U Minh Trinh Thám

Chương 456: (c) Mỗi người đi theo hướng của mình




- Tôi sao?

Dịch Tiên Sinh nhìn vào đám mây nơi phương xa, thở dài:

- Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm. Tôi muốn suy nghĩ làm sao nói với vị sư huynh đã mấy chục năm không gặp mặt kia tin tức con trai duy nhất của hắn đã chết dưới mắt của tôi…

Mị cúi đầu không nói lời nào. Nàng cũng không cách nào tưởng được làm sao đem tin tức này nói với Tiểu Manh.

- Nhưng không cần quá lo lắng, cuối cùng vẫn có thể nghĩ ra được lý do mà thôi.

Dịch Tiên Sinh cười nhìn Mị khoát tay nói:

- Huống chi tôi còn có chuyện trọng yếu cần điều tra rõ ràng, cho nên phải đi trước.

Nhìn thân ảnh dần dần đi xa của Dịch Tiên Sinh, Mị dùng tay bưng kín trước ngực. Ở trong đó có được thu hoạch lớn nhất của hành trình lần này: văn thư Biển Chết. Có được thứ này, mẹ hẳn là có thể sống lại, như vậy cuộc sống sẽ quay về quỹ tích ngày xưa đi. Một nhà ba người, không, là bốn người, có lẽ sẽ có thêm một cô em gái, yên tĩnh mà sống. Ám sát hay điều tra gì đó, những chuyện đáng ghét như vậy cũng sẽ không cần tiếp tục làm dơ bẩn tay của nàng nữa đi. Nghĩ tới đây, Mị giữ vững tinh thần, hướng địa điểm liên lạc đã ước định với tổ chức đi tới.

- Chờ một chút, chờ một chút đã.

Thanh âm của Dịch Tiên Sinh truyền tới từ sau lưng Mị. Nàng quay đầu lại nhìn thấy Dịch Tiên Sinh thở hổn hển chạy trở về, tựa hồ như có chuyện trọng yếu nào đó.

- Tôi đã quên một chuyện rất trọng yếu!

- Ân? Chuyện gì?

Mị liền vội vàng hỏi.

- Là chuyện…

Dịch Tiên Sinh thở phì phò nói:

- Có thể cho tôi mượn ít tiền hay không?

-????

- Tôi là bị bắt cóc tới a!

Dịch Tiên Sinh xòe hai tay:

- Không hiểu gì đã bị đưa ra nước ngoài, hiện tại trong người tôi không có đồng nào. Đừng nói là cần tiền mua vé máy bay về nước, ngay cả tiền đi taxi cũng không có.

Dịch Tiên Sinh ngượng ngùng nhìn Mị cười cười:

- Có thể cho tôi mượn mấy trăm, à không, phải là mấy ngàn, để tôi mua vé máy bay về Trung Quốc đi?

Mị không biết nói gì nhìn lên không trung. Một người duy nhất còn lại trong xã hội hiện đại có thể chế tạo ra linh khí, mỗi một kiện linh khí được chế tạo đều là vật mà linh năng giả tha thiết ước mơ, tượng sư trong truyền thuyết mà bất cứ linh năng giả nào cũng đều mơ tưởng tận lực lấy lòng nịnh bợ, lại có thể rơi xuống nông nỗi ngay cả tiền đi xe taxi cũng phải hỏi mượn nàng, Mị lại nghe được thanh âm giấc mộng phá nát vang lên trong lòng mình.

- Cho dù đưa tiền cho ông mượn, chỉ sợ ông cũng không thể quay về nước được đi!

Mị nhìn Dịch Tiên Sinh nói:

- Giấy căn cước? Hộ chiếu? Thị thực? Hình như thứ nào ông cũng không có đi?

- Di, nói cũng đúng!

Dịch Tiên Sinh cúi đầu nhìn nhìn chính mình. Ngoại trừ một thân quần áo dính đầy dầu mỡ cùng một đống dụng cụ kỳ quái ra, chính mình tựa hồ không có cái gì khác.

- Vậy thật đúng là phiền toái a…

- Bỏ đi, ông đi theo tôi!

Mị bất đắc dĩ lắc đầu. Xã hội bây giờ chỉ có bề ngoài cũng không có tác dụng gì, sự thật luôn là tàn khốc. Huống chi để cho một vị đại thúc trọc đầu quần áo dơ bẩn ở đầu đường bán tiếng cười kiếm tiền về nhà sẽ bị thiên lôi đánh xuống!

- Tôi lấy được rồi!

Trải qua con đường đặc thù, Mị đã quay về tới Trung Quốc. Ở bên trong trụ sở bí mật, nàng từ bóng tối trong góc phòng bước ra, đem văn thư Biển Chết đặt lên bàn.

- Ta đã nói thật nhiều lần, khi vào phòng cần gõ cửa!

Ngồi trên ghế ông chủ, toàn thân đều chìm ngập trong bóng tối, lão nhân mở miệng nói. Nhưng bàn tay run rẩy của hắn vươn về hướng cuộn da dê cũ kỹ đã chứng minh nội tâm hắn cũng không được trấn định như trong ngữ khí của hắn.

- Nói như vậy mẹ hẳn là có thể sống lại rồi chứ?

Mị nhìn bàn tay lão nhân có chút kích động run rẩy mở ra cuộn da dê.

- Ông ngoại!

- Đương nhiên! Ta đã chờ nhiều năm như vậy, chờ chính là ngày này!

Lão nhân đứng lên khỏi ghế, ông chủ luôn luôn trầm ổn mà thần bí lần đầu tiên thất thố như thế.

- Ngươi lập tức đem Hắc Chi Đoạn Chương đưa cho Địa Tướng, không, để ta tự mình đi. Rất nhanh, sẽ rất nhanh mẹ của ngươi, con gái Thiển Tuyết của ta sẽ rất nhanh có thể sống lại!

- Ông ngoại, cháu muốn tạm thời nghỉ ngơi một thời gian!

Mị nói:

- Cháu hơi mệt một chút!

- Không sao cả, đi đi!

Ông chủ nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Mị:

- Nếu như đã chiếm được thứ này, như vậy cũng không còn chuyện gì cần làm, chuyện còn lại cứ giao cho Địa Tướng là được!

- Vậy được rồi!

Mị gật đầu:

- Cháu sẽ rời đi một thời gian. Nếu như có gì cần cứ lưu lại ám hiệu chỗ cũ, cháu nhìn thấy sẽ lập tức trở về!

- Ân, đi thôi!

Ông chủ gật đầu, đối với vẻ lãnh đạm của Mị hắn cũng không hề để ý tới. Hiện tại tâm tư của hắn tất cả đều đặt trong Hắc Chi Đoạn Chương. Thứ này là vật mà hắn luôn kỳ vọng lấy được.

- Chờ một chút, còn có một việc.

Nhìn Mị chậm rãi chìm vào ảnh tử, ông chủ đột nhiên nhớ ra điều gì đó mở miệng hỏi:

- Cháu cùng Dịch Tiên Sinh đồng thời trở về sao? Hắn ở đâu?

- Sau khi trở lại Trung Quốc đã rời đi, không biết đã đi đâu!

Mị hồi đáp.

- Vậy sao?

Ông chủ trầm ngâm chốc lát.

- Minh Diệu, tiểu thiếu gia Tần gia, hắn thế nào?

- Hắn…

Mị không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới:

- Chết rồi!

- Vậy sao?

Ông chủ nghe được tin tức này, thở dài một hơi.

- Đáng tiếc, vốn ta thật xem trọng hắn!

- Không còn chuyện gì khác, cháu đi trước!

Mị nói xong câu đó, liền biến mất bên trong bóng tối!

- Cuối cùng đã lấy được!

Ở tầng dưới chót phòng thí nghiệm trong tổ chức, ông chủ đem Hắc Chi Đoạn Chương đưa cho Địa Tướng.

- Lập tức bắt đầu giai đoạn cuối cùng, càng nhanh càng tốt!

- Dạ, ông chủ!

Địa Tướng nhận lấy cuộn da dê cũ kỹ, cung kính nói:

- Nếu hết thảy đồ vật đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, như vậy thành công chỉ là vấn đề về thời gian!

- Mau chóng, không, tận lực làm cho thỏa đáng một chút!

Ông chủ nghĩ nghĩ nói:

- Ta đã đợi lâu như vậy, cũng không ngại đợi lâu thêm chút thời gian. Ở trong quá trình đừng xuất hiện bất kỳ sai lầm gì, dù sao ta chỉ có một đứa con gái mà thôi!

- Đương nhiên, tôi hiểu được.

Địa Tướng gật đầu:

- Tôi sẽ hết sức!

- Bình thường ngươi muốn làm thứ gì đó rối loạn linh tinh ta mặc kệ, nhưng nếu hiện tại văn thư Biển Chết đã tới tay, như vậy thì hãy đem toàn bộ tinh lực đặt vào chuyện này cho ta!

Ông chủ dùng một loại ánh mắt lạnh như băng nhìn Địa Tướng, làm hắn vô cùng sợ hãi. Một cỗ uy nghiêm của thượng vị giả ép tới mức hắn không dám ngẩng đầu lên, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh:

- Trong lòng ngươi hẳn là hiểu được ta nuôi dưỡng loại người như ngươi không phải để cho ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm ra những chuyện ám muội, mà là để cho ngươi làm chuyện đứng đắn!

- Dạ, tôi biết!

Thanh âm của Địa Tướng có chút run rẩy:

- Tôi sẽ hết sức!

- Tốt lắm!

Ông chủ híp mắt liếc hắn, xoay người bước những bước chân vững vàng tới trước bồi dưỡng tào trong phòng thí nghiệm, bên trong có một nữ nhân trẻ tuổi nhắm mắt cuộn tròn thân thể nằm phiêu phù bên trong. Nhưng trên người nàng lại không hề cảm giác được chút khí tức sinh cơ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.