Edit: Nagi Maria
Cha không có tiễn ta, chỉ có Tử Quỷ phụ thân, Tử Quỷ phụ thân đặc biệt cho ta ba đại nội thị vệ bảo vệ an toàn của ta, phụ thân nói đó là ba người đã qua tuyển chọn, có bọn họ thì không ai có thể thương tổn được ta, ngoài ra còn rất nhiều thị vệ đi cùng để chuyển thảo được. Tử Quỷ phụ thân cầm tay ta, đem một khối bạch ngọc hình con chuột con ta, nói là của cha đưa, cha biết ta tuổi chuột nên cho ta để gặp nhiều may mắn. Ta nhìn nói thật lâu, ngay lập tức liền thích.
Ta ngẩng đầu hỏi Tử Quỷ phụ thân có cho tôi gì không, Tử Quỷ phụ thân chỉ mắng tôi học thói xấu của cha, đồ vật đã mang nhiều như vậy mà vẫn đòi hắn cho thêm đồ. Ta le lưỡi, hắn vỗ vỗ đầu ta nói ta phải bảo trọng, cha không ra tiễn ta vì sợ sẽ không nỡ để ta đi, sợ không chịu được mà giữ ta ở lại.
Ta gật đầu, kêu Tiểu Quí Tử mỗi ngày phải nhớ mang dược và nước trà cho cha và Tử Quỷ phụ thân, đám thái giám trong điện ta khóc lóc sướt mướt nói đợi ta trở về, nhớ phải mang theo quà nữa.
Ta cứ như vậy mà rời đi cha và Tử Quỷ phụ thân, ta không biết Đông Lâm trông thế nào, nhưng giờ đây ta cảm thấy thật mất mác, có lẽ đã ở bên cạnh cha cùng Tử Quỷ phụ thân một thời gian dài, nên khi rời khỏi bọn họ, dù chỉ hai tháng nhưng ta vẫn thấy lâu.
Thật ra đi đến Đông Lâm chỉ cần nửa tháng, nhưng chân của ta vốn không tốt nên chỉ đành ngồi xe ngựa đi, vì lần này có thánh chỉ của phụ thân, nên dọc đường đi theo ta chỉ có người trong cung cùng vài quan viên, họ đối với ta cũng xem như là rất tận tâm.
Mỗi khi trời tối, ta nằm trên giường lại suy nghĩ, vốn ta là một tiểu quan nho nhỏ sống trong Câu Lan Viện, những người này nếu biết được thân phận ta thì đừng nói đến việc sống trong Lam Điện, chỉ sợ ngay lập tức bị đuổi ra khỏi cung luôn. Nhưng ngày đó, cha không chỉ cứu mạng ta trở về, mà còn dạy ta y thuật, càng khiến cho ta biết được cảm giác khi được làm một người bình thường. Bây giờ cá nhân ta là một người có địa vị không nhỏ, ta có thể nhờ vào y thuật của bản thân mà cứu người, nên được những người này hết mực tôn kính. Những điều này đều do cha và Tử Quỷ phụ thân cho ta, đời này có trả ta cũng trả không hết.
Càng gần Đông Lâm, người cũng ít dần, đối với ta điều này thật tốt, tính xấu của ta là sợ người lạ, sửa không được. Nhưng Tử Quỷ phụ thân cho ta ba tên đại nội thị vệ. Ta nghe ba người họ nói vì ở đây có dịch bệnh nên ít người qua lại, người nơi này bị đói, còn có cả cướp. Lần này đi Đông Lâm, người không nhiều, nhưng thảo dược lại chở đến ba xe, bọn họ sợ không thể giữ được ba xe này khi có người đến cướp.
Nhưng mà dân chúng nơi này lại rất thuần phác, nhưng ai mà biết được chuyện gì, dù sao thì cướp đến đây thấy xe toàn chở thảo dược, chúng sẽ ngoan ngoãn đi cướp chỗ khác thôi, vì thế có thể tạm an tâm.
“Nhiễm Trần thiếu gia, ngài phải ra ngoài rồi, phía trước xe ngựa không thể đi được, ngài phải xuống dưới tự đi rồi” Trương công công ở ngoài xe gọi ta.
“Được” Bởi vì trong xe ngựa đi đường xóc nảy, trong xe ta không ngủ thì đọc sách. Mặc vào áo khoác, nơi này so với kinh thành còn lạnh hơn rất nhiều, thu thập một vài thứ ta liền đưa ra ngoài cho Trương công công, Trương công công thấy ta xuống xe liền chạy nhanh đến giúp đỡ, ta cười nhìn hắn cảm ơn, hắn cũng không ngại đỡ ta đi.