòng rồi. Khi ta bị mất trí trở thành một đứa nhỏ, Thương Vũ đã thể hiện chân tâm của hắn với ta, ta đã hiểu rồi, ta biết, ta biết hắn thực sự yêu ta. Mỗi ngày hắn ở bên cạnh ta, hầu hạ ta, ngay cả khi ta đi tìm hai cái răng bị gãy, hắn để ta vui liền nhổ răng của chính mình, ngươi nghĩ ta không thấy những việc hắn làm vì ta sao? Sao ta lại không biết hắn yêu ta được. Nhưng từ yêu này đến cuối cùng là gì đây, là áy náy hay thương hại? Ta không biết được. Dương Phi Long nói yêu ta, ta không biết phải làm thế nào, nếu được chọn ta thật không muốn nghe câu nói đó của Dương Phi Long. Cá nhân ta cũng chỉ có thể yêu một cách bình thường, nhưng ta sợ bị tổn thương lắm rồi, ta sợ, nên ta không dám.”
Tiểu Tịch buông tay ra, miệng không ngừng nói xin lỗi, vì hắn ta mới bị như vậy.
Ta lắc đầu, từ sớm ta đã biết trước kết quả là vậy rồi, không phải sao? Nhưng ta vẫn đâm đầu vào, đó là lỗi của ta.
Dù là bị Dương Phi Long mắng tiện nhân, dù là bị Thương Vũ dùng roi quất, dù là lúc bị nhiều người sỉ nhục, ta đã tuyệt vọng đủ rồi. Vì vậy, ta chỉ muốn ở bên cạnh cha và Tử Quỷ phụ thân, cả đời này.
Ta thừa nhận, ta yêu Thương Vũ, nhưng đối với Dương Phi Long ta cũng cảm nhận được một cảm giác rất nhỏ. Nhưng thứ cảm giác này so với tình yêu thì còn xa lắm, ta làm không được, thật sự làm không được.
Vì vậy, hai người họ bảo yêu ta, nhưng giờ ta yêu chính mình hơn bất cứ thứ gì, chỉ cần lòng ta biết là được rồi, không cần phải nói với ai nữa cả.
“Tiểu Tịch, ngươi không sai, nhưng dù có mười Lạc Diệp hay mười Tiểu Tịch cũng không khuyên được ta đâu. Cái này là số mệnh rồi, nếu không thì làm sao lại để 4 người chúng ta cùng gặp nhau vào một thời điểm được, đúng không? Nếu không phải số mệnh, thì mấy chuyện như vậy đã không phát sinh rồi. Ta thật sự không trách ngươi, ta có yêu, ta đã yêu, nhưng ta yêu đủ rồi. Ngươi đừng khóc nữa, sẽ làm ta lo lắng.”
Tiểu Tịch đi đến bên cạnh ta, ôm ta thật chặt, khóc đến ước cả áo của ta.
Ta vỗ vỗ lưng hắn “Tiểu Tịch, ngươi là đệ đệ của ta, trên thế giới này, người chính là huyết mạch duy nhất của ta, là thân nhân duy nhất còn lại của ta. Cả đời này, có được một người là người thân của ta, ta thật sự đã hạnh phúc lắm rồi. Cha và Tử Quỷ phụ thân đã hạnh phúc sống bên nhau. Vì vậy, ngươi và Lạc Diệp cũng phải hạnh phúc bên nhau. Đi đi, mau đi cùng Lạc Diệp.”
Ở lại đây cũng không để làm gì, cả hai người Tiểu Chiêu và Lạc Diệp đều có cuộc sống của riêng mình, ta không thể chen chân vào được.
“Ca, ca, ngươi đừng đau lòng nữa, cũng đừng khổ sở nữa, đều do ta không tốt” Tiểu Tịch biết không thể giúp gì được nữa, ở lại chỉ khiến ta đau khổ hơn.
Ta gật đầu “Đi đi, nhớ đấy, hằng năm phải về thăm ta”
“Ta, ta mỗi tháng sẽ đến thăm ngươi” Tiểu Tịch nhìn Lạc Diệp, nắm tay ta thật chặt.
Ta cần phải bình tĩnh, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, ta đã bình tĩnh lại không ít, ta rút tay ra khỏi tay Tiểu Tịch, chỉnh lại quần áo, quay người bỏ lại hai người nọ trong sân.