U Minh Trinh Thám

Chương 563: Đại Dung Hợp Thuật (1)




Bị che khuất mắt phải, Minh Diệu trong nhất thời mất đi tri giác, giống như cho tới bây giờ không tồn tại qua. Máu trên miệng vết thương ở ngực trái chảy ra không ngừng, lộ ra lỗ thủng đen nhánh. Chỉ cần lại chênh lệch một li, miệng vết thương như thế này, sẽ lấy mạng của hắn.

Nhìn thấy thân thể của mình chật vật, khóe miệng Minh Diệu cười khổ, khinh nhờn thần linh đúng là trả giá thật nhiều.

Chuyện duy nhất hắn có thể làm, chỉ dùng một ít động tác khiêu khích hấp dẫn lực chú ý của Eva. Cho dù dùng hết vốn liếng, Minh Diệu cũng không thể làm mất một miếng da nào trên người của Eva, thậm chí hắn còn không có phá hủy quần áo của nàng.

Thân thể bán yêu hỗn huyết cộng thêm linh hồn cường đại thời Thượng Cổ, đây chính là thần sao? Minh Diệu dùng con mắt trái không bị máu ngăn cản tràn đầy tức giận nhìn Eva, cái này gọi là trong ánh mắt của thần linh, tràn ngập tức giận và cừu hận.

Hắn cũng không phải là không muốn ngăn cản máu của ánh mắt, hiện tại hắn không còn chút khí lực nào. Hiện tại muốn làm động tác bình thường là đưa tay lên cao, nhưng trong trạng thái hiện giờ, không thua gì dùng đầu lưỡi thè ra liếm mông của mình.

Minh Diệu cố sức quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của Lilith ở cách đó không xa, cố hết sức nhìn qua nàng, sau đó nhắm mắt lại.

Tuy cầm trong tay chén trà nóng, thỉnh thoảng uống một ngụm, bày ra bộ thái thảnh thơi vui vẻ xem kịch, nhưng cánh tay đặt sau lưng của Lilith, đã chứng minh nàng không hề thoải mái. Mạch máu trên cánh tay như ngọc của nàng như muốn vỡ tan. Giống như có vật gì dưới bàn tay đang nhúc nhích, trong lòng bàn tay ngẫu nhiên có chút hàn khí toát ra. Đó là mồ hôi tích tụ trong lòng bàn tay, nhưng bị năng lượng cường đại làm bốc hơi.

Trong nội tâm của Lilith không thoải mái. Cơ hội chỉ có một lần, nếu như thất thủ, kết cục chính là hủy diệt, Lilith không muốn thua, đặc biệt Eva có mối hận cũ với mình, tuyệt đối không thể thua. Cho nên cho dù không tình nguyện, nàng bắt đầu tụ tập lực lượng của mình, chuẩn bị sử dụng phương pháp mà nàng vốn muốn quên đi vĩnh viễn.

Nhưng khi sử dụng phương pháp này, lực lượng bị tiêu hao quá lớn, hơn nữa thời gian chuẩn bị quá lâu. Muốn sử dụng loại chiêu thức cấm kỵ này, đồng thời phải thông qua điều kiện hà khắc, chỉ cần trong quá trình chuẩn bị bị quấy rầy, thì người thi pháp sẽ chết. Bất kể đối thủ nào cũng không bỏ mặc cho đối thủ của mình đứng yên chuẩn bị lực lượng để đối phó mình. Trên thế giới không có gia hỏa ngu như vậy, cho dù là kỵ sĩ cổ hủ thời Trung Cổ cũng không như thế. Hơn nữa Lilith một chút cũng không ngu ngốc, tuy Lilith một mực bảo rằng mình là phụ nữ ngu ngốc, ngu ngốc và ngốc là hai khái niệm khác nhau.

Nói thật, Lilith cho dù sử dụng loại chiêu số cấm kỵ này. Cũng không có mười phần nắm chắc sẽ thắng được Eva. Eva là thân thể bán yêu, theo một ý nào đó đã được xem như thần rồi. Tuy còn chưa dung hợp và thức tỉnh toàn bộ, nhưng thần chính là thần, cho dù như thế nào, lực lượng của bán thần không cách nào chống đỡ được một chút lực lượng nhỏ của thần. Cho dù là thời kỳ cường thịnh, Lilith cũng chưa chắc đánh thắng được Eva khi chưa thức tỉnh. Huống chi hiện tại nàng vì chữa trị thân thể cho Minh Diệu mà trở nên yếu ớt.

Nhưng không nắm chắc không có nghĩa là thất bại. Thúc thủ chịu trói không phải phong cách của Lilith. Cho dù chết, thì máu của nàng cũng phải làm dơ quần áo của kẻ giết nàng. Bàn tay giấu sau lưng của nàng run rẩy, đây không phải là vì khẩn trương, cũng không phải vì sợ hãi, mà là vì nàng tụ tập năng lượng quá lớn, nàng cảm thấy mình sắp không khống chế được.

- Thân là một phàm nhân, ngươi dám làm nhục thân thể của ta.

Eva đi tới trước mặt của Minh Diệu. Nhìn hắn đã ngã xuống sàn, giống như một thần linh cao cao tại thượng chân chính, trong giọng nói tràn ngập sát ý.

- Ta ban cho ngươi tử vong.

Bờ môi Eva nhếch lên, đại lượng không khí bị bờ môi gợi cảm của nàng hút vào. Cát đá trên mặt đất nhấp nhô, dựa sát theo hướng đi của Eva. Minh Diệu té trên mặt đất nhìn chằm chằm, cảm thấy một cổ sát khí đang đâm vào xương tủy, hình như Eva định dùng toàn lực. Đem toàn bộ chứng cớ về sự tồn tại của Minh Diệu trên đời này hủy diệt đi.

Hô hấp đình chỉ, cả thế giới như yên lặng, thời gian cũng tạm dừng.

Minh Diệu lúc này đang ở trong tình trạng dầu hết đèn tắt, tham luyến sự sống trên thế giới này. Hắn biết rõ nếu như lúc này bị đánh trúng, thì cặn bã của thân thể cũng không còn lưu lại, cho dù là linh hồn cũng bị xé rách thành từng mãnh vỡ. Minh Diệu không muốn chết, bởi vì cách đó không lâu hắn đã cảm thụ qua hương vị của tử vong rồi, cái hương vị giống như đang rơi xuống vực sâu tối tăm không đáy đó, hắn không muốn cảm thụ lần nào nữa. Hắn bắt đầu lục lọi toàn bộ túi của mình. Tìm kiếm xem có dụng cụ gì để lợi dụng hay không. Tay của hắn cầm ra một ít hộp nhỏ, Minh Diệu cũng không có chút do dự gì, lập tức tìm trong túi quần.

Một trận thổ hoàng sắc quang mang chiếu sáng cả cung điện. Minh Diệu đem toàn bộ linh lực còn thừa lại của mình rót vào trong cổ ấn. Sau đó ném ra ngoài. Cổ ấn trên không trung chuyển một vòng, cũng không có bay về phía Eva, mà nó rơi xuống, ngăn ở chính giữa Minh Diệu và Eva.

Ánh sáng phát ra rực rỡ, cổ ấn lơ lửng giữa không trung, một phân thành hai, hai phân thành bốn, lại phân làm tám, mười sáu, thành trăm, thành ngàn. Chỉ trong nháy mắt, bố trí trước mặt Minh Diệu bóng kiếm trùng trùng điệp điệp. Cổ kiếm hằng hà sa số tụ tập lại, có một đạo kiếm võng kiên cố hình thành ở trước mặt Minh Diệu. Nhưng đạo kiếm võng này không có bay về phía Eva, mà bao phủ Minh Diệu lại. Minh Diệu không phải muốn đả thương địch thủ, mà là tự đả thương mình! Vài phút trước, Minh Diệu có nghĩ ra vài phương pháp, nhưng không có phương pháp nào chạm tới lông tơ của Eva.

Cho dù là pháp thuật hay vật lộn, đều không dùng được tới Eva. Cái gọi là thần không thể xâm phạm, cũng không phải là ngươi không cách nào xâm phạm được thần, mà tất cả công kích của ngươi đối với thần, căn bản không có hiệu quả. Giống như đám thành viên hiệp hội do Trần Lam phái tới, Ngũ Hành chi thuật của họ không có tác dụng một kẻ đã lĩnh ngộ tới chân lý của Ngũ Hành như Minh Diệu. Minh Diệu có chút hoài niệm Yêu Lân, nếu Yêu Lân vẫn còn, thì hắn cũng không bị đánh thành như hiện tại. Nhưng hoài niệm chỉ là hoài niệm, Yêu Lân vì chiến đấu với ADam mà biến thành mảnh vụn, cho dù là tiền bối Tần gia năm đó chế tạo ra Yêu Lân, cũng không cách nào đúc lại nó.

- Chết đi!

Miệng của Eva mở ra, thời gian như tạm dừng kia đã vận chuyển trở lại. Dùng mắt thường một đạo năng lượng cực lớn từ trong bờ môi gợi cảm của Eva phát ra, mặt đất cũng không chịu nổi được gánh nặng tầng tầng vỡ vụn. Năng lượng cực lớn này đâm vào trong cổ ấn bố trí cổ kiếm dày đặc, chỉ thấy thế tới dừng lại một chút, sau đó thế đi như chẻ tre, đánh tan toàn bộ phòng ngự của Minh Diệu. Minh Diệu cảm giác mình giống như bị một chiếc xe lửa đâm trúng. Cả thân thể bay ra sau như diều đứt dây. Khi năng lượng chạm vào hòn đá trên mặt đất, toàn bộ hóa thành phân tử cơ bản nhất tiêu tán trong không khí. Phong bạo qua đi, những thứ cản đường của năng lượng chẳng còn gì, tất cả bị quét sạch, mà Minh Diệu vốn dựa vào vách tường, cũng sớm biến mất thành một cái lỗ hình tròn, không biết đi thông nơi nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.