Ừ Thì, Tao Thích Mày!

Chương 30




- CAO... VỸ... THIÊN!

Tôi đứng giữa sân trường, hét lớn. Hắn quay đầu lại, giương vẻ mặt ngu ngơ đáng ghét:

- Hở?

- Hở, hở cái đầu mày! Tên... ác độc!

Hắn vẫn ngu ngơ:

- Yến... nói tôi à?

- Xung quanh ngoài tao và mày ra còn có ai khác à?

- Ơ... tôi... tôi không hiểu?

Tôi đứng trước mặt hắn, dõng dạc gọi:

- Cao Vỹ Thiên!

- Tôi... là Khánh

- Mày là Cao Vỹ Thiên, không phải Trương Hoàng Khánh.

- Yến...

- Để tao kể cho mày nghe nhé! Hơn bảy năm trước, mày chuyển từ Pháp về Việt Nam sống một mình với quản gia. Mày vào học lớp 6A2 trường Nam Văn, và được xếp ngồi cạnh tao. Lúc đó tiếng Việt mày chỉ ngang tầm đứa trẻ lớp ba, Văn thì dở vô cùng nhưng Lý thì cực giỏi. Nhưng mày còn một thứ giỏi hơn, đó là đấu võ mồm với tao. Không hiểu định mệnh thế nào tao với mày ngồi cạnh nhau suốt 4 năm cấp hai. Và... mày nói mày thích tao. Nhưng rồi mày ác lắm, mày biết không? Mày trở về Pháp, cắt đứt liên lạc hoàn toàn với tao. Mày như bốc hơi khỏi trái đất này. Mày có biết... tao nhớ mày lắm không?

Tôi cố nén nước mắt mà giọng cứ run run:

- Tao đã không ngừng hi vọng. Không ngừng... Rồi tao gặp lại mày, nhưng mày đến với cái tên Trương Hoàng Khánh, mày đến với thân phận một đứa con nhà nghèo phải đi làm thêm kiếm sống, đến với hình ảnh một chàng trai hiền hậu. Tao cứ tưởng mày thật sự là Hoàng Khánh, tao cứ tưởng khi mày về tao sẽ có thể cho mày bất ngờ bằng cách giới thiệu Khánh với mày. Nhưng chính mày mới là người làm tao bất ngờ... Khánh, là Thiên!

-...

Tôi hạ giọng:

- “Ừ thì, tao thích mày!”, mày còn nhớ câu này chứ, Thiên...?

- Yến...

Thiên gọi tên tôi, bằng chính giọng nói của Thiên, không phải của Khánh. Những giọt nước mặn chát đã thấm ướt mặt tôi.

Chợt Thiên ôm đầu, khụy xuống úp mặt vào hai gối. Tôi hoảng hốt lay hắn, hắn vẫn không phản ứng. Lát sau, Thiên giương mắt nhìn tôi, rồi lại từ từ khép mi, nằm gục trong vòng tay tôi.

***

Tỉnh giấc giữa đêm, tôi thấy chiếc áo khoác đang được đắp hờ ngang người.

- Sao vậy? Lạnh à?

Hắn nhìn tôi, bằnh chính cái ánh nhìn tôi luôn mong nhớ trước nay.

Tôi ngồi dậy, mới phát hiện hắn đặt một tay lên tóc tôi, hèn gì tôi vừa cọ quậy hắn đã hay.

- Mày tỉnh hồi nào thế?

- Mấy tiếng rồi, nhưng tao thấy mày ngủ, nên không gọi.

- Hay quá ha, tưởng nằm đó luôn rồi chớ!

Hắn lại ôm đầu. Tôi hốt hoảng:

- Sao vậy Thiên? Đau à?

Hắn nhăn nhó:- Ừ, đau lắm!

- Mày nằm im tao gọi bác sĩ.

Hắn giữ tay tôi lại, lắc đầu:

- Đừng gọi. Hôn tao là tao hết đau liền.

Biết bị lừa, tôi giận dỗi đánh hắn mấy cái, hắn lại nhe răng cười.

Qua ba năm tràn đầy nỗi nhớ, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy nụ cười của hắn.

Mừng đến phát khóc!

Ờ, và tôi khóc thật.

Hắn trêu:

- Cái đồ mít ướt! Tao về rồi, khóc cái gì!?

Tôi ngồi xuống cạnh giường, tựa đầu vào ngực hắn, để nước mắt làm ướt áo hắn.

Thiên nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, thủ thỉ:

- Tao xin lỗi. Quá nhiều biến cố xảy ra đến mức tao chẳng còn nhận ra tao nữa. Tao xin lỗi...

- Qua hết rồi. Bây giờ bắt đầu lại từ đầu, nhé! Mày sẽ không phải chống chọi một mình nữa, có tao đây rồi.

Thiên ôm tôi vào lòng. Hắn khóc. Lần thứ hai tôi thấy hắn khóc - lần đầu lúc hắn đi và lần này khi hắn về. Hắn đi, tôi không lau được nước mắt cho hắn, nhưng hắn về, tôi nhất định không để hắn phải đơn độc nếm trải đắng cay cuộc đời.

Sáng bác gái vào bệnh viện sớm. Nghe tin Thiên tỉnh bác mừng lắm, định chạy ngay vào phòng với con trai. Nhưng rồi như chợt nhớ ra, bác dừng lại, giữ một khoảng cách với Thiên.

Thiên đang đọc sách, chẳng hay mẹ đến. Tôi định gọi hắn, nhưng bác gái cản. Bác nhìn Thiên hồi lâu, rồi đưa phần thức ăn và quần áo trên tay cho tôi, bảo tôi chuyển cho Thiên, bác phải về gấp.

Thiên nhận đồ từ tôi thì lập tức đuổi theo mẹ. Khi tôi bắt kịp Thiên thì hắn đã đến cổng.

Bác gái biết Thiên đi sau mình nhưng vẫn bước tiếp, không hề có ý dừng bước. Đến khi Thiên tha thiết gọi “mẹ”, bác mới đi chậm lại.

Như sợ một lần nữa bị mẹ bỏ rơi, Thiên vội ôm chặt lấy bà.

Bà xoa đầu Thiên:

- Con à, bác không phải mẹ con. Bác đã cố gắng che giấu để con mãi mãi không bình phục, để con mãi mãi sống trong thế giới bình yên, nhưng bác đã sai, bác đã thất bại. Bác thật có lỗi khi ngăn cách hai đứa...

- Mẹ, mẹ không có lỗi chi hết. Nhờ có mẹ con mới sống sót trong những năm qua, hơn nữa còn sống một cuộc sống hết sức ý nghĩa và giản dị. Ba và mẹ cho con hạnh phúc gia đình mà từ bé đến giờ con chưa một lần được tận hưởng trọn vẹn. Người có lỗi chính là họ kìa mẹ. Họ lừa dối con, họ hại ba mẹ ruột của con, họ mang con về Pháp để trả thù ba mẹ con, đến khi con phát hiện họ lại cho người giết con. Vụ tai nạn chỉ làm con hôn mê, họ lại gửi con về Việt Nam và lại một lần nữa nói dối rằng con là đứa con trai thất lạc của ba mẹ...

Bác gái mỉm cười mà nước mắt lưng tròng:

- Con trai ngốc, từ đầu mẹ đã biết con không phải là đứa con trai thất lạc của mẹ. Mẹ hay tin con trai mẹ đã mất ngay khi bà Ái giao con cho mẹ. Ba con từng là nhân viên cho họ, vì muốn phanh phui công việc gian trá của họ mà ba con bị họ đuổi về Việt Nam. Cũng chính vì vậy mà họ thù ba con, nên dàn dựng một màn kịch mà họ nghĩ sẽ là bi kịch cho chúng ta. Thế là khi con tỉnh lại và mất trí nhớ, ba mẹ quyết định không điều trị cho con. Quá khứ của con quá rắc rối, ba mẹ không muốn con đau khổ thêm. Ba mẹ muốn quãng đời còn lại con không phải sống với những tổn thương và mất mát quá lớn mà định mệnh đã xui khiến để con quên đi. Nhưng có lẽ tình yêu của con và Yến đã bắt con phải quay về với Thiên của ngày xưa, bắt con phải dũng cảm đối mặt. Vậy nên mạnh mẽ lên con trai cưng nhé! Nhiệm vụ của mẹ đã hết. Cảm ơn vì những năm qua con đã làm con của ba mẹ!

Thiên ngoan cố:

- Không, mẹ không có nhiệm vụ gì cả. Mẹ đã có ơn nuôi nấng con và cho con cuộc sống bình yên suốt bao năm qua, giờ con phải đền đáp mẹ. Mẹ ơi, mẹ làm mẹ con mãi mãi đi. Mẹ...

- Nhưng ba mẹ nghèo, ba mẹ làm sao cho con cuộc sống sung túc như trước?

- Nhưng ba mẹ bỏ con, thì con biết đi về đâu? Con không cần cuộc sống hào nhoáng mà thiếu vắng tình thương như trước kia, con chỉ cần ba mẹ thôi.

Bác gái ôm Vỹ Thiên vào lòng, khóc nức nở.

Vỹ Thiên lại đau đầu. Tôi và bác dìu hắn lên phòng. Cái tên ngốc, sức khoẻ yếu mà cứ thích chạy nhảy.

Thế nhưng cũng nhờ cái thói quen thích chạy nhảy này mà tôi phát hiện ra Khánh là Thiên ấy chứ...

***

Au: to be continuos....????????????


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.