U Minh Trinh Thám

Chương 434: (a) Ghê tởm




Muốn chiến thắng đối thủ sâu thâm khó lường như vậy, Minh Diệu hoàn toàn không có chút nắm chắc. Nhưng nam nhân kia lại giữ Hắc Chi Đoạn Chương, Minh Diệu cảm giác hiện tại thật tiến lui đều khó khăn, đã đi tới nơi này, hơn nữa cũng đã thấy được Hắc Chi Đoạn Chương, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha sao?

- Anh đang suy nghĩ gì đó? Còn không đi nhanh đi!

Mị ở trong lòng Minh Diệu thúc giục nói:

- Đi bắt nam nhân kia, đoạt lấy Hắc Chi Đoạn Chương trong tay hắn!

- Nhưng mà…

Minh Diệu có chút do dự nói:

- Dù có đuổi theo tôi cũng không nắm chắc có thể đánh bại hắn…

- Vậy anh định làm như thế nào? Xem như không có chuyện gì tay không quay về sao?

Mị có chút tức giận nói:

- Đã đi tới tận nơi này, dù hiện tại anh có muốn bỏ qua chẳng lẽ nam nhân kia lại cho anh rời khỏi đây sao? Vừa rồi trong lời nói của hắn đã rất rõ ràng, hắn muốn thân thể của anh!

- Anh có phải là nam nhân hay không chứ?

Mị hổn hển nói tiếp:

- Sự tình gì cũng phải làm theo kế hoạch, có mười phần nắm chắc mới dám đi làm, cuộc sống như vậy còn có niềm vui gì nữa. Tôi thật không ngờ anh là người như thế! Dù có biết rõ mình đánh không lại, liều mạng thì lại thế nào, chẳng qua chỉ là một mạng, dù sao sớm muộn gì anh cũng đều phải chết, chẳng qua rút ngắn chút thời gian mà thôi. Phải đi về tự anh đi về là được, tôi đi một mình!

Nói dứt lời Mị chui ra khỏi lòng Minh Diệu, từ trong ảnh tử hiện ra thân hình. Trên vai Mị có chút vết máu, rất rõ ràng là vừa bị thương.

- Tên kia lại dám đánh tổn thương tôi, tôi nhất định phải đi báo thù!

Nói tới đây Mị thoáng dừng một chút:

- Hơn nữa tôi nhất định phải đoạt được Hắc Chi Đoạn Chương!

- Tóm lại nếu muốn chạy trốn, tự anh chạy đi!

Mị quay đầu lại không thèm để ý tới Minh Diệu, hướng phía trước đi tới.

- Chờ một chút!

Minh Diệu nắm tay Mị kéo lại.

- Muốn làm gì, đừng có ngăn cản tôi!

Mị thở phì phì nói:

- Dù biết rõ là đi chịu chết, tôi cũng phải đi, anh đi về một mình anh đi!

- Không, tôi chỉ muốn hỏi cô một việc, vì sao cô lại chấp nhất như vậy đối với Hắc Chi Đoạn Chương?

Minh Diệu nhìn Mị hỏi.

- Cô nói cô nhất định phải lấy cho được nó, có thể nói cho tôi biết lý do không?

- Đây là nhiệm vụ của tôi!

Mị nói:

- Hơn nữa tôi thật sự cần lấy được phương pháp phục sinh người chết bên trong đó!

- Cô muốn phục sinh cho người chết?

Minh Diệu cau mày:

- Cô phải biết rõ loại chuyện này bị cấm tuyệt đối, toàn bộ những người từng thử qua loại phương pháp này đều không hề có kết cục gì tốt!

- Tôi đương nhiên biết rõ!

Mị lớn tiếng kêu lên, tiếp theo thanh âm chợt nhỏ xuống:

- Nhưng mà…dù sao cũng là vì mẫu thân của tôi…

- Mẫu thân của cô?

Minh Diệu sửng sốt. Về chuyện mẫu thân của Mị, Minh Diệu cũng từng được nghe Diệp Trọng đề cập qua một chút. Nhớ rõ Diệp Trọng cũng từng nói qua, mẫu thân của Mị chết rất sớm, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, hắn thật không ngờ Mị muốn đoạt được Hắc Chi Đoạn Chương là vì mục đích này.

- Mị, tôi nghe Diệp đại ca có nói qua, mẫu thân của cô đã qua đời rất nhiều năm!

Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:

- Đã trôi qua nhiều năm như vậy, cho dù cô lấy được Hắc Chi Đoạn Chương, cô cũng không cách nào phục sinh được cho mẫu thân của mình đâu. Linh hồn đã tiêu tán, hơn nữa thân thể cũng đã mục nát từ lâu đi? Dù như cô có lấy được Hắc Chi Đoạn Chương…

- Không có, vẫn còn hoàn hảo!

Mị đột nhiên mở miệng cắt đứt lời của Minh Diệu:

- Tôi đã tận mắt thấy qua. Thân thể của mẫu thân tôi đã được dùng một loại phương pháp đặc thù để bảo tồn, đến bây giờ vẫn còn thật hoàn hảo không hề hao tổn gì, chỉ giống như là đang ngủ. Chỉ cần lấy được Hắc Chi Đoạn Chương, là có thể gọi về linh hồn của mẫu thân, để mẫu thân sống lại lần nữa, đây là lời chính ông ngoại nói với tôi…

- Đem thân thể bảo tồn…

Minh Diệu lâm vào trầm tư. Mẫu thân của Mị hẳn là một con Ảnh Mị, mà loại sinh vật Ảnh Mị này là một loại tồn tại đặc biệt. Tuổi thọ của họ rất ngắn, mặt trời mọc sinh ra, mặt trời lặn chết đi, hơn nữa có được ý thức biến thành yêu loại càng thêm ít. Cho dù muốn làm cho một người mới chết sống lại còn là một chuyện vô cùng khó khăn, muốn làm cho một con Ảnh Mị đã chết nhiều năm sống lại, vậy càng thêm khó. Minh Diệu không biết loại chuyện đó trên thế giới này còn có phương pháp gì làm được hay không, nhưng nếu như quả thật là có, như vậy cũng chỉ được ghi chép lại trên Hắc Chi Đoạn Chương. Hơn nữa dựa theo lời Mị mà suy đoán, chuyện này hẳn được kế hoạch từ lâu, khó được có một cơ hội như vậy, Mị đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.

- Đây là nguyên nhân vì sao cô vẫn luôn kiên trì muốn theo tôi đi tới nơi này sao?

Minh Diệu nhìn Mị nói:

- Cô cũng không phải muốn giúp tôi, mà chỉ muốn lợi dụng tôi lấy được Hắc Chi Đoạn Chương?

- Được rồi, chính là như vậy!

Mị cắn môi gật đầu:

- Tôi đúng là đang lợi dụng anh, thế nào? Anh cắn tôi sao?

- Không có việc gì, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi!

Minh Diệu cười lắc đầu:

- Tôi không phải con thỏ, nóng nảy không cắn người!

Hắn thoáng thở dài một hơi:

- Miệng vết thương còn đau không?

- Không cần anh lo!

Mị có chút khó chịu xoay đầu sang một bên.

- Bỏ đi, cô nói rất đúng!

Minh Diệu cười khổ nói:

- Có lẽ gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên biến thành có chút bó tay bó chân.

Những lời Mị vừa mới nói làm lòng Minh Diệu như bừng tỉnh. Từ khi nào bắt đầu, mình lại biến thành bó tay bó chân như vậy đây? Từng có một thời gian mình có thể dùng mạng đi liều lĩnh, đối diện với bán thần cường đại nhất trên thế giới này, mình cũng có thể làm được không chút nào sợ hãi, tâm tính đó đâu mất rồi? Tựa hồ sau khi tiến hành xong nghi thức Huyết Hôn, lời nguyền rủa chết yểu bao trùm trên đầu đã không còn tồn tại, có được sinh mạng càng thêm lâu dài kia, Minh Diệu bắt đầu biến thành có chút chân tay bó buộc, mà không giống như trước kia chỉ cần gặp chuyện là có thể liều lĩnh đi làm hết sức. Minh Diệu vốn tưởng rằng bởi vì mình đã thành thục, nhưng bây giờ hắn mới hiểu được, nguyên lai khi một người biết rõ thời gian nào mình sẽ phải chết, ngược lại sẽ biến thành không sợ chết. Mà khi biết được mình có thể tiếp tục được sống thật lâu, con người ngược lại biến thành càng thêm quý trọng tính mạng của chính mình.

- Tôi nói chuyện đương nhiên là đúng thôi!

Mị oán hận trừng mắt nhìn Minh Diệu.

- Bỏ đi, đừng ồn nữa!

Minh Diệu khoát tay nói:

- Cô trở vào đi, bị thương rồi cứ thành thật ở trong người tôi thì tốt hơn. Nghe nói Ảnh Mị bộ tộc rất khó tổn thương, nhưng nếu như bị thương sẽ rất khó lành lại. Tôi cũng không muốn sau này còn bị Tiểu Manh oán giận tôi không chiếu cố tốt cho cô, làm cho cô bị thương thật lâu không thể lành!

- Ân? Ý anh muốn nói…

Ánh mắt Mị đột nhiên sáng ngời.

- A, chúng ta đi cứu vớt thế giới!

Minh Diệu cười cười:

- Nhưng quần lót của tôi vẫn mặc bên trong mà thôi!

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.