U Minh Trinh Thám

Chương 474: (a) Theo dõi




Hắn thuận tay cầm một bao khoai tây xé mở, đưa cho Trần Hạo:

- Ăn không?

- Không ăn!

Trần Hạo vội khoát tay:

- Hiện tại phong hiệu chỉ có thể ra căn tin ăn, buổi tối bên trong cơm ăn ra một con tiểu Cường. Thật buồn nôn, cái gì cũng ăn không nổi!

- Tiểu Cường thôi, sợ cái gì, đều là anbumin!

Nhị bàn nhét khoai tây vào miệng:

- Khuya nay lão tử ở căn tin ăn tám cái bánh bao, ăn ra bảy con giun nhỏ. Sau đó tôi lấy phân nửa bánh bao đi tìm căn tin lý luận, lại đổi bảy bánh bao quay về. Dùng tiền mua tám bánh bao lấy được mười tám cái, kiếm lớn!

- Ẩu…

Trần Hạo muốn nôn ra:

- Cậu thật đúng là thứ gì cũng không kỵ nha! đọc truyện mới nhất tại truyệnyy_com

- Tích…tích…

Thanh âm tiếng tin nhắn vang lên trong phòng, Diệp Tiểu Manh cúi người xuống nhìn thấy a Trạch đang ngồi trên giường tập trung tinh thần xem tin nhắn trong điện thoại.

- A Trạch, đã xuất hiện sao?

Diệp Tiểu Manh nhìn nhìn di động của mình, bây giờ đã là hai giờ khuya.

- Ân, xuất hiện gần ký túc xá phía nam.

A Trạch gật đầu:

- Muốn đến xem không?

- Ký túc xá phía nam, bên kia tựa hồ là ký túc xá của giáo viên đi?

Vẻ mặt Diệp Tiểu Manh hoang mang hỏi:

- Cô làm sao nhận được tin tức?

- Ha ha, cho nên tôi đã nói hội viên của chúng ta rất cường đại.

A Trạch cười cười:

- Đối với biểu tượng Tiểu Manh mặc đồ thủy thủ sẽ có người không tự chủ được nhảy ra muốn làm đại thúc tràn đầy tình thương yêu của người cha…

- Hiện tại cô đem cả hội viên của hội phát triển lên trên người của cả giáo viên sao?

Diệp Tiểu Manh cảm thấy thật vô lực. Nàng nhìn thoáng qua An Thanh cùng Bạch Đổng đang ngủ, mặc lại quần áo lặng lẽ xuống giường.

- Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem là thế nào!

Diệp Tiểu Manh lôi kéo a Trạch lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ chậm rãi đóng lại, phát ra thanh âm rin rít thật nhỏ, An Thanh vốn còn chưa ngủ say chợt mở mắt.

Vì an toàn, cửa ký túc xá cũng bị khóa sau khi tắt đèn, chẳng qua chỉ như vậy cũng không thể ngăn cản được a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh.

Bác gái trông cửa cũng đã sớm ngủ say, a Trạch dùng băng kiếm cắt nhẹ trên dây xích, dây xích lớn như đầu ngón tay cũng lập tức đứt đoạn, hai người lặng yên không một tiếng động chạy ra khỏi ký túc xá.

Ký túc xá của hai người nằm ở phía tây trường học, cách ký túc xá của giáo viên không gần không xa. Hai người xuyên qua rừng cây tối đen, đi đường tắt chạy về hướng ký túc xá giáo viên. Ánh trăng khuya nay không biết đã chạy đi nơi nào, cả rừng cây đều là một mảnh tối đen. Đi bên trong rừng cây tăm tối, trong lòng Diệp Tiểu Manh cảm giác lo lắng sợ hãi, cũng không phải nàng sợ hãi sẽ có nữ quỷ quái vật gì đó chạy ra, đối với nàng mà nói quỷ hồn quái vật linh tinh gì đó chủ yếu đã không còn tạo được uy hiếp gì, nàng chỉ là có chút sợ hãi rừng cây rậm rạp. Đã không chỉ một lần nàng gặp một giấc mộng hoàn toàn giống nhau. Ở trong mộng nàng bị nhốt trong một khu rừng cây, vô luận nàng muốn đi thế nào cũng không cách nào thoát được ra ngoài. Ở sau lưng nàng có một con bạch hồ vẻ mặt hung ác không ngừng đuổi theo sau muốn bắt lấy nàng, nàng không có bất kỳ lực lượng nào có thể chống cự, chỉ có thể chạy trốn không ngừng, nhưng chạy mãi chạy mãi nàng lại phát giác ra trên người mọc thêm lông tơ màu trắng, đôi tay mềm mại dần dần biến thành móng vuốt sắc bén. Bạch hồ ở phía sau lại dần dần biến thành bộ dáng của nàng, cô gái kia đang dùng biểu tình như muốn xem kịch vui nhìn nàng cười “hắc hắc”, nụ cười kia có vẻ tà ác quỷ dị, làm cho người ta dựng đứng cả tóc gáy.

Cảm giác được bàn tay Diệp Tiểu Manh có chút căng thẳng, a Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Manh, dùng sức nắm chặt tay nàng. Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu lên cười cười, đem hình ảnh trong mơ có chút hoang đường kia dứt bỏ, đi theo sau a Trạch hướng ký túc xá giáo viên chạy tới.

- Phó hội trưởng, nữ quỷ kia đã đi vào một căn phòng trên lầu ba!

Đi tới ký túc xá giáo viên nam, một nam nhân trung niên đã bị hói nửa đầu dùng một loại ngữ khí cung kính nói với a Trạch. Nam nhân này Diệp Tiểu Manh cũng từng gặp qua vài lần, nàng nhớ lờ mờ hắn là một lão sư chuyên giảng dạy ngành máy tính chuyên nghiệp, đã hơn bốn mươi tuổi. Thanh âm của nam nhân hơi có chút run rẩy, đại khái là bởi vì nguyên nhân lần đầu tiên nhìn thấy quỷ hồn, trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng khi nam nhân kia nhìn thấy là Diệp Tiểu Manh đứng ngay phía sau a Trạch, đôi mắt chợt phát ra quang mang chói mắt, phảng phất như ở một lúc nào đó ban đêm sẽ biến thành một động vật khuyển khoa đứng trên đồi cao tru lên hưng phấn.

- Hội…hội…hội trưởng đại nhân…

- A, chào lão sư…

Diệp Tiểu Manh nở nụ cười chào hỏi. Bất kể nói như thế nào, nàng cũng chỉ là một nữ sinh viên mà thôi, mà đối phương lại là giáo viên, phải nên lễ phép mới phải.

- Muộn như vậy, đã làm phiền lão sư…

Vừa nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của Diệp Tiểu Manh, lão nam nhân tựa hồ không biết phải làm sao. Hắn không ngừng dùng tay nắm chỗ này lại nắm chỗ kia, lục soát toàn bộ túi áo, sau đó đỏ mặt lấy ra một thanh kẹo que nhiều màu thật ngượng ngùng đưa tới trước mặt Diệp Tiểu Manh.

- Cảm ơn, không cần đâu ạ…

Gương mặt Diệp Tiểu Manh thoáng co rút lại, miễn cưỡng nở nụ cười.

- Làm chính sự trước quan trọng hơn!

A Trạch không chút khách khí nhận lấy kẹo que trong tay lão nam nhân, sau đó tiện tay ném qua một bên. Kẹo que yếu ớt rơi xuống mặt đất, biến thành một đống mảnh nhỏ nhiều màu. Lão nam nhân nhìn nhìn kẹo que bị ném vụn, lại nhìn nhìn vẻ mặt băng sương của a Trạch, bộ dáng như muốn khóc lên, đem ánh mắt đáng thương nhìn Diệp Tiểu Manh.

- Nữ quỷ kia đã đi lên thời gian bao lâu?

A Trạch bước tới một bước chắn ngang tầm mắt của lão nam nhân, không chút khách khí hỏi.

- Đã khoảng nửa giờ!

Nghe được câu hỏi của a Trạch, lão nam nhân mới đem lực chú ý dời khỏi trên người Diệp Tiểu Manh, thành thực hồi đáp:

- Tôi ở lầu một, nữ quỷ kia từ cửa sổ phòng tôi bay vào, dọa tôi nhảy dựng. Nhưng nó cũng không ở lại trong phòng tôi lâu lắm, chỉ ở đầu giường của tôi bồi hồi một chút sau đó lại thở dài rời đi. Nó vừa rời khỏi phòng thì tôi liền nhắn tin cho cô, sau đó đi ra khỏi phòng tìm chỗ ẩn núp theo dõi con nữ quỷ kia. Tôi phát hiện nữ quỷ tựa hồ đang tìm thứ gì đó, mỗi phòng nó đều đi vào một lần, nhưng cũng không quá lâu, trước khi cô đến nó đã lên tới lầu ba…

- Hư, nó đã ra rồi!

A Trạch làm động tác như đừng lên tiếng, đem Diệp Tiểu Manh cùng lão nam nhân kéo vào góc tối ẩn núp. Diệp Tiểu Manh chứng kiến một thân ảnh màu trắng chậm rãi từ cửa sổ trong một căn phòng ở lầu ba nhẹ nhàng đi ra, sau đó chui vào một căn phòng khác. Vì cách khá xa nên bộ dạng của nữ quỷ cũng không thấy rõ ràng, nhưng có thể xác định quỷ hồn đúng là nữ quỷ, mặc áo ngủ lụa trắng mỏng, chân trần. Bởi vì không nhìn thấy rõ bộ dáng, cho nên hai người a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh cũng không thể xác định nữ quỷ kia là thân phận gì.

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.