U Minh Trinh Thám

Chương 520: Công cụ (1)




- Như vậy ta sẽ trực tiếp cắt đứt cái đầu của ngươi.

Diệp Trọng kìm nén đau đớn, lạnh lùng nói.

- Trên đường xuống hoàng tuyền, ta còn có thể giáo huấn ngươi một chút.

- Ha ha, suy nghĩ không tệ, rất có dũng khí.

Trần Lam vừa cười vừa nói.

- Chỉ có điều ta sẽ không cho ngươi cơ hội này.

Diệp Trọng cảm giác linh lực từ lòng bàn tay Trần Lam truyền tới đang từ từ yếu bớt, con sâu tiến vào thân thể mình lại bắt đầu rục rịch. Mặc dù vẫn đang có linh lực tiến hành áp chế nó, nhưng chỉ có thể giảm bớt tốc độ tiến lên của nó mà thôi. Diệp Trọng có thể cảm giác được con sâu kia bắt đầu chậm rãi di động về phía đầu mình. Tốc độ không nhanh, thế nhưng cảm giác da thịt và nội tạng bị xé rách lại thống khổ khó có thể chịu được.

Ngón tay Diệp Trọng đặt sau người khẽ động, hiệu quả tê dại dần dần giảm bớt, mặc dù vẫn có thể cảm giác cơ thể tê dại, nhưng cảm giác đau đớn vẫn nhiều hơn. Diệp Trọng thầm phỏng đoán thời gian, tích góp từng chút lực lượng. Trần Lam đang ở trước mặt hắn, dưới cự ly này, hắn có thể dễ dàng cắt hắn thành hai nửa. Nhưng với điều kiện, Trần Lam không thể phát hiện hắn đã khôi phục năng lực hoạt động. Bởi linh lực của Trần Lam truyền đến trong cơ thể của mình, cho nên yêu khí của Diệp Trọng có phải đã khôi phục mẫn cảm với Trần Lam hay không. Diệp Trọng không thể thử tụ tập yêu khí trong cơ thể, như vậy sẽ bị Trần Lam phát hiện trong nháy mắt. Nhưng đối với Diệp Trọng mà nói, yêu lực không phải quan trọng nhất, vũ khí lớn nhất của Hồ yêu chính là thân thể cứng rắn như sắt thép và móng vuốt có thể dễ dàng xé rách thân thể. Diệp Trọng thầm tính toán, nếu đột nhiên bạo khởi, sau khi giết chết Trần Lam, lại vận dụng yêu lực của mình áp chế con sâu trong cơ thể, có lẽ vẫn kịp thời gian. Chỉ cần giết chết Trần Lam, như vậy uy hiếp của bọn họ sẽ được giải trừ. Về phần nữ nhân trốn sau lưng Trần Lam, Diệp Trọng cũng không lo lắng, nàng thậm chí còn yếu hơn Tần Khai đã hao hết linh lực.

- Nhanh động thủ đi. Bọn họ sắp khôi phục rồi.

Nữ nhân đứng sau người Trần Lam cấp thiết nói. Nếu không phải nàng không có lực lượng gì, chỉ có thể mượn tay Trần Lam tới giết chết Diệp Trọng và Tần Khai, nàng nhất định sẽ trực tiếp hạ thủ ngay từ đầu rồi.

- Đừng đùa giỡn nữa.

- Ngươi sợ sao? A Nhã?

Trần Lam quay đầu lại, dùng ngữ khí đùa cợt nói.

- Xem ra thời gian ngươi thành quỷ thật sự quá dài, biến ngươi thành một người nhát gan thật sự. Một lão đầu tiêu hao hết linh lực và một con hồ yêu bất cứ lúc nào cũng có thể bị sâu chui lên phá đầu thì có cái gì đáng sợ?

- Không, đừng chơi tiếp nữa, nếu chơi tiếp sẽ xảy ra chuyện.

A Nhã nhô người ra từ phía sau Trần Lam, lo lắng nói.

- Giết chết bọn chúng trước, sau đó bắt Minh Diệu, ngươi dày vò hắn thế nào cũng được.

- Nữ quỷ, sao ngươi biết con ta?

Tần Khai nhìn chằm chằm A Nhã đứng phía sau Trần Lam, căn bản không nhìn ra đã là tình trạng dầu hết đèn tắt.

- Còn nữa, khi còn sống ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở đây.

- Không liên quan đến ngươi, lão đầu.

Trần Lam mỉm cười, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt A Nhã. Mặc dù chỉ là một quỷ hồn, sắc mặt tái nhợt, thế nhưng lại không tổn hao gì đến nhan sắc rung động lòng người của nàng. Dáng vẻ yếu ớt, đáng yêu kia, rất dễ khiến nam nhân bình thường có cảm giác muốn che chở, còn những nam nhân biến thái lại muốn chà đạp, dày vò nàng.

- Ta cũng rất hiếu kỳ, tại sao ngươi lại đi cùng với người của hiệp hội.

Diệp Trọng mở miệng nói.

- Không ngờ, ngươi bình thường luôn tỏ ra nhu nhược thương cảm, bị Địa Tướng xem là chỗ trút tình tự biến thái của hắn, vậy mà lại có dáng vẻ như vậy, ngụy trang tốt thật.

Hắn nói với Tần Khai ở phía sau.

- Nàng không phải người ngươi phái đi nằm vùng chứ?

- Ta chưa bao giờ gặp nàng, cũng chưa bao giờ phái bất cứ ai đến nằm vùng trong tổ chức.

Tần Khai nói như đinh đóng cột.

- Đương nhiên, trừ ngươi ra.

- Đúng vậy, không ngờ chúng ta bố trí nhiều năm như vậy, đến cuối cùng lại làm lợi cho người khác.

Diệp Trọng thở dài nói.

- Không cam lòng.

Nghe thấy tên Địa Tướng, Trần Lam rõ ràng cảm giác thân thể A Nhã khẽ run lên, tựa hồ tương đối sợ hãi.

- Ngậm miệng chó của ngươi lại.

Trần Lam tức giận đá một cước vào miệng Diệp Trọng, rống lớn nói.

- Một ngày nào đó ta sẽ khiến tên Địa Tướng đó chết thê thảm hơn các ngươi.

Bởi vì phẫn nộ, hắn buông cánh tay dùng linh lực áp chế con sâu đặt trên ngực Diệp Trọng. Diệp Trọng cảm giác có một luồng xé rách đau đớn từ ổ bụng cấp tốc di động đến trong ngực.

- Còn thiếu chút nữa.

Diệp Trọng khẽ động đậy bàn tay sau người, bình thường hắn đều áp chế lực lượng của mình, duy trì trạng thái hình người. Do chuyện tình cảm năm đó với mẫu thân của Diệp Tiểu Manh, hắn đã từng vô cùng chán ghét thân thể yêu quái, cho nên không đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không hiện ra nguyên hình. Ngày hôm nay lần đầu tiên hắn cảm giác được lợi ích của khối thân thể khổng lồ này, cường tráng và cao to hơn thân thể trạng thái hình người, ít nhất có thể khiến con sâu chui vào đầu mình giảm bớt tốc độ.

- Hồ yêu chết tiệt, ngươi cứ ở đây từ từ chờ chết đi.

Trần Lam cười gằn, nhìn Tần Khai bị thân thể khổng lồ của Diệp Trọng áp ở phía sau.

- Kế tiếp, Tần phó hội trưởng, chúng ta nên tính món nợ cũ của hai chúng ta rồi.

- A? Vậy sao?

Tần Khai bình thản nói.

- Ta thật sự không nhớ ngươi có thiếu tiền ta. Nhưng được rồi, ta cũng không tính toán với ngươi, ngươi có thể không phải trả.

- Công phu mồm mép của ngươi không tệ, nhưng dùng không phải lúc.

Trần Lam kéo áo Tần Khai, túm hắn lên khỏi mặt đất. Khuôn mặt tràn ngập cừu hận như ác quỷ, ghé sát mặt Tần Khai.

- Cái chết của cha ta, ngươi cũng có phần tham dự đúng không? Không chỉ có ngươi, Tần gia các ngươi, còn có nhi tử của ngươi, tất cả đều có phần.

Hôm nay ta nhất định phải tính món nợ này với ngươi.

- Người thanh niên, mồm ngươi rất thối.

Tần Khai hoàn toàn không để ý đến phẫn nộ của Trần Lam, ngược lại bình thản nói.

- Sáng sớm nhất định phải nhớ đánh răng, bằng không răng bẩn sẽ không tìm được vợ đâu.

- Đừng giả ngu với ta, lão đầu.

Trần Lam dùng hai tay nắm lấy thân thể Tần Khai, cố sức quăng hắn hắn tới vách núi. Sau lưng Tần Khai đánh lên tảng đá trên vách núi, bởi không có linh lực bảo hộ, hắn thổ một ngụm máu, chịu nội thương không nhẹ.

- Muốn chọc tức ta, để ta thống khoái giết ngươi sao? Ta không mắc lừa đâu, ta muốn từ từ dằn vặt ngươi, cho đến khi ngươi quỳ xuống cầu xin ta giết ngươi mới thôi.

Khóe miệng Tần Khai có một tia tiên huyết chảy ra, thế nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra biểu tình trào phúng bình thản. Mục đích của hắn thật sự là muốn làm chọc giận Trần Lam, nhưng không phải như Trần Lam suy nghĩ, hắn cũng không phải muốn Trần Lam nhanh chóng giết chết hắn, hắn chỉ muốn Trần Lam tiếp tục dằn vặt hắn. Thời gian, hiện tại hắn và Diệp Trọng cần nhất là thời gian.

- Ta sẽ không để ngươi chết nhanh như lão nhân kia đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.