Ừ Thì, Tao Thích Mày!

Chương 16




Dạo này, từng tiết học trôi qua như những giấc ngủ dài đối với chúng tôi. Trước 20/11, nào những kế hoạch, những món quà làm chúng tôi háo hức đến trường lạ. Nhưng rồi những ngày  âm thầm hợp tác bày mưu tặng quà cho thầy cô đi qua, cuộc sống lại trở lại là những vòng quay tẻ nhạt. Lại tiếng giảng bài đều đều, lại tiếng quạt kêu đều đều, cả tiếng gió ngoài kia cũng đều đều nốt. Chắc hẳn ai từng đi học cũng đã trải qua cảm giác này - cái cảm giác hai mắt đã díp lại trong khi tay vẫn hý hoáy trên trang tập.

Vỹ Thiên là một tên ranh ma. Hắn không bao giờ chấp nhận những ngày buồn chán quá lâu. Hôm nay, chẳng biết hắn nhặt được cái gương nhỏ ở đâu, mà nghiễm nhiên cái báu vật nhỏ nhoi ấy trở thành trò vui bất tận.

Cái gương tròn tròn, chỉ nhỏ bằng một cục tẩy, quả đúng là cái thứ hàng đang được rao bán trên mạng rằng có thể thuận lợi che mắt thầy cô để mang vào lớp và ngắm mình suốt 5 tiết học. Tôi vốn ghét những đứa con gái điệu đà, đỏng đảnh suốt ngày ảo tưởng sắc đẹp nên tôi ghét luôn cái gương mà bọn nó dùng. Nhưng từ khi cái gương ấy, chẳng biết duyên cơ thế nào mà lại vào tay Vỹ Thiên, tôi lại thấy thích nó vô cùng. 

Tranh thủ lúc thầy chấm bài, Vỹ Thiên lấy cái gương để ngang ngực, bảo tôi ngồi xa hắn ra, rồi hắn di chuyển cái gương ra giữa tôi và hắn. Hóa ra, cái mà hai đứa tôi nhìn thấy lại thú vị đến như thế! Này nhé, nhỏ Thanh đang nằm vật ra bàn, dùng tay nắn cái môi và cái má ra đủ hình dáng trông đến là buồn cười. Nhỏ Bảo Anh thì kín đáo hướng mắt chăm chăm nhìn thầy Hào. Chà chà, đừng bảo là nhỏ cũng bị cái vẻ soái ca của thầy mê hoặc như mấy em nhỏ đấy nhé! Còn tên Tuấn “cún” thì ngồi ngẩn ngơ đưa mắt ra cửa sổ. Chẳng phải nó ngắm trời ngắm mây gì đâu, nó đang ngắm nhỏ Thanh đấy! Cũng may nhỏ Thanh không quay mặt về phía Tuấn, nếu không thì với cái hình dạng kì dị bây giờ, nhỏ làm Tuấn “cún” phải chạy mất dép! Còn nữa, khi Vỹ Thiên khéo léo xoay gương về phía khác, tôi bắt gặp ngay gương mặt điển trai của Duy Nguyên đang chăm chú viết gì đó. Oa... Không tì vết à nha! Không ngờ trong cái tập thể toàn thụ này cũng ló ra được một tên trai thẳng. À không, tôi quên mất Duy Nguyên mới đích thực là thụ. Tôi tự nghĩ rồi lại tự thấy chua xót với cái phát hiện đơn giản đó. Vỹ Thiên đổi góc nhìn, tôi lại bắt gặp nhỏ Nhi. Nhỏ đang cúi mặt xuống bàn. Nhìn qua thì như đang nằm ngủ, nhưng phải quay hẳn người lại thì mới biết nhỏ đang bấm điện thoại, chắc là lại nhắn tin với oppa yêu dấu của nó. Gớm! Bạn thân với nhau 4 năm trời, giờ thì nó có gấu rồi trong khi tôi vẫn ế chỏng vó!

Tôi và hắn cứ âm thầm chơi cái trò “thiểu năng” ấy suốt cả tuần, cứ âm thầm cười khúc khích trước ánh mắt của thiên hạ xung quanh. Tất cả những gì mà chúng tôi quan sát được, không chỉ đơn thuần là những chuyện tự kỉ của đám bạn, mà còn một bí mật động trời khác.

Hầu hết những trò vui của chúng tôi đều diễn ra trong tiết Mỹ thuật của anh thầy đẹp trai Quý Hào. Và hầu như lần nào nhìn xuống dưới qua cái gương bé tí, tôi cũng thấy Bảo Anh thơ thẩn dán mắt vào thầy những lúc “anh ấy” đang chấm bài hay múa bút trên giấy. Nếu chỉ có thế thì tôi cũng chẳng bảo là chuyện động trời. Hôm nay, “anh ấy” lại nổi hứng dạo vòng quanh lớp sau khi ra đề bài cho chúng tôi vẽ. Mà một khi đã vẽ thì có đứa nào chú ý gì đến xung quanh. Ấy thế nên mãi khi Vỹ Thiên hoàn thành bài, lôi cái gương ra nghịch, hắn mới kéo áo tôi:- Ê, ê! Có biến!

Đang vẽ lại bị hắn giật mạnh làm tôi quệt cả đường chì dài trên giấy, tôi vội giật cái gương, giấu ra sau lưng, mắng:

- Cún! Làm gì mà như bị giành xương vậy?

Hắn véo má tôi, cãi lại:

- Cún cái con khỉ! Mày đưa cái gương đây bố chỉ cái này cho xem!

- Bố cái mốc xì! Kêu chị rồi bà đưa!

- Chị... chị cái... 

Hắn nói giữa chừng thì ngừng lại, đưa mắt xuống bàn dưới, hạ giọng:

- Đưa tao đi. Nhanh, đi bây giờ!

Cái ánh mắt láo liên, tinh nghịch của hắn làm tôi cũng đâm ra tò mò, nên đành đưa cái gương cho hắn. Hắn cẩn thận đặt gương ở giữa, bảo nhỏ:

- Mày nhìn Qúy Hào với Bảo Anh kìa!

Hắn nói về thầy hắn mà cứ như nói về một thằng bạn. Cũng khổ, ai bảo thầy trẻ quá làm gì. Trò có đứa nào chịu kêu thầy đàng hoàng đâu.

Theo lời hắn, tôi nhìn xuống bàn Bảo Anh. Á à, “anh” Hào đang ngồi vào chỗ trống cạnh Bảo Anh ở bàn cuối, dịu dàng hướng dẫn nó vẽ từng nét. Hai người cười cười nói nói thật khẽ như không muốn ai nghe, mà đúng là ngoài hai đứa tôi ra chẳng đứa nào rãnh tay để nhìn về cái hướng trong góc khuất ấy. Trông hai người tình tứ gớm!

Bảo Anh là một đứa con gái giỏi giang, đa tài và tốt bụng. Đó là với người ngoài, còn với bọn tôi, nó như một con điên không phút bình tĩnh (=='). Nhan sắc ư, kể ra cũng đẹp!Trắng này, xinh này, đáng yêu này. Hình như nó đẹp nhất lớp tôi luôn ấy chứ!

Còn Qúy Hào, như đã nói, “sắc nước hương trời“. Mới ra trường năm nay mà đã vào ngay cái lớp tôi. Từ đầu năm, anh í đã thu hút rất nhiều fan nữ rồi, nhưng chỉ ở những lớp nhỏ. Bọn lớp 9 chúng tôi, miễn dịch cả! Chỉ nhìn, bảo đẹp, rồi cho qua. Nhưng có lẽ Bảo Anh thì không như vậy. Qúy Hào chỉ mới vừa qua 4 năm học sư phạm mĩ thuật, nay vừa tròn 23, còn chúng tôi 15, chỉ hơn kém nhau 8 tuổi thì đáng gọi bằng anh. Nó thích thầy, cũng là chuyện thường nhưng cái bất thường ở đây là hình như thầy cũng có cảm tình với nó. Nếu không thì sao lại thân thiết quá kia?

- Mày thấy sao Yến? - Vỹ Thiên rút cái gương lại, hỏi tôi.

- Tao nghĩ giống mày!

Hắn gãi cằm, triết lí:

- Tao không biết Qúy Hào có thật lòng không. Trai đẹp thường đểu, trừ tao ra, nên mày khuyên Bảo Anh đi!

Tôi quan tâm đến vế sau hơn vế trước nên gật gù:

- Ừ, để tao tìm cách nói chuyện với nó.

***

Tôi nói là nói vậy, nhưng chưa kịp thực hiện đã phải đối mặt với chuyện khác. Hôm nay, Vỹ Thiên đến nhà đèo tôi đi chơi. Chúng tôi có hẹn với lớp mà nhỏ Nhi lại không đi được nên ba mẹ tôi bảo Vỹ Thiên đến chở tôi, thế thì có về khuya hai người cũng yên tâm hơn. Giời ạ, chẳng hiểu sao mà từ lớp 6 đến giờ ba mẹ tôi luôn tin tưởng tên Thiên như thế, thậm chí có lúc tôi nghĩ ba mẹ tôi đã coi Vỹ Thiên là một đứa con gái nên mới dám giao mạng sống và danh giá của con gái cưng họ cho hắn!?

Chúng tôi chơi rất vui vẻ, nhưng chỉ hơn tám giờ cuộc vui đã tàn. Vỹ Thiên lại nổi hứng đòi đi chơi riêng với tôi. Dù sao cũng lâu rồi mới có dịp ra khỏi nhà nên tôi đồng ý, và dù sao, Vỹ Thiên cũng là... con gái mà, hai đứa con gái đi với nhau thì có sao đâu!

Hắn đi đến bờ hồ, dừng xe ở đấy, kéo tôi vào băng ghế ngồi.

- Ê, ăn gì đi mày. - Tôi đề nghị.

- Con gái con đứa mà ham ăn ham uống! - Hắn lẩm bẩm rồi đứng dậy, tiến lại chỗ quầy đồ chiên.

Tôi chạy theo, không cần sự đồng ý của hắn, gọi hẳn cả đống thức ăn. Lúc trả tiền, hắn làm vẻ ga lăng không nói không rằng móc ví trả hết, tôi vội cản:

- 50 50!

Rồi tôi chia đôi số tiền. Có vậy tôi mới không bị nghẹn khi ăn!

Tiền thì chia đôi, nhưng thức ăn thì không như vậy. Tôi cứ chén lấy chén để hết que này đến que khác, còn hắn chỉ ngồi cười cười nhìn tôi ăn, thỉnh thoảng lại vén mấy cọng tóc bị gió thổi nghịch ngợm đùa giỡn trên mặt tôi. Trông hắn bây giờ, cứ như mẹ tôi ấy!

- Ăn từ từ, nghẹn bây giờ! - Hắn khẽ nhắc.

- Bà mày ăn bao nhiêu cũng không nghẹn, đừng lo!

- Lát mà nghẹn thì đừng năn nỉ anh đẹp trai mua nước cho uống nhé!

- À mà nói mới nhớ, tao khát quá, mua giúp tao lon nước ngọt đi. Lấy tiền thừa lúc nãy ấy, vãn là 50 50 nhé!

Hắn giật lấy cái que cá tôi đang cầm cho luôn vào mồm rồi mới chịu đi. Về đây biết tay với chế cưng nhé!!!

- Tình cảm quá nhở! 

Một giọng nói vang lên. Tôi nhìn quanh thì phát hiện một dáng người nhỏ nhắn quen thuộc. Là Thùy Linh. 

- A! Linh! Lại đây ngồi nào!

Thùy Linh cười nhếch mép, rồi ngồi đối diện tôi.

- Chị, chị đi với Vỹ Thiên đấy à?

- À...ừ...

Tôi lại quên mất Vỹ Thiên đã có bạn gái. Dù là chỉ với tư cách bạn thân nhưng tôi đi với hắn như vậy quả là có phần không ổn.

- Chị này, chị cũng chia tay Hải Phong lâu rồi nhỉ?

- Ừ...

- Chị cũng cô đơn khá lâu rồi nhỉ?

- À... cũng không hẳn...

- Dĩ nhiên rồi, vì chị có Vỹ Thiên mà.

- Linh, em nói gì vậy?

- Em nói gì thì chị tự hiểu. À quên, còn tin này nữa, chắc chị sẽ vui lắm đây. Chị nghe rõ nhé, em và anh Thiên, chia tay rồi. Nhưng đừng vội mừng, em sẽ không để anh ấy đến với bất kì ai khác đâu, chị nhé!

Đúng lúc ấy, Vỹ Thiên về đến. Thấy Thùy Linh, hắn vội bước nhanh hơn, nhưng Thùy Linh chỉ nhìn hắn rồi bỏ đi. 

- Này, nó nói gì với mày rồi Yến?

Tôi kể lại mọi chuyện. Vỹ Thiên nghe xong chỉ bảo:

- Mày đừng lo. Chuyện này tao giải quyết được. Nhất định tao không để liên lụy mày đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.