U Minh Trinh Thám

Chương 405: (b) Tay súng bắn tỉa




Minh Diệu khẽ gật đầu, Ảnh Mị là Yêu tộc có năng lực ẩn thân trong bóng tối, lẻn vào cùng ám sát, Mị đối với loại mẫn cảm về nguy hiểm là thiên tính, cao hơn cảm giác của nhân loại gấp mấy chục lần. Ngay cả Mị cũng ở thời khắc sau cùng mới cảm giác được sát khí do người nổ súng phát ra, như vậy có thể nói thật rõ ràng, người nổ súng nhất định là một cao thủ. Hắn nhất định cũng đã nhắm bắn Minh Diệu từ lâu trước đó, nhưng lại có thể không hề tiết lộ ra chút sát khí nào, thẳng đến tích tắc hắn bóp cò súng mới không tự giác lộ ra sát khí kia, nếu như không có Mị nhắc nhở, chỉ sợ Minh Diệu đã thật sự không thể né tránh được phát súng vừa rồi.

Loại chuyện này nhân loại bình thường tuyệt đối không cách nào làm ra được. Minh Diệu ẩn sau thân cây, bình tĩnh phân tích tình hình. Loại bản lĩnh đáng sợ như thế cho dù là đệ nhất sát thủ trên thế giới cũng không làm nổi, trừ phi sát thủ cũng là linh năng giả, dựa vào công pháp đặc thù ngăn chặn sát khí của chính mình.

- Mị, vị trí xác thực của tên kia cô có thể tìm được không?

Minh Diệu nhìn Mị đang ẩn trong bóng của hắn, hỏi:

- Cô có thể trộm tới gần hắn sau đó đem hắn chế phục hay không?

- Tôi có thể thử xem một chút.

Mị nghĩ nghĩ nói:

- Trực tiếp giết chết hắn sao?

- Không, không cần giết hắn!

Minh Diệu lắc đầu:

- Để cho hắn sống, tôi còn có việc muốn hỏi hắn!

- Thật là phiền phức!

Mị có chút không tình nguyện than thở một câu, nếu chỉ đơn thuần đi giết người đối với Mị mà nói là vô cùng dễ dàng. Tuy rằng vừa rồi thình lình bị bắn lén, nhưng thợ săn mồi vẫn luôn là Ảnh Mị. Chỉ cần địa phương nào có ảnh tử tồn tại, không có bất kỳ con mồi nào có thể tránh được Mị đột nhiên tập kích. Nhưng Minh Diệu lại dặn nàng đem người kia chế phục, chuyện này đối với Mị mà nói thật có chút phiền toái. Bằng không nàng cứ theo ảnh tử trộm đi qua, sau đó đem tay chân tên bắn lén phế bỏ là tốt nhất. Mị vừa xuyên toa trong rừng cây vừa thầm nghĩ trong lòng, cứ như vậy đi, tên kia không chết nhưng cũng không còn khả năng phản kháng. Nhưng nếu như nói như vậy Mị lại phải công kích tới bốn lần, rõ ràng chỉ cần đem đầu hắn đâm thành một lỗ thủng, còn phải phí nhiều sức lực như vậy, điều này làm cho Mị rất bực bội.

- Gặp lại ngươi thì ngươi sẽ chạy không thoát!

Mị nương theo trí nhớ trước đó hướng bên kia kín đáo đi tới. Ở trên một ngọn cây, Mị đã phát hiện ra kẻ nổ súng. Hắn mặc một thân quần áo ngụy trang, cầm cây súng ngắm hãm thanh trong tay, hết sức chuyên chú ngắm chuẩn lấy chỗ Minh Diệu đang ẩn núp, chỉ cần Minh Diệu lộ đầu ra tuyệt đối sẽ nhận một viên đạn bay tới.

- Từ nơi nào bắt đầu đây?

Mị dọc theo ảnh tử của tàng cây, nhanh chóng hướng ngọn cây bò lên.

- Trước tiên theo tay phải bắt đầu đi!

Quyết định xong chủ ý, Mị bắt đầu tiến tới gần tay súng bắn tỉa. Nàng từ ảnh tử của lá cây này nhảy qua ảnh tử của lá cây kia, giống như một hắc ám tinh linh đang khiêu vũ.

- Tên chết tiệt dám gây trở ngại cho hành động của ta, xem ta dùng một ngón tay trạc vỡ xương cốt của ngươi!

Tay súng bắn tỉa căn bản không hề phát giác được Mị đang từ trong một ảnh tử chậm rãi hiện ra thân hình, vươn ra ngón trỏ tay phải.

- Gãy cho ta!

Ngón tay nhìn qua thật nhỏ của Mị xé rít không khí, nhưng không hề phát ra một tiếng vang, hướng vai phải tay súng bắn tỉa trạc tới. Loại lực lượng đủ xỏ xuyên tảng đá chỉ cần đánh trúng tay súng này, Mị có tuyệt đối nắm chắc cánh tay của hắn cả đời này không còn cách nào tiếp tục sử dụng.

Nhưng ngón tay của nàng chỉ còn cách tên kia chừng nửa thước Mị đột nhiên cảm giác bàn tay của mình bị một cỗ lực lượng khó hiểu ngăn trở, tốc độ hơi có chút chậm lại. Mà tên kia còn đang hết sức chuyên chú nhắm vào Minh Diệu để tập kích tựa hồ đột nhiên phát hiện Mị đang ở sau lưng hắn, liền dùng một loại tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi mạnh mẽ xoay người lại, đồng thời rút ra súng lục hướng chỗ Mị bắn ra ba phát súng.

Viên đạn xuyên qua thân thể Mị, nhưng không hề gây cho nàng chút thương tổn nào. Khi cảm giác được cỗ lực cản khó hiểu kia, Mị đã lập tức bỏ qua công kích đem thân thể chuyển hóa thành ảnh tử trạng thái, cho nên viên đạn kia chỉ bắn trúng ảnh tử của Mị mà thôi, căn bản không hề xúc phạm được tới bản thể, loại bản năng này là do Mị ở trong vô số lần thực hiện hành động ám sát rèn luyện ra tới.

Về phần cỗ lực cản khó hiểu mà Mị cảm giác được, sau khi đem toàn thân hóa thành ảnh tử Mị mới tỉnh ngộ. Một vật màu đen ảnh tử giống như niêm dịch ở giữa không trung bị ngăn thành hai đoạn, thẳng đến khi rơi xuống đất mới khôi phục lại đầy đủ. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, vài sợi dây thép nhỏ xíu giống như mạng nhện đang quấn quanh các nhánh cây, đem thân thể của tên bắn tỉa bao vây kín mít. Chỉ cần Mị đi tới gần khoảng cách nhất định, loại dây thép kia liền sản sinh phản ứng đối với yêu lực trên thân thể nàng, đem loại tin tức này phản hồi lên trên người tên bắn tỉa.

- Tên đáng chết, không ngờ còn dám tính kế lão nương!

Mị có chút thẹn quá hóa giận, thật không ngờ mình đánh lén còn chưa thành công còn thiếu chút nữa bị con mồi cắn ngược lại mình, điều này làm cho Mị hận không thể trực tiếp dùng bạo lực tháo hắn thành tám khối.

- Lão nương không nổi giận ngươi nghĩ lão nương là mèo bệnh sao, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta!

Ảnh tử của tay súng bắn tỉa đột nhiên khởi động, giống như không gian bị bóp méo, ảnh tử chiếu rọi trên thân cây đột nhiên biến thành dữ tợn. Nguyên bản bàn tay cầm súng lại biến thành bén nhọn như móng vuốt của ác ma, lập tức hướng ngay ánh mắt của tay súng bắn tỉa đâm tới.

Có lẽ căn bản không nghĩ tới mình lại gặp phải chuyện quỷ dị đến như thế, tên kia hoàn toàn kinh hãi, ngây người ở nơi đó đối mặt với ảnh tử của chính mình, hắn đã như quên hẳn việc né tránh.

- Oành!

Một tiếng nổ mạnh từ dưới chân truyền đến, thân thể của hắn đột nhiên mất đi cân bằng. Nhánh cây hắn đang dựa vào đột nhiên gãy rời ngay trung gian, một quả cầu lửa màu trắng đem nhánh cây trực tiếp đánh thành hai nửa, chỗ gãy cũng mãnh liệt thiêu đốt lên.

Mà bởi vì hắn bị rớt xuống từ trên cây, ảnh tử của hắn trên tàng cây cũng đồng thời biến mất không thấy, xem như vừa tránh được một kiếp.

- Phác thông…

Hắn rơi mạnh xuống mặt đất, mặc dù ở giữa không trung hắn cũng đã điều chỉnh lại tư thế, nhưng do sự tình phát sinh quá mức đột nhiên, cho nên khi rơi xuống đất hắn cũng chưa kịp điều chỉnh vị trí thân thể đến mức tốt nhất. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng bật dậy khỏi mặt đất, từ bên hông móc ra một cây súng.

Minh Diệu duỗi chân đá mạnh tới, đem cây súng trong tay hắn đá bay. Lúc này hắn mới nhìn rõ bộ dạng của tay súng bắn tỉa. Là một nam giới da trắng thật mạnh khỏe, nhìn qua đại khái chừng ba mươi tuổi, nhìn thấy dáng người cường tráng của hắn, cùng cơ thể tràn đầy lực lượng, vết sẹo cùng biểu tình trên mặt, Minh Diệu cảm thấy được người này tuyệt đối là một tên điên chiến tranh giết người không chớp mắt!

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.