Úc Nhiễm Trần

Quyển 1 - Chương 4




Tác giả: Tần Tử Độc Sư

Edit: Nagi Maria

P/s: Thiên lý a, trên đời còn thiên lý không a, lũ này phải con người không, biết người câm không thể nói chuyện nên thích phịa gì thì phịa hả, đm, ta ức muốn chết rồi, ức quá!

Ta nghĩ mọi chuyện sẽ cứ tiếp tục như vậy, mặc dù ta không phải Tiểu Chiêu, nhưng ta đang ở bên cạnh Ngưng Vương, Ngưng Vương thì lại cứ tiếp tục yêu Tiểu Chiêu, tiếp tục yêu kẻ thế thân này.

Ngưng Vương đã trở lại, ta nghĩ hắn sẽ đến bên ta, ôm lấy ta, nói Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, có đau hay không? Ta sẽ ôm lấy hắn và bảo là mình không hề đau.

Nụ cười vừa cong nơi khoé miệng, ta nghĩ mình sẽ cười với hắn để nói cho hắn biết, Tiểu Chiêu của hắn không có sao. Hắn chạy như bay đến chỗ ta, một phen nắm ta ném xuống giường, hung hăng nhìn ta đang ngã trên mặt đất.

Ta liền hiểu, ta biết nhất định hắn sẽ phát hiện ra mà.

Ta biết, cuối cùng mọi chuyện vẫn là đến đây thôi.

“Ngươi, tên tiện nhân này” Ngưng Vương lấy roi quất lên người ta “Ta gọi ngươi TIểu Chiêu, ta sớm đã nghi ngờ sao Tiểu Chiêu lại vòng vo như vậy, không nháo không quậy, hoá ra là ngươi vốn không phải là Tiểu Chiêu” Lại thêm một roi nữa, quần áo ta bị đánh đến rách tan.

“Hừ, ngươi lừa bổn vương khiến ta thật khổ a, ngươi cho bản thân ngươi là cái gì? Nếu Vương quản gia không nhìn thấy Tiểu Chiêu ở cùng với tên Dương Phi Long đó, bổn vương không biết còn bị một tên nam xướng nhà ngươi lừa đến bao giờ”

Một roi đó của Ngưng Vương không đau, nhưng hai chữ nam xướng đã đem ta đánh thương đến tận xương rồi.

“Bị Dương Phi Long làm rồi mới mang đến cho bổn vương, ngươi đúng là đồ đàn bà dâm đãng. Các ngươi chế giễu bổn vương sao, bọn chúng muốn chạy thoát khỏi bổn vương, chúng nghĩ mình làm được sao? Ngươi yên tâm, để sau khi bổn vương trút giận xong sẽ mang hai người kia đến nhà lao để ôn chuyện cũ cùng với ngươi”

Một roi lại một roi quất xuống, tiếng mắng không ngừng vang lên, Ngưng Vương đánh ta đến choáng váng. Ta cười tự giễu, vốn định hôm nay sẽ bắt đầu yêu Ngưng Vương, nhưng không ngờ hắn cũng giống Dương Phi Long, đều là những kẻ chỉ vì tình yêu của chính mình, ta đây trong mắt các ngươi chỉ là một nam xướng để bồi các ngươi ngủ thôi sao? Ngưng Vương lại nghĩ ta cười hắn, cho nên đánh ta mạnh hơn. Ta không thể phát ra được tiếng nào, gọi cũng gọi không được, đành phải cứ thế mà bất tỉnh.

Khi tỉnh lại Ngưng Vương ngồi ngay cạnh ta, nhưng không có nhìn ta, ta biết hắn đang lo lắng cho Tiểu Chiêu. Một người như ta đâu xứng để được người khác lo lắng chứ? Chắc chỉ khi ở trên giường ta mới có giá trị đi. Thấy ta tỉnh lại, không nói lời nào liền đánh ta.

“Tiện nhân, ta đã sai người đi mật báo. Tiểu Chiêu nếu thiếu dù chỉ là một sợi tóc, ta nhất định giết chết ngươi” Giờ đây hắn đánh ta cũng không thấy đau, ta chỉ còn là kẻ đang thoi thóp thôi, nhưng lần này không phải tâm ta chết, mà là tâm ta cũng không có để chết nữa. Không cần Ngưng Vương giết, ta cũng sẽ chết nhanh thôi.

“Kẹt” Cửa lai mở ra, Tiểu Chiêu chạy vào ôm lấy Ngưng Vương mà khóc.

“Tiểu Chiêu, không sao chứ, hắn có làm gì ngươi không?” Ngưng Vương lo lắng hỏi, Tiểu Chiêu mặc chiếc bạch y bằng lụa, ta hấp hối mấp môi. A, thực nực cười, đến cuối cùng sao lại để ý đến cách ăn mặc của Tiểu Chiêu chứ, đến đây lâu vậy, ta cũng không bao giờ mặc một bộ bạch y giống đệ đệ mình, vì ta nghĩ chính mình vẫn rất bẩn thỉu a.

“Không sao, ta không sao, còn ngươi, không có việc gì chứ?” Tiểu Chiêu nâng lên mặt của Ngưng Vương, nhìn trái nhìn phải.

“Sao ngươi đến đây?” Ngưng Vương vẫn không thèm nhìn tới ta.

“Dương Phi Long, hắn biết ta không thương hắn, người ta thương là ngươi, ta yêu ngươi, trừ khi ta chết ta mới không còn yêu ngươi. Phi Long hắn ngăn không được ta, nên đành phải để ta đến đây” Tiểu Chiêu cười, nhìn Ngưng Vương nói, còn Ngưng Vương vẻ mặt đã vui vẻ hơn trước.

“Các ngươi thật ra rất ân ái với nhau mà, không phải sao? Vì sao lại đưa cho ta một nam xướng để thay thế? Nhìn ta xử trí hắn đi, trong lòng có thấy thoải mái không?” Ngưng Vương lạnh giọng nói. (Đm, đi chết đi, lũ không có tính người -_-)

“Thương Vũ, ai bảo ngươi đối xử với ta như vậy? Ngươi đáng bị vậy đấy, với lại, là tên nam xướng này yêu cầu được đi thay ta mà.” Tiểu Chiêu đá đá ta, xương cốt trong người rất đau, rơm rạ chạm vào da thịt, chỉ có thể rên lên đau đớn.

“Chính hắn yêu cầu? Dương Phi Long, chuyện này có thật không?” Hoá ra, các ngươi đều…

“…” Phi Long không lên tiếng, có phải vì hắn còn thương ta?

“Hừ, ngươi hỏi Phi Long thì hắn nói được cái gì. Tên tiểu quan này thật ra biết tôi cùng hắn lớn lên có dung mạo giống nhau, nên Long đến Câu Lan Viện thi nhìn hắn thì tưởng là ta, đem hắn mua về nhà, rồi hắn câu dẫn Long lên giường. Long cùng hắn đã quan hệ với nhau, dù Long biết không phải là ta, nhưng tính của Long ngươi biết rồi mà, là kẻ có trách nhiệm, nên Long đành nuôi hắn, để hắn ở tiểu viện, đến khi ta trở về. Hắn thấy được nơi của Long không còn chỗ cho hắn nữa, hắn biết ngươi muốn ta, nên yêu cầu đi thế ta” Càng nói càng chán ghét, đá đá tôi.

Tiểu Chiêu a Tiểu Chiêu, sao ngươi có thể vô lý như vậy?

Ta rất hận, hận vì ngày đó ta còn sợ làm bẩn lễ thành thân của hai người.

Ta càng hận hơn là vì sao ngày đó ta lại nói với mẫu thân muốn thay đệ đệ mình đến Câu Lan Viện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.