Úc Nhiễm Trần

Quyển 2 - Chương 14




Edit: Nagi Maria

Ta ở đây đã được mười ngày. Mấy ngày này ta đều không được nghỉ ngơi đầy đủ, chân trái ta đau gần chết, trước kia ở cùng cha, cứ vào những ngày lạnh hoặc trời mưa cha sẽ cho ta một đĩnh hương, nói là có thể giúp ta an thần, ngửi mùi hương này chân ta chỉ cảm thấy hơi đau, ta rất ngạc nhiên, cha chỉ cười ta, nói đây là đĩnh hương do tổ sư lưu lại, có nguồn gốc từ Tây Vực, bên trong hương có chút thảo dược nơi này không có nên nghiễm nhiên trở thành một loại thuốc. Giờ không có đĩnh hương, ta chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.

Chân ta đau lợi hại, ta thật sự không đi được nữa, nhưng không thể lấy cớ bị đau bệnh mà trốn việc, nên ta kêu Trương công công tìm giúp ta một cây gậy, ta chống gậy mà đi vào nhà dân tiếp tục chữa bệnh. Vài thị vệ thấy vậy bảo muốn cõng ta đi, ta sợ hãi, ngay lập tức lắc đầu, họ không còn cách nào khác đành đỡ ta vào. Thời gian người trong làng hồi phục so với dự đoán của ta không sai bao nhiêu. Ta lại nhìn xe thảo dược, thảo dược không còn nhiều nữa, chỉ còn một xe, tiền mang đến đây cũng không ít, nhưng vì mua đồ ăn cùng gạo nấu cơm cho dân, quả thật không còn nhiều nữa.

Ta nghĩ tình hình như vậy không ổn, ta muốn cha và Tử Quỷ phụ thân hỗ trợ, nên viết phong thư gửi về thành. Kêu cha lương thực cùng thảo dược ở đây chỉ đủ chống đỡ trong năm ngày, ta thấy chính mình thật ngốc, chỉ lo chữa bệnh, không để ý dân trong làng còn nhiều gấp mấy lần người trong cung phái đến. Ta hi vọng bồ câu có thể mau mau đưa thư đến cho họ, để họ nghĩ biện pháp giúp ta. Ta tìm Trương công công bảo đồ ăn mấy ngày này giảm xuống một chút, để những thị vệ đưa cơm nói với bách tính một tiếng, để bọn họ cố gắng chống đỡ trong hai ngày, sau đó thì mọi chuyện sẽ tốt rồi.

Trương công công cảm động nói, Nhiễm Trần chủ tử thật tận tâm, dân chúng nơi này đã khoẻ hơn nhiều rồi, bảo ta nên nghỉ ngơi. Ta chỉ cười cười, bọn họ đúng thật là tốt hơn rồi.

Ta ở đây mười ngày, ngày nào cũng bề bộn nhiều việc, ba ngày đầu cũng không thèm nghỉ ngơi, vì thế mấy ngày sau ta vừa leo lên giường liền ngủ ngay, lúc tỉnh thì lại tiếp tục đi xem bệnh. Hiện tại cũng đã rãnh rỗi hơn trước, không còn bận bịu nữa, nên ta ngồi trên giường mà nghĩ đông nghĩ tây, ta rất nhớ cha cùng Tử Quỷ phụ thân, nhưng trong thư ta không dám nói ta rất nhớ họ, vì ta sợ họ sẽ nhớ thương ta nhiều hơn. Ta nhớ Tiểu Thuận Tử, Tiểu Quí Tử và Tiểu Hoàn Tử, không có họ hi hi ha ha bên cạnh ta cảm thấy hơi cô đơn. Ta muốn đến căn phòng nhỏ trong thái y viện, nơi đó là nơi ta thích ở nhất, nếu ta mệt ta có thể nằm, Tiểu Hoàn Tử sẽ tìm chăn đắp cho ta.

Ngay ngày hôm sau, bồ câu liền trở về, Tử Quỷ phụ thân nói cha ta bệnh rồi, nhưng bệnh không nghiêm trọng, phụ thân nhắc nhở ta phải chú ý sức khoẻ, phụ thân đã sai người vận chuyển thảo dược đến đây rồi, chưa đến năm ngày sẽ tới nơi. Ta trộm cười, cha mà bệnh mới là chuyện lạ, dược của ta kêu Tiểu Quí Tử mang đến cho họ hằng ngày mà, không thể bệnh được. Có hồi âm của Tử Quỷ phụ thân rồi, ta lại thấy yên tâm hơn.

Nhưng đột nhiên dây buộc tóc của ta bị đứt, sau khi đọc xong thư hồi âm của ta ta cũng ngất đi. Miệng của Tử Quỷ phụ thân đúng là miệng quạ, kêu ta chăm sóc bản thân, bây giờ thực sự phải chăm sóc bản thân rồi. Theo ngự y nói thì do ta làm việc quá độ, kinh mạch trên đùi trái không được giữ ấm cẩn thận nên chảy máu, châm cứu cho ta nguyên một ngày. Ta tuy sợ kim châm sẽ đau, nhưng chân trái bắt buộc phải châm, nên ta thực rất sợ. Cha trước kia phải trói ta lại, châm được ba cái thì ta hôn mê bất tỉnh luôn, về sau cha cũng không nhẫn tâm trói ta lại, chỉ cần trời trở lạnh cha liền giữ ấm cho ta thật tốt, đốt đĩnh hương rồi pha dược cho ta uống.

Ta không chịu cho thái y châm, hắn nói không châm chân sẽ bị phế, ta biết chứ, nhưng ta thật không biết làm cách nào, đành để cho hắn châm. Hắn mới châm một cái ta nằm trên giường đã đau đến nhăn nhó mặt mày mà giãy dụa, hắn sợ châm không trúng nên sai Trương công công và thị vệ giữ chặt tay chân ta.

Châm đến kim thứ hai, nó còn đau hơn cả kim thứ nhất, ta hét toáng lên to đến mức người ở ngoài ai cũng nghe rõ, đau đến mức ta chỉ muốn cắn lưỡi cho xong. Thái y kêu Trương công công tìm một thanh gỗ cho ta cắn, ta khóc, nước mắt chảy ra không ngừng, đây chẳng phải là muốn lấy mạng ta sao, nghĩ kĩ thì đều tại mấy người không tốt với ta chớ, làm hại ta ra nông nỗi này. Quả nhiên không cần châm đến kim thứ năm, ta đã hôn mê bất tỉnh, cũng không thèm để ý là có đau hay không nữa.

Chân trái rất nóng, ta mở mắt ra, Trương công công đang ngồi ở đầu giường, một đại nội thị vệ vào đưa thuốc thấy ta tỉnh liền lật đật chạy đi kím ngự y. Trương công công kích động kêu lên “Chủ tử, ngươi tỉnh rồi, ngươi đã hôn mê suốt ba ngày rồi, ngươi nếu còn không tỉnh nữa, cái mạng già này của Tiểu Trương Tử cũng đi theo người luôn”

Trương công công đỡ ta ngồi dậy, ta thấy Trương công công đi chuẩn bị đồ vật này nọ, rồi giúp ta mang chậu nước đến để làm ấm chân ta. Ta cảm tạ Trương công công, hỏi qua về tình trạng trong thôn. Trương công công ngay lập tức trừng mắt nhìn ta “Nhiễm Trần chủ tử, ngươi chỉ mới tỉnh lại thôi, ngươi phải tự chăm sóc chính mình trước đã”

Ta không nói gì, Trương công công giúp ta uống thuốc, ta ngoan ngoãn uống xong, Ngự y tiến vào nhìn ta, nói không sao rồi, thị vệ cũng đi vào xem ta, ta tạ ơn tất cả mọi người, bọn họ không được tự nhiên lắm, ai cũng nói đó là bổn phận của họ, sau đó giúp ta nghỉ ngơi thật tốt.

Điều ta không nghĩ tới là người trong thôn, ai cũng đã đi được, ai cũng đến để xem ta thế nào, họ cảm tạ ta cứu họ một mạng, họ nói ta bệnh có phải vì họ không. Ta chỉ lắc đầu, rồi kêu thị vệ ra ngoài làm việc của họ.

Ta đứng lên giúp họ làm vài việc, Trương công công liền mắng ta không muốn sống nữa sao, ta chỉ cười cười, ta bảo ngủ ba ngày rồi nên giờ cũng không sao nữa. Ta rất vui vì họ không còn sợ gương mặt của ta nữa, cũng vui vì y thuật của ta cũng rất giỏi. Bọn họ ai nấy đều giúp ta làm việc, người trong làng thấy ta liền chào, còn mấy đứa trẻ thì suốt ngày quấn lấy ta, hỏi này hỏi kia, ta cũng vui vẻ trả lời hết. Nhưng mà dược đã sắp hết, ta bàn bạc với trưởng làng, kêu giảm số thuốc xuống, thay vì uống một bát thì chỉ uống nửa bát, vì dược không còn nhiều, trưởng làng nghe vậy thì rất vui vẻ đồng ý, người trong làng cũng đồng ý, ai nấy cũng nói bệnh đã khỏi không cần uống thuốc làm gì, họ ai cũng thật chất phác.

Thời hạn năm ngày Tử Quỷ phụ thân nói cũng đã đến, ta sợ đội ngũ mang lương thực cùng dược thảo gặp chuyện không may. Đến tối thì trưởng làng và Trương công công đến trước cửa phòng ta, bảo ta mau ra ngoài. Lương thực cùng thảo dược đã tới rồi, vì ta là người phụ trách, họ muốn ta đi đón.

Ta gật đầu với Trương công công xong liền đi ra đầu thôn nghênh đón.

Nhưng… chuyện mà ta không ngờ đã xảy ra, chuyện này khiến cho ta sợ đến chết khiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.