Úc Của Tôi Trở Về

Chương 79




Biên tập: Bột

Từ Úc hôn Tô An Hi, từng cái hôn tinh tế và dày đặc của anh rơi từ môi xuống cằm, tiếp đó là cần cổ thiên nga thon dài của cô. Anh đưa tay cởi áo khoác quân đội trên người cô, sau đó là mở hai cúc áo tròn của áo sơ mi bên trong và vùi đầu mút lấy xương quai xanh của cô. Khi cảm nhận được cả người cô run lên thì anh lại thấp giọng cười một tiếng.

Anh ngẩng đầu rồi nửa híp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt khép hờ của cô. Sắc mắt của anh tĩnh mịch còn đôi đồng tử của cô hơi mờ mịt, họ thẳng thắn nhìn nhau như thông qua cửa sổ tâm hồn dẫn tới sâu trong tim, rồi từ đối phương mà nhìn được chính mình.

Ánh mắt của Từ Úc quá nồng cháy, quá trực diện, cũng tràn ngập sắc thái… nhất định phải có được.

“Tìm được rồi.” Anh trầm giọng cười nhẹ.

“Tìm được cái gì?” Não Tô An Hi hơi thiếu dưỡng khí nên phản ứng cũng chậm chạp theo mà không theo kịp câu nói bí hiểm này.

Từ Úc chậm rãi chuyển qua ngực trái của Tô An Hi rồi nhẹ nhàng dán vào mà không mang chút sắc thái tình dục nào. Còn đôi mắt sâu như sóng biển cuồn cuộn kia vẫn như dính keo mà dán chặt vào mắt cô.

Anh thu lại ý cười rồi như nghiêm túc lại như đùa giỡn mà nói với cô: “Người trong lòng em chạy từ đây tới mắt em.”

Tô An Hi lại cười một tiếng: “Người trong lòng em đang ở ngay trước mặt em.”

Khóe môi của Từ Úc bỗng tạo thành một vòng cung, sau đó anh đã cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô.

Hai người vừa ôm hôn vừa ồn ào dời bước vào phòng ngủ.

Rèm cửa trong phòng ngủ đang khép lại, trong phòng cũng lờ mờ. Ánh sáng duy nhất ánh vào trong là ánh sáng ban ngay từ ngoài cửa sổ, ánh sáng này đượm một màu vàng kim, lại mang vẻ ấm áp tới dào dạt.

Từ cửa trằn trọc tới trên tường, áo sơ mi quân đội của Tô An Hi đã bị anh cởi ra một nửa, lúc này đang treo trên đầu vai.

Môi anh gặm cắn dọc theo đường cong hình giọt nước rồi lần tới bả vai mượt mà, sau đó chợt đưa cô đang mất phương hướng dán lên bức tường phía sau.

Bàn tay to vốn đang bóp lấy eo nhỏ cũng thuận thế nâng lên khiến vạt áo lỏng lẻo bị tách ra.

Từ Úc tiện tay rút vạt áo quanh eo cô, tới lúc chuẩn bị rút đi thì bị tay Tô An Hi đè xuống. Anh ngừng động tác rồi phả hơi nóng hỏi cô: “Không muốn?”

Phần gáy tiếp nối với hõm vai của Tô An Hi đều là hô hấp nóng rực của người đàn ông, áp lên lưng cô cũng là thân thể cứng rắn mà ấm nóng kia.

Cô mấp máy môi rồi vừa lôi tay Từ Úc vừa quay người về phía anh và để lưng mình dựa vào vách tường lạnh buốt phía sau, tiếp đó lại thấy mình như táng thân trong cảnh lửa băng kết hợp.

Cô chậm rãi lôi tay anh để lên bụng mình, sau đó nhìn anh mà hỏi lại: “Định để trong này bén rễ nảy mầm thật à?”

“Hàn Phóng nói với em?” Từ Úc bất đắc dĩ cười một tiếng, cách lớp vải cũng có thể cảm nhận được đường cong và phần bụng bằng phẳng của cô.

Tô An Hi lắc đầu: “Em nói với cậu ấy như thế, cậu ấy nói trùng hợp là anh cũng nói lời này, đúng là ăn ý.”

Từ Úc cười khẽ rồi nói bằng giọng khàn khàn như tiết mục DJ tình cảm đêm khuya: “Muốn nghe lời nói thật không?”

“Ừ.”

“Không đâu.” Anh đưa tay vuốt ve bụng phẳng của cô, đôi mắt lại nhìn vẻ đắm chìm trên mặt cô: “Không được bố mẹ em tha thứ và cho phép, anh sẽ không làm ra chuyện khiến em khó xử này.”

Tô An Hi so vai như không có gì quan trọng, mà động tác nho nhỏ này lại khiến áo sơ mi trên đầu vai trượt xuống thêm chút nữa. Tuy cô không để ý và không ngờ nhưng mắt người đàn ông trước mắt đã như bén phải lửa rồi.

Cô đưa tay gảy gảy như có như không trên mu bàn tay đặt lên bụng mình kia.

“Thật ra em cũng không phải người quá để tâm chuyện lễ nghĩa.” Cô dừng một chút rồi không nhịn được mà cười lên: “Không sợ cách cũ, quan trọng là mẹ em tiếp nhận.”

“Sợ là mẹ em không tiếp nhận mà bị nhận, sau đó sẽ oán hận anh cả đời.” Từ Úc cũng cười theo.

“Sợ mẹ em đến thế à?”

“Không phải sợ.” Từ Úc cúi đầu cắn cắn chóp mũi của Tô An Hi rồi dịu dàng nói: “Em là nguyên tắc của anh, vì thế người nhà của em cũng phải trở thành nguyên tắc của anh. Anh sẽ không làm chuyện trái với nguyên tắc.”

Tô An Hi bị mấy câu nguyên tắc này làm cho cảm động, trong lòng đột nhiên có cơn gió nhẹ nổi lên bốn phía như hoa nở xuân về.

“Thế… có làm nữa không?” Cảm động xong lại hỏi ra miệng tới không có ý tốt như thế.

Từ Úc ôm ngang Tô An Hi rồi đặt xuống giường, tiếp đến là chống hai tay hai bên khiến cả người cô chìm dưới người mình. Anh ghé vào tai cô cười khàn khàn tới vô lại: “Em quyết định đi.”

Lời thì nghiêm túc ủng hộ cô quyết định nhưng bây giờ bị ép tới chặt chẽ thế này thì tính là lựa chọn gì.

“Không được mang thai, em không chuẩn bị.” Cô mỉm cười nói.

“Anh có chuẩn bị.”

Tô An Hi dở khóc dở cười: “Anh đây là chuẩn bị từ sớm rồi.”

“Lo trước khỏi gây họa.”

“…” Không còn lời gì để nói nữa.

Từ Úc ma sát cơ thể không xương mềm mại của Tô An Hi, sau đó cúi đầu chiếm lấy môi và chậm rãi cởi đi từng vật chắn trên người cô.

Lòng bàn tay anh mang vết chai do cầm súng nóng hổi như núi lửa phun trào, đôi tay ấy chạm lên tầng da thịt mềm mại khiến cô căng thẳng toàn thân, mà tiếng cười nặng nề của anh truyền tới lại như thắp lên ánh sáng cho căn phòng ngủ này.

Tất thảy mọi thứ đều lặng lẽ tăng lên: Mồ hôi, ướt át, cứng rắn, mềm mại, lại kín kẽ đến thế.

Anh ngang ngược cắn môi cô, cô như chìm xuống nước mà vô tri vô giác lạc trong lực hút của trái đất. Chỉ có lòng bàn tay ấm nóng mang theo hơi nước kia rối rắm trượt từ ngực tới cơ bụng của anh, cuối cùng trượt tới đường nhân ngư.

Sau đó lại bị anh bắt được.

“Bây giờ còn không muốn không?” Anh miệng khô lưỡi đắng, cũng đã cứng rắn tới khó chịu nhưng vẫn không quên trêu chọc cô.

Tô An Hi dùng đầu ngón tay bấm lên cơ bụng cứng rắn của anh, tuy hô hấp không thuận nhưng vẫn tiếp tục đối đầu: “Anh nhịn nổi không?”

“Chủ yếu là xem em thế nào.”

“Không muốn.”

“Ồ, như thế chính là muốn.”

Từ Úc cười đắc ý rồi nói xong đã được như nguyện mà trầm mình tiến vào, sau đó chính anh cũng không kiềm được mà “ưm” một tiếng.

Bao nhung nhớ một tháng nay đều được phóng thích, cũng được lấp đầy vào khoảnh khắc này đây.

Sau đó, Tô An Hi được Từ Úc ôm vào trong lòng, anh vừa hôn lên môi vừa nói với cô: “Không lừa em đâu, mục đích trở về lần này là muốn thưa chuyện với bố mẹ em.”

“Bố em không thành vấn đề, chủ yếu là mẹ thôi.” Tô An Hi cười nhẹ rồi nói.

“Ừm.” Từ Úc ôm siết Tô An Hi, bàn tay to lại vuốt ve đầu vai bóng mượt của cô: “Sẽ không để em một thân một mình, cũng sẽ không để em trái lo phải nghĩ.”

Tô An Hi ngẩng đầu nhìn Từ Úc, tới giờ cô vẫn dịu dàng ngoãn ngoãn nói: “Em biết mẹ em đang nghĩ gì, nhưng dù hai bên có nói chuyện thế nào, anh phải đồng ý với em không được làm trái lòng mình.”

“Sao lại gọi là làm trái lòng mình, hả?”

“Chuyển nghề.” Sau khi cô nói ra hai chữ này, Từ Úc không có phản ứng gì nữa. Vì thế cô bỗng xoay người nằm sấp lên người Từ Úc, sau đó chăm chú nhìn anh rồi không tin được mà hỏi: “Anh nghĩ đến rồi đấy à?”

Từ Úc ôm lấy lưng Tô An Hi rồi nhìn cô cười nhàn nhạt, sau đó chậm rãi nói: “Thật ra tất cả những lo lắng và do dự đó của mẹ cũng đều vì tốt cho em. Năm đó anh chọn tổ quốc, đã đánh mất em còn khiến em bị bệnh, bây giờ vất vả lắm mới lần nữa tìm lại được. Nếu thực sự không thể song toàn cả ‘quốc’ và ‘gia’ thì Tô An Hi, lần này anh chọn em.”

Quốc gia thiên hạ không phải không rõ, quốc gia với anh mà nói là lãnh thổ Trung Quốc hai người cha dùng máu tươi và mạng sống để liều mạng bảo vệ. Quốc kỳ là tín ngưỡng cả đời này của quân nhân bọn họ, và cả của con cháu của quân nhân nữa. Từ Úc đương nhiên sẽ tình nguyện bảo hộ cho non sông đất nước tươi đẹp đang trên con đường phát triển và tiến lên.

Thế nhưng cho tới giờ, anh mới biết thì ra lúc anh nhiệt huyết tiến lên vì quốc gia và thiên hạ, cô gái anh yêu lại vì anh mà khổ đau nhiều tới vậy.

Nếu như trước kia phải lựa chọn chuyện này, anh nhất định sẽ do dự không thôi, sẽ không thể chọn được. Thế nhưng bây giờ chỉ cần có thể vì cô, anh sẽ tình nguyện cởi xuống một thân quân trang này.

“Có câu nói này của anh là đủ rồi, em không muốn anh chọn.” Tô An Hi nhìn anh với vẻ chắc chắn: “Anh cũng không cần phải chọn.”

Từ Úc cười rồi đưa một tay khác lên vuốt vuốt đỉnh đầu lộn xộn của Tô An Hi, anh nói với vẻ nhẹ nhõm: “Năm đó em bỏ Thanh Hoa vì anh, bây giờ anh chọn cởi quân trang vì em, xem như có qua có lại.”

Tô An Hi đưa tay đập lên vai anh một cái rồi hơi giận: “Ai bắt anh có qua có lại, em không thèm!”

“Được, không thèm thì không thèm.” Từ Úc cười bất đắc dĩ rồi tiện tay nhéo nhẹ chóp mũi của cô: “Nhưng cũng nên lo trước tính sau, không thể đánh mà không có chuẩn bị được.”

“Dù sao cũng không được cởi quân trang.”

Từ Úc hơi xoay người lại rồi kéo Tô An Hi vào lòng, còn hơi đè lên người cô mà gật đầu: “Ừm, dù sao anh cũng thích cởi quân trang của em.”

“…” Chờ chút, sao lại thay đổi tức thì thế này?

Hai người dính lấy nhau thêm nữa, Từ Úc lại càn quấy thêm một tiếng, sau đó mới rời giường mặc quần áo rồi chuẩn bị cơm trưa.

Đồ ăn là Từ Úc mua về từ buổi sáng, chiến trường của hai người chuyển từ phòng ngủ tới phòng bếp. Từ Úc cầm muôi, Tô An Hi trợ giúp, nam nữ phối hợp làm việc không ngừng nghỉ.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Từ Úc rửa bát còn Tô An Hi ngồi trên bàn bếp ngắm anh rửa bát. Cô vừa ngắm người đàn ông làm việc đâu vào đấy trước mắt vừa cầm điện thoại lướt web.

Nhưng trong lúc tràn ngập phấn khởi nhất thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Từ Úc nghe được tiếng chuông thì quay lại nhìn cô, Tô An Hi đưa màn hình điện thoại ra trước mặt anh rồi không thể làm gì khác ngoài cười cười: “Vừa mới nhắc tới lúc nãy xong.”

Người gọi điện thoại đến là mẹ đại nhân của Tô An Hi, Lâm Thanh Thanh.

“A lô, mẹ à.” Tô An Hi nhìn Từ Úc xoay người hơi khom lưng rửa bát tiếp rồi trả lời điện thoại.

Lâm Thanh Thanh ở đầu bên kia vẫn hỏi cô ngủ có ngon không, đã ăn chưa theo lệ cũ, cuối cùng mới đến điểm quan trọng là đừng quên buổi hẹn chiều nay. Bà đã gửi thời gian và địa điểm cho cô rồi, còn nhắc cô đừng đến muộn.

Tô An Hi cảm thấy sức chiến đấu của mẹ cô thực sự rất mạnh. Sáng nay cô đã nói quyết tuyệt như thế mà dường như bà không thấy nhằm nhò vào đâu. Lâm Thanh Thanh vẫn lời cần dặn cứ dặn, khiến cô không biết phải làm sao.

Mà Tô An Hi cũng không biết mẹ mình vẫn luôn cho rằng chỉ cần cô gặp được người đàn ông ưu tú hơn Từ Úc, thì bà không tin con gái mình còn nhớ tới thằng nhóc thối lâu ngày không gặp kia nữa.

Nói cho cùng thì thời gian cũng chỉ là một đoạn tình cảm, bà vẫn luôn vững tin vào quan điểm của mình như thế.

Thế nhưng dường như Lâm Thanh Thanh đã sớm quên mình cũng từng không chịu được thời gian mà bại vì yêu.

Hoặc có lẽ bà không hề quên mà chỉ đang tự thuyết phục bản thân rằng Từ Úc không giống Tô Chấp Lương. Tô Chấp Lương đáng giá để bà quay đầu, còn Từ Úc lại không đáng để con gái bà phó thác cả đời.

“Con biết rồi.” Tô An Hi chờ Lâm Thanh Thanh nói xong thì không mặn không nhạt đáp lại một câu.

Cô vừa cúp điện thoại xong thì Từ Úc cũng lau tay đi tới, sau đó anh ôm cô trong lòng mà hỏi: “Mẹ em à?”

Tô An Hi gật đầu: “Ừ.”

“Nói gì thế?”

“Đi xem mặt.” Tô An Hi cố tình chớp mắt rồi nói thẳng ra: “Em đi xem mặt đấy.”

Từ Úc cong khóe môi rồi hỏi với vẻ vô lại: “Muốn đội nón xanh cho anh đúng không?”

Tô An Hi cười tới không có ý tốt, sau đó ho khan một tiếng rồi nói: “Anh quên màu mũ của chúng ta cũng là màu đó à.”

“Anh thấy em ngứa da rồi đấy.” Từ Úc nói xong thì cắn Tô An Hi một cái.

“Ghen à?” Tô An Hi đưa tay ôm lấy gáy Từ Úc rồi hỏi anh.

Từ Úc nhếch mày kiếm rồi nói: “Ghen.” Nói xong lại hôn xuống.

Anh hôn tới khi Tô An Hi hụt hơi rồi mới buông cô ra, sâu trong mắt lại như có gì đó nhộn nhạo.

Ngay sau đó, anh tiện tay cầm điện thoại của Tô An Hi lên rồi vừa xoay người đi vừa nói: “Anh muốn xem tên nhóc nhà ai mà to gan đến thế.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.