U Minh Trinh Thám

Chương 403: Thần bộc thi thể




- Cô có từng cẩn thận quan sát thi thể không?

Minh Diệu vội vàng truy vấn.

- Thứ ghê tởm như vậy, tôi cũng không phải kẻ biến thái, làm sao lại đi đào ra mà xem!

Mị lắc đầu, có chút kỳ quái nhìn Minh Diệu:

- Như thế nào, nhìn anh tựa hồ thật để ý chuyện thi thể đi?

- Đích xác! Tựa hồ có liên hệ với vài sự tình tôi gặp được lúc trước.

Minh Diệu gật đầu.

- Cô còn nhớ rõ cỗ thi thể gần nhất được chôn ở nơi nào không?

- Còn nhớ, đi theo tôi!

Mị gật đầu, dẫn Minh Diệu đi tới trước một thân cây, chỉ xuống mặt đất nói:

- Ở chỗ này, cỗ thi thể dưới này lúc trời sắp tối hôm qua được chôn ở đây!

Minh Diệu gật đầu, hắn đem Kim Quyết bao trùm trên hai tay, dùng tay làm như xẻng bắt đầu đào bới lên.

- Biến thái đại thúc, lại cũng có hứng thú đối với thi thể!

Mị than thở một câu, lui ra sau hai bước. Loại chuyện đi giết người đối với nàng thật sự rất đơn giản, chỉ cần dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm vào chỗ yếu hại của cơ thể nhân loại là tốt nhất. Chuyện giết người gì đó đối với Mị mà nói là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng về phần đào bới thi thể, Mị tuyệt đối không có hứng thú.

Đào sâu xuống đất không đến một thước Minh Diệu liền nhìn thấy được thi thể được chôn bên dưới. Rừng cây này cũng không có dã thú đi lại, ngay cả chim chóc cũng không có. Minh Diệu phỏng chừng người chôn thi thể cũng không cần sợ hãi có dã thú đào ra thi thể, vì vậy cũng không chôn quá sâu. Hắn dùng lực kéo cỗ thi thể kia ra khỏi hố, đặt nằm trên mặt đất cẩn thận quan sát.

Đây là thi thể của một người trưởng thành. Nhưng lại không thể nhìn ra được giới tính. Gương mặt khuynh hướng trung tính, mà thân thể trần truồng cũng không có dấu vết gì đặc thù. Minh Diệu thật cẩn thận nhìn nhìn nửa thân dưới của thi thể, quả nhiên vật nên tồn tại cũng không nhìn thấy.

- Anh đúng là đại thúc biến thái, không ngờ còn có sở thích thưởng thức thi thể thật đáng khinh.

Mị cau mày đứng một bên quở trách:

- Nhưng cỗ thi thể này rốt cục là nam nhân hay là nữ nhân vậy?

- Không phải là nam nhân cũng không phải là nữ nhân!

Minh Diệu lật sấp thi thể, lộ ra bờ lưng trần:

- Đây là thi thể “thần bộc”!

- Di? Thi thể thần bộc?

Mị có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm lên lưng thi thể, trên lưng trần có một thứ vốn không nên thuộc về nhân loại. Đó là một khối u nhìn qua như thịt mềm, có chút co ngất từ trên xương vai trái thi thể kéo dài ra, nhìn qua ghê tởm nói không nên lời.

- Khối u mềm mọc trên lưng thi thể này là vật gì vậy, nhìn qua thật ghê tởm!

- Đây hẳn gọi là cánh đi!

Minh Diệu nói:

- Tuy rằng còn chưa mọc ra lông chim, hơn nữa chỉ có một cánh!

- Cánh?

Nghe được lời nói của Minh Diệu, Mị lặng người:

- Anh muốn nói…

- Đúng vậy, đây chính là…thiên sứ!

Minh Diệu gật đầu:

- Là người hầu của thần trong truyền thuyết. Chỉ đáng tiếc thiên sứ này dậy thì bất lương cho nên bị vứt bỏ!

- Thiên sứ!

Mị nhìn khối thịt mềm trên lưng thi thể, vẻ mặt chán ghét nói:

- Tôi còn tưởng rằng loại sinh vật này chỉ tồn tại trong truyện cổ tích…

- Ha ha, có thể đối với người thường mà nói, loại Ảnh Mị như cô không phải chỉ tồn tại bên trng thần tiên ma quái truyền thuyết hay sao?

Minh Diệu đứng dậy, phủi phủi đất dính trên tay nói:

- Huống chi là người hầu của thần, nếu thần cũng có thể bị chế tạo ra được, như vậy thiên sứ cũng có thể chế tạo ra được, cũng chẳng có chuyện gì đáng ngạc nhiên cả!

Thiên sứ bị nhân công chế tạo ra đã lấy loại tư thế này lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt hai người. Khác hẳn với truyền thuyết xinh đẹp, loại thiên sứ này cũng không có vẻ bề ngoài đẹp đẽ, cũng không có đôi cánh lông chim màu trắng tao nhã. Nó chỉ có một vẻ bề ngoài bất nam bất nữ, cùng khối thịt mềm trên vai mà thôi. Nếu như nói thứ này cũng có thể được gọi là cánh chim của thiên sứ, như vậy Minh Diệu càng thấy thật giống như cánh gà chiên bơ được bán bên trong tiệm ăn nhanh nhiều hơn.

- Thật sự là quá ghê tởm!

Mị cau mày nói:

- Vốn nghe nói trong truyền thuyết đồn đãi về thiên sứ trí tuệ, thiên sứ lực lượng, được miêu tả thật cường đại mà xinh đẹp, nhưng thật không ngờ chân thật thiên sứ lại mang theo bộ dạng bất nam bất nữ như thế này!

- Thiên sứ vốn đâu có giới tính!

Minh Diệu cười cười, nói:

- Hơn nữa loại thiên sứ này đại khái thuộc loại thiên sứ cấp thấp nhất đi!

- Lối vào phòng thí nghiệm mà cô đã nói nằm ở nơi nào?

Chôn lại thi thể ngụy thiên sứ kia vào chỗ cũ, Minh Diệu đi theo Mị tới cuối rừng cây. Phía trước là một gò đất trống trải, không có những thân cây tươi tốt quỷ dị, cũng không có bãi cỏ, mặt đất khô vàng nhìn qua giống như bị đặc biệt chế tạo ra. Ở rừng cây đột nhiên có khối đất trống như vậy, đích xác thật lạ lùng. Nhưng Minh Diệu cũng không nhìn thấy được lối vào phòng thí nghiệm.

- Nằm ở bên trong đó!

Mị chỉ chỉ ngay trung ương khối đất trống nói:

- Tuy rằng hiện tại không nhìn ra được gì, nhưng nếu như có người đi ra ngoài, mặt đất nhìn bình thường kia lại từ giữa tách ra, lộ ra một thang lầu kéo dài thật sâu xuống dưới. Bởi vì yêu lực bị quấy nhiễu, tôi không thể dò xét thật sâu bên trong!

- Nếu nói như vậy hẳn ở bên ngoài cũng phải có cơ quan mở ra đi!

Minh Diệu nhìn quanh bốn phía một chút:

- Nơi này hẳn là không có máy giám thị chứ?

- Có cơ quan mở ra từ bên ngoài hay không thì tôi không biết, nhưng nơi này khẳng định không có máy giám thị!

Mị khẳng định nói:

- Những người này tựa hồ thật tự tin đối với máy dò xét nhiệt năng cùng máy giám thị với đám lính đánh thuê trú đóng trong khu rừng cây, cho nên ở loại địa phương ngay lối vào chủ yếu thế này cũng không trang bị máy giám thị khác. Đại khái họ cảm thấy được không có ai đủ khả năng đi thông qua sự dò xét của máy móc trong khu rừng cùng sự tuần tra của đám lính đánh thuê kia đi!

- Chúng ta tìm chung quanh một chút xem…ân?

Minh Diệu vừa định nhấc chân, lại phát hiện có chút không đúng. Hắn ngồi xổm người xuống thật cẩn thận vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt vuốt xuống mặt đất.

- Làm sao vậy? Anh đang tìm cái gì?

Mị có chút khó hiểu nhìn động tác của Minh Diệu, mở miệng hỏi:

- Rớt cái gì hay sao?

- Vì sao cô không nói cho tôi biết ở nơi này sẽ có cạm bẫy?

Minh Diệu mở miệng nói:

- Thám báo như cô làm việc thật không cẩn thận!

- Cạm bẫy?

Mị theo bàn tay Minh Diệu nhìn lại, dưới phản xạ của ánh nắng mặt trời, một nét ánh sáng chiếu ngược lại trong mắt nàng, nếu như không phải đặc biệt chú ý, căn bản không thể nhận ra.

Đây là một sợi dây thép thật nhỏ, buộc giữa hai thân cây. Nếu không phải hôm nay ánh mặt trời quá tốt, mà Minh Diệu lại đang đứng trong địa phương khá âm u, hắn cũng rất khó phát hiện ra cạm bẫy này. Minh Diệu cẩn thận nghiên cứu sợi dây thép, phát giác sợi dây thật dài, liên tục quấn quanh giữa những thân cây, nếu Minh Diệu không phát hiện được mà đi ra khỏi rừng cây, như vậy nhất định sẽ đụng phải một trong những sợi dây quấn quýt đó.

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.