Úc Nhiễm Trần

Quyển 1 - Chương 5




Edit: Nagi Maria

Phi Long, vì sao ngươi không phản bác? Bởi vì đó là Tiểu Chiêu mà ngươi yêu ư? Ta nhìn về phía Ngưng Vương, ngươi cũng không tin ta sao? Đúng vậy a, ta chỉ là một tiểu quan nho nhỏ, ai tin ta, càng có ai chịu giúp ta chứ.

Các người yêu Tiểu Chiêu nên Tiểu Chiêu nói cái gì thì là cái đó sao. Ta còn phản bác được gì sao? Ta có khả năng để phản bác lại mấy người sao?

Dù sao chết một lần rồi nhưng lại không chết thành, lúc này đây cũng có thể đi trong an bình rồi.

Ngưng Vương đem ta mang ra khỏi lao, treo lên trên tường, hoá ra muốn được thanh tịnh trước khi chết phải chịu nỗi đau da thịt a, chỉ hy vọng da thịt ta non đi chút nữa, chết nhanh một chút sẽ không còn đau khổ.

“Ngươi thấp hèn như vậy sao? Hừ, ngươi thích bị người khác làm chứ gì? Vậy được, ta đây sẽ tìm nhiều người đến đây để thoả mãn ngươi” Ngưng Vương phẫn nộ, hung hăng nói “Tiện nhân, muốn chết dễ dàng vậy sao, đừng có mơ, người đâu, đến đây! Phải hầu hạ tên tiện nhân này thật tốt cho ta”

Nghe được Ngưng Vương ô ngôn uế ngữ, cùng lúc đó trước mặt hắn xuất hiện hai người, lúc này tâm ta khẩn cấp đến gấp rút. Ta nghĩ sẽ cắn lưỡi, ai dè bị hắn đánh vào mặt, sái quai hàm không thể cắn được.

Chết yên bình? Mang theo một thân thể bẩn thỉu như vậy làm sao mà yên bình đây? Ta không cần, cố gắng quay người lết đi chạy trốn, lại bị người ôm lại.

Thân thể ta hung hăng bị xâm hại, ở ngay trước mặt ba người đó, trước mặt ba tên ác ma đó, từng người lại từng người, một lần lại một lần cơ thể ta bị tiến vào rồi đi ra. Lúc này, sợ là ngay cả khóc ta cũng không còn sức nữa.

(Cờ hó -_-)

Ta giờ đây rất hận, ta không hận Phi Long, hắn tuy đánh ta mắng ta, còn thượng ta, nhưng ta biết Phi Long là thật tâm yêu một người nên mới làm vậy.

Ta rất hận, ta lại không hận Ngưng Vương, Ngưng Vương tuy là yêu Tiểu Chiêu, nhưng so với Phi Long thì Ngưng Vương còn ôn nhu hơn, còn yêu Tiểu Chiêu nhiều hơn cả Phi Long.

Ta thật rất hận, nhưng cơ bản ta không hề hận Tiểu Chiêu, đệ đệ tuy rằng hết lần này đến lần khác hại ta, nhưng ta biết, đệ đệ cũng chỉ vì theo đuổi hạnh phúc mà thôi.

Ta rất hận, nhưng không hận chính mình, nhưng ta lại quá yếu đuối, quá vô dụng, yêu người không nên yêu, còn tốt bụng để họ hạnh phúc bên nhau, lại một lần đi vào vết xe đổ yêu người không nên yêu.

Ta…

… Không có tư cách để hận, cũng không có tư cách để yêu…

Hiện tại ta chính là một nam nhân với thân thể dơ bẩn chỉ biết mở chân cho người khác thượng.

Thân thể bị mất cảm giác? Tri giác bắt đầu chậm rãi biến mất? Tốt quá rồi, chỗ này thật kinh khủng, ta cuối cùng cũng có thể rời đi rồi.

Cả đời này, ta không cần phải mang theo cơ thể dơ bẩn này nữa rồi.

Đời này, ta muốn rời đi khỏi đây, ta đã từng nói qua rồi, ta nhất định sẽ không uống cang Mạnh Bà, ta muốn nhớ thật kỹ mặt của những người này, để kiếp sau không liên quan đến họ nữa.

Cuối cùng, cũng xong rồi……

“Vương, Vương gia, hắn… hắn tắt thở rồi” Nam nhân vẫn còn bên trong tôi sợ hãi kêu lên.

“Tránh ra” Ngưng Vương kích động đẩy tên đó ra, nhẹ nhàng đưa tay lên mũi ta, chỉ còn một hơi thở thoi thóp, ta không hề động đậy, ta biết mình lập tức phải đi rồi.

“Thương Vũ, ngươi không lẽ thích thượng tên đê tiện này đấy chứ?” Tiểu Chiêu vẫn dùng khẩu khí ác độc vô cùng.

Ngưng Vương ném tôi xuống đất, nhìn đám người thượng tôi phẫn nộ quát “Ra bên ngoài, ném xa một chút, đừng để bổn vương ngày mai biết có một tên tiện nhân chết ở chỗ này”

Ta hé mắt, Tiểu Chiêu đắc ý, Ngưng Vương phẫn nộ, Dương Phi Long thì không đành lòng, hết thảy biểu cảm của họ tôi đều thấy được.

Đám người kia liền ngoan ngoãn mang tôi ra ngoài.

“Tiểu tử này tuy xấu nhưng cơ thể của nó ngon thật. Phía sau rất chặt, không giống người đã bị bọn họ làm a” Một người nâng ta lên, nói ra những lời ghê tởm.

“Đúng thế, ta thực không hiểu nổi, Vương gia ba người họ yêu thì cứ yêu đi, cuối cùng cũng tha lên giường làm thôi, vậy tìm thêm một người ngoan ngoãn làm ấm giường làm chi, lại còn kiếm người tốt thế này nữa”

“Nói cái giề? Đây là hàng từ Câu Lan Viện đấy, tốt thì tốt thật, nhưng hạng này chỉ phù hợp để hầu hạ chúng ta thôi, dơ bẩn chết được, nếu không phải mệnh lệnh của Vương gia, Lão tử đây cũng không thèm, có biết trong người hắn có bệnh gì hay không chứ”

“Đúng á, dơ muốn chết, lát về nhà phải kiếm men Diệp (lá cây lên men ^^) để tắm rửa mới được, ngày mai còn phải kiếm thầy thuốc nữa” (có mà bọn bay bệnh -_-)

Sao bi ai thế chứ? Người từ Câu Lan Viện đều phải có kết cục này a. Nhưng quan tâm nhiều làm gì, ta cũng sắp chết rồi, cũng không thèm tranh cãi với mấy người này, ta sẽ không nói trừ mấy người bọn họ, Vương gia cùng tên họ Dương ra thì ta chưa từng phục vụ người khác. Nói ra sợ bọn họ cũng không tin. Tiểu quan là kẻ có địa vị còn thấp kém hơn cả gia đinh, dù là tên ăn mày cũng có thể lấy họ ra để chà đạp cơ mà.

May mắn là ta sắp chết, ta sẽ không còn là tiểu quan, cũng không còn là nam xướng, lại càng không phải thế thân của người khác.

Lạnh quá, bọn họ đem ta đến một vùng hoang vu hẻo lánh a, không có ai đi qua đây, cũng không có ai biết đã từng có một thế thân dơ bẩn này tồn tại.

Sẽ không còn ai vì ta mà khổ sở nữa, không ai vì ta mà thương tâm, càng không có ai vì ta mà rơi lệ.

Tại sao, tại sao ta vẫn còn tỉnh? Đến cả chết mà cũng phải bất an như vậy sao? Ta sẽ được làm một lệ quỷ, không biết lệ quỷ của ta sẽ có năng lực gì a? Ta hận ba người họ, nhưng ta đã nói là sẽ không cùng bọn họ liên quan nữa, nhưng làm lệ quỷ, ta cũng chỉ là một cô hồn lệ quỷ đi khắp nơi du đãng thôi.

Lạnh quá, đau quá, nhưng tâm lại càng đau hơn, trái tim ta đã bị đánh thương mất rồi. Thân thể lại không cử động được, tâm cũng chết rồi.

Cứ như vậy mà chết đi, sẽ không còn bị đánh nữa……

Cứ như vậy mà chết đi, sẽ không còn bị thương tổn nữa……

Cứ như vậy mà chết đi, sẽ không còn bị làm thế thân nữa……

Cứ như vậy mà chết đi, sẽ không còn bị người khác lăng nhục……

Cứ như vậy mà chết đi, sẽ không còn mang theo một cơ thể dơ bẩn nữa……

Cứ như vậy mà chết đi, đem theo yêu hận của đời này tất cả mai táng……

Cứ như vậy mà chết đi, kiếp sau, nhất định sẽ không liên quan đến mấy người nữa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.