Úc Của Tôi Trở Về

Chương 16




Biên tập: Bột

Mưa ngoài cửa sổ vẫn to như cũ, các chiến sĩ trên bãi tập giẫm lên nước mưa tạo thành rất nhiều âm thanh sóng nước.

Từ Úc nhanh chóng sải bước tới nơi tập kết, đứng trước mặt các đội viên. Dáng người anh cao lớn đĩnh bạt, sau khi nghiêm trang đưa tay chào theo nghi thức quân đội, anh dùng đôi mắt nghiêm cẩn nhất đảo qua, chờ các chiến sĩ chỉnh trang.

Nước mưa vô tình táp lên người nhưng anh không vì thế mà bị lay động. Ngay sau đó, thanh âm của anh vang lên xuyên thấu lòng người.

“Huyện Vọng Lưu xảy ra sạt lở núi nghiêm trọng, cấp trên có chỉ thị đặc phái đội đặc chiến vũ cảnh chúng ta lập tức tới khu gặp nạn, tiến hành nhiệm vụ cứu viện, rõ chưa?”

“Rõ.” Hàng trăm chiến sĩ đều hô vang, thanh thế cực đại, thế như chẻ tre.

Từ Úc nhìn về một người xếp hàng trong đội, hô: “Ông Văn Bân.”

“Có.”

“Mấy cậu sắp xếp hai người ở lại doanh trại, các đồng chí khác xuất phát.”

“Rõ.”

Từng chiếc xe của đội đặc chiến vũ cảnh rời khỏi cổng lớn của doanh trại, hai người Tô An Hi và Liêu Chí Bình vẫn luôn giữ nguyên tư thế đứng thẳng bên cửa sổ, nhìn theo bóng lưng của họ biến mất trong màn mưa bụi.

“Haiz, biết ngay trận mưa này không đơn giản mà.” Liêu Chí Bình thở dài, nhìn về phía Tô An Hi: “Đúng rồi, cậu và Từ Úc…”

“Liêu Chí Bình.” Tô An Hi cắt ngang lời anh ta: “Tôi có dự cảm.”

Liêu Chí Bình nghe xong thì mắt trừng thật lớn, âm thầm lắc đầu: “Tô An Hi, cậu tuyệt đối đừng dự cảm. Cậu cứ dự cảm là thành sự thật, cậu còn định dự cảm nữa sao?”

Tô An Hi nghe xong thì bất đắc dĩ thu tay lại. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Liêu Chí Bình bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn Tô An Hi nhận điện thoại rồi cúp điện thoại.

Sống không còn gì luyến tiếc nói: “Tôi là người có gia đình.”

“Đi thôi.” Tô An Hi vỗ vỗ bả vai Liêu Chí Bình: “Người có gia đình.”

Hai người cấp tốc thu dọn đồ đạc, đúng lúc đó thì thấy một người xuất hiện trước mắt bọn họ.

“Bác sĩ Tô, bác sĩ Liêu.” Ông Văn Bân cả người ướt đẫm nước mưa, tiếp tục nói: “Từ đội bảo tôi tới giúp hai người dọn dẹp một chút.”

Tô An Hi mỉm cười xua tay: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, đã thu dọn xong rồi, chuẩn bị tới khu gặp nạn.”

Ông Văn Bân nghe xong thì cảm thấy rất kính nể, đứng nghiêm chào hai người theo nghi thức quân đội: “Hai vị bảo trọng.”

Tô An Hi và Liêu Chí Bình cùng nhìn, sau đó cũng đứng thẳng đưa tay chào theo nghi thức quân đội.

Cô trả lời: “Cảm ơn đã quan tâm.”

Trên xe của cảnh sát vũ cảnh, Từ Úc mở điện thoại ra xem tin nhắn gửi đến trước đó: Mưa lớn liên tiếp ảnh hưởng tới thời tiết, bốn mùa bị chi phối. Ngọn núi cao ở thôn Bát Giác, trấn Chi Khê, huyện Vọng Lưu đột ngột đổ sụp, tạo thành đường sông tắc nghẽn 2 cây số, trước mắt chỉ có được số liệu là trong 60 hộ thì có gần 200 người dân đang bị chôn vùi. Trước mắt, các chiến sĩ của đội phòng cháy chữa cháy huyện Vọng Lưu và các chiến sĩ vũ cảnh sẽ tới hiện trường gặp nạn, các lực lượng cứu viện khắp nơi cũng đang lần lượt di chuyển tới nơi phát sinh tai nạn, và vẫn chưa có thống kê cụ thể về số thương vong.

“Rất nghiêm trọng.” Khâu Đông Viễn không cần xem cũng biết, có thể gọi tới đội đặc chiến bọn họ thì đây nhất định không phải tình huống lạc quan.

Từ Úc gật đầu: “Trời mưa không ngừng, không chừng còn nơi nào khác gặp tai họa.”

Khâu Đông Viễn rất tán thành: “Năm nay thời tiết kì lạ, lúc này còn mưa nhiều như thế, thiên tai hại người!”

“Trái đất cũng có sinh mệnh.” Từ Úc thu điện thoại lại, liếc mắt nhìn Khâu Đông Viễn, nhàn nhạt nói: “Con người khiến nó chịu tổn thương, nó cũng sẽ trả thù lại.”

“Đúng rồi.” Khâu Đông Viễn nhìn người ngồi cùng xe, thấp giọng nói: “Cậu và bác sĩ Tô thế nào rồi?”

Từ Úc nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Cũng giống như màn mưa này, cắt không đứt, để tâm càng loạn.”

Khâu Đông Viễn liếc mắt nhìn qua: “Đừng giả vờ giả vịt, biết cậu là phần tử trí thức cao cấp rồi, khoe mẽ.”

Lúc đến thôn Bát Giác đã là nửa đêm, Từ Úc và Khâu Đông Viễn để các đội viên tập kết một bên chờ lệnh, còn mình thì tiến vào ban chỉ huy tạm thời cùng với mấy vị trung đội trưởng và chỉ đạo viên của đội phòng cháy chữa cháy thành phố Phương Tuyền.

Đối diện với bản đồ địa hình trước mắt, ban lãnh đạo cùng nhau thảo luận thống nhất biện pháp cứu viện, họ đưa ra phương án giải quyết là cùng khơi thông đường sông.

Ở một bên khác, bệnh viện vũ cảnh Phương Tuyền cũng phái đội điều trị được thành lập khẩn cấp tới nơi tập kết. Năm chiếc xe cứu thương đã tiến về phía huyện Vọng Lưu từ hai tiếng trước.

Trong bộ chỉ huy, tham mưu của tổng đội phòng cháy chữa cháy nói rõ tình hình trước mắt cho mọi người. Số người gặp nạn đã lên tới 15 người, lúc này là cứu hộ ban đêm nên độ khó sẽ càng lớn hơn. Dù có thiết bị chiếu sáng khẩn cấp, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là làm việc trong đêm, lại thêm trời đang mưa, vô hình chung có thể khiến việc cứu hộ gặp khó khăn rất nhiều.

Lần này là vì trời mưa dẫn tới tai nạn. Nước mưa là kẻ thù lớn nhất, mà thời tiết tốt hay xấu cũng cực kỳ quan trọng với công việc cứu viện. Cục khí tượng bên kia đã kịp thời gửi tới tin dự báo thời tiết mấy ngày sắp tới, ba ngày tiếp theo vẫn là mưa kéo dài, có điều tin tốt là mưa chỉ từ 10mm trở xuống, không ảnh hưởng quá lớn với việc cứu viện.

Mà vào lúc sáng sớm, tại trung tâm hiện trường đã xảy ra hai lần lún đất. Vì tránh có nhiều thương vong về người hơn, trước mắt chỉ có thể bố trí trạm quan sát, nếu phát hiện tình huống khẩn cấp sẽ lập tức phát tín hiệu, đảm bảo mọi người có thể rút lui nhanh chóng.

Một đoàn người đi ra khỏi bộ chỉ huy tạm thời, trung đội trưởng của đội phòng cháy chữa cháy thành phố Phương Tuyền – Chu Định Khôn vỗ vỗ vào vai anh rồi nói: “Lần này gọi hết cả đội đặc chiến các cậu tới à?”

Từ Úc gật đầu nhẹ, nói với Chu Định Khôn: “Quân đội cách mạng là cục gạch, nơi nào cần thì ném tới nơi đó.”

“Hiểu rõ đấy.” Chu Định Khôn cười cười, nói với Từ Úc: “Thiên tai vô tình, mọi chuyện đều phải cẩn thận.”

“Các anh là đội ngũ chủ lực, đừng liều mạng.”

Hai người nói xong thì đều xoay người, đi tới phía đội ngũ của mình.

Từ Úc trở về phân phối nhiệm vụ: “Các chiến sĩ mang thiết bị chiếu sáng và bộ đàm, phối hợp với các chiến hữu đội phòng cháy chữa cháy cùng thi hành nhiệm vụ cứu viện. Không được bỏ sót một góc chết nào, cũng không được từ bỏ bất kì sinh mệnh nào.”

“Rõ.”

Từ Úc gật đầu, tiếp tục: “Lão Thoại, đảm bảo an toàn cho bản thân rồi mới cứu người, rõ chưa?”

“Đã rõ.”

Dứt lời, tất cả các chiến sĩ lập tức hành động. Một nhóm người mang áo huỳnh quang màu cam ở sau lưng giống như đom đóm trong đêm đang phát sáng tỏa nhiệt.

“Hạ Tuấn Nam.” Từ Úc vẫy tay với Hạ Tuấn Nam.

“Có, Từ đội.” Hạ Tuấn Nam dắt trong tay một chú chó chăn cừu Đức (1), chạy tới phía Từ Úc.

(1) Chó chăn cừu Đức (còn gọi là chó Alsace), (tiếng Đức: Deutscher Schäferhund) là một giống chó kích cỡ trung bình, xuất xứ từ Đức. Tại Việt Nam, giống chó này được gọi là chó Berger (béc giê hay bẹc giê), phiên âm từ tiếng Pháp berger cũng có nghĩa là chó chăn cừu. Chó chăn cừu Đức là một giống chó tương đối mới, phát sinh từ năm 1899. Chó chăn cừu Đức thuộc nhóm chó chăn gia súc, ban đầu được gây giống để chăn cừu. Do có sức lực, thông minh và có khả năng tuân thủ mệnh lệnh trong huấn luyện, chúng thường được dùng trong lực lượng cảnh sát và quân sự. Vì chúng rất trung thành và có bản năng bảo vệ chủ, chó chăn cừu Đức là một trong các nòi chó được đăng ký nhiều nhất. (Nguồn: Wikipedia)

Từ Úc cụp mắt nhìn cô nhóc kia, đôi mắt đen láy của nó ẩn trong màn đêm như phát ra ánh sáng, tựa như con sói đang thủ thế chờ đợi.

“Hỷ Lạc.” Từ Úc cởi dây thừng dắt chó ra, nói với nó: “Có thể hoàn thành nhiệm vụ không?”

“Gâu gâu…” Giữa núi rừng hoang vu, tiếng sủa vang dội của Hỷ Lạc càng thêm phấn chấn.

Từ Úc xoay người, cưng chiều xoa đầu Hỷ Lạc, sau đó đứng thẳng người nhìn về phía Hạ Tuấn Nam: “Cậu thì sao?”

Hạ Tuấn Nam đứng nghiêm chỉnh, khí thế dâng trào mạnh mẽ: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

“Cậu phụ trách giúp đỡ những người gặp nạn.” Từ Úc phân phó Hạ Tuấn Nam.

Hạ Tuấn Nam nghe xong thì ỉu xìu: “Từ đội.”

Từ Úc không cho Hạ Tuấn Nam từ chối: “Phục tùng mệnh lệnh.”

“Rõ.” Đã không còn khí thế vừa rồi.

Đội điều trị cứu viện chạy tới bệnh viện Vọng Lưu trước, giờ phút này đã có một số lớn những người bị thương nặng được chuyển tới từ tiền phương.

Nhìn một đám người nằm trên cáng với thân thể nhiễm đầy máu tươi, lúc họ nhắm mắt lại giống như đã bình thản rời khỏi mọi người vậy. Trông thấy những người lớn phát điên ôm trẻ nhỏ thương tích chồng chất trong ngực, cổ họng Tô An Hi đột nhiên như nghẹn lại, nói không ra lời.

Làm việc ở khoa cấp cứu nhiều năm, những bệnh nhân không cứu được có tới vô số. Lúc đầu khi người nhà bệnh nhân khóc, cô cũng khóc theo. Dần dần cô học được cách khống chế cảm xúc cũng như an ủi người khác.

Càng về sau lại càng trở nên chết lặng và tỉnh táo. Cô vốn cho rằng làm bác sĩ lâu ngày sẽ không thấy kinh ngạc với những cảnh tượng này.

Nhưng thực ra không phải như vậy, chỉ vì khi nhìn thấy tình cảnh càng thảm hại, lại càng khiến người ta đau lòng hơn.

“Cô là quân y? Quân y quân y, mau cứu con tôi, mau cứu con tôi…”

Tô An Hi vừa xuống xe đã bị một cô gái túm lấy ống tay áo, cô gái này nhìn qua chỉ khoảng hơn 20 tuổi, cô ấy đang quỳ gối cầu xin cô cứu con mình.

“Để tôi xem thử.” Tô An Hi tranh thủ thời gian nhận lấy đứa bé để kiểm tra, giọng cô bỗng nhiên trở nên gấp gáp: “Ngạt thở.”

Cô lập tức nén ngực của đứa trẻ rồi thực hiện hô hấp nhân tạo, kịp thời đưa vào tiến hành phẫu thuật mới bảo toàn được tính mạng của đứa trẻ.

Sau khi phẫu thuật kết thúc, Tô An Hi và các bác sĩ của bệnh viện huyện đi ra từ phòng phẫu thuật, mẹ và bố của đứa trẻ cầm tay Tô An Hi, không ngừng cảm tạ. Nếu là ngày thường có lẽ cô sẽ đáp lại một vài câu, nhưng bây giờ không phải lúc.

Giao cho bác sĩ của bệnh viện huyện xử lý xong, Tô An Hi đi vào phòng cấp cứu. Ở đó đã chật kín người, từng tiếng khóc váng trời không ngừng vang lên.

Lúc sau tìm được phó viện trưởng Trương, mọi người bàn bạc rồi quyết định để lại một đội ở bệnh viện huyện để hỗ trợ, một đội khác tiến về phía trấn Chi Khê.

Phó viện trưởng Trương phân phó lần lượt xong, tới lượt Tô An Hi thì có chút khó xử. Hiểm nguy ở khu tai nạn còn chưa rõ tình hình, ông thật không yên lòng để cô tới đó, nhưng chuyên ngành của cô lại là sự lựa chọn tốt nhất.

“Viện phó Trương, tôi đi.” Tô An Hi biết viện phó Trương lo lắng điều gì, nhưng cô vừa là bác sĩ cũng là quân nhân, đúng lý không nên sợ gian nguy, không màng sinh tử.

“Được, mọi chuyện đều phải cẩn thận.” Viện phó Trương nói với Tô An Hi.

Tô An Hi gật đầu, mỉm cười: “Các vị đồng nghiệp và chiến hữu, chờ bọn tôi chiến thắng trở về, lúc đó chúng ta đi ăn lẩu ăn mừng.”

“Được!” Cuối cùng bầu không khí cũng hòa hoãn không ít.

Lên xe cứu thương xong, Tô An Hi tìm vị trí gần cửa sổ định chợp mắt một chút, nhưng vừa nhắm mắt đã thấy Liêu Chí Bình lên xe.

Cô nhíu mày với Liêu Chí Bình, cong môi cười một tiếng: “Bác sĩ Liêu, cậu là người có gia đình mà, không sợ sao?”

Liêu Chí Bình kéo cửa xe lại, trừng mắt với Tô An Hi: “Vợ tôi, cũng là chị dâu của cậu có dặn đi dặn lại rằng muốn tôi chăm sóc cậu. Không biết cậu cho cô ấy ăn bùa mê thuốc lú gì nữa?”

“Tình bạn của phụ nữ, đàn ông mấy người không hiểu được đâu.”

“Thôi đi, tình bạn của phụ nữ mấy người chẳng qua chỉ là túi xách, quần áo, đồ trang điểm, ăn nhậu chơi bời rồi buôn chuyện. Đúng là kinh thiên động địa, khiến trời đất cảm động quá nhỉ?” Liêu Chí Bình lảm nhảm không thôi.

Tô An Hi phì cười một tiếng, cô giơ ngón cái lên với Liêu Chí Bình, sau đó điều chỉnh tư thế chuẩn bị ngủ.

Lúc xe cứu thương xuất phát, Tô An Hi đột nhiên mở to mắt, chân thành nói: “Lão Liêu, cảm ơn cậu.”

Liêu Chí Bình nghe xong thì bị dọa sợ tới mức suýt rơi điện thoại xuống rãnh cửa xe. Lúc nhìn lại thì người kia đã nhắm mắt ngủ mất rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.