U Minh Trinh Thám

Chương 392: (a) Hắc




Hiện tại đang có một minh tinh anh tuấn đang ngồi đối diện nàng không ngừng nháy mắt với nàng, quay đầu nhìn vào dãy cửa phòng đang đóng kín. Tên thanh niên kia từ lúc nàng mới bước vào cũng đã để ý tới, tuy rằng danh khí không lớn, nhưng lại có được một gương mặt điển trai đủ làm mê chết bất cứ nữ nhân nào. Hiện tại chỉ hi vọng có một thành viên mới gia nhập thật sớm, để cho “cha nuôi” của nàng nhanh chóng tìm được đối tượng, tự bản thân nàng có thể đi tìm anh chàng minh tinh điển trai kia hưởng thụ khoái cảm thực cốt tiêu hồn.

- Darling, hôm nay hai người chúng ta tựa hồ vận khí không tốt lắm!

Vicky kề sát tai hắn nói:

- Không bằng hôm nay anh không cần soi xét nhiều như vậy đi. Ở đối diện có người đang phóng điện với anh đâu, chẳng lẽ anh thật sự không động tâm sao? Nàng chính là nữ vương có bờ mông như chạm điện đó a!

- Ngô…

Hắn hít sâu một hơi, xem ra vận khí ngày hôm nay không tốt chút nào.

Mục đích hắn tới đây lần này vốn muốn thả lỏng một chút thần kinh khẩn trương chịu đựng suốt cả tuần lễ bên trong phòng thí nghiệm thần bí kia. Nhưng thật không ngờ chẳng những không được thả lỏng thuận lợi, tâm tình ngược lại càng thêm tệ hại.

Nhìn thấy thái độ của hắn, trong lòng Vicky có chút bất mãn nhưng nàng lại không dám nói ra. Dù sao bây giờ hết thảy những gì nàng được hưởng thụ đều lấy được từ hắn, nàng không có tư cách gì đi oán hận hắn. Hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm chính là khẩn cầu cửa phòng mau chóng mở ra, có một nữ nhân nào đi vào đủ sức hấp dẫn hắn.

Có lẽ lời cầu nguyện của nàng thật sự có hiệu quả, năm phút sau cửa đại sảnh bị người phục vụ mở ra, dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, một nam một nữ đi vào.

Mặt lạ hoắc? Nhìn thấy một nam một nữ kia, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, đôi nam nữ này nhìn qua giống như người phương Đông. Tuy rằng trên mặt nữ nhân kia mang theo mặt nạ, không nhìn thấy rõ gương mặt thật, nhưng nam nhân kia đích thật là người phương Đông. Hơn nữa nam nhân lại có chút quen mặt, tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào.

- Như vậy tôi xin cáo lui trước, chúc hai vị đùa chơi vui vẻ!

Người phục vụ hướng hai người thi lễ, khép cửa phòng lại lui ra ngoài.

Bên tai ngẫu nhiên truyền tới thanh âm tiếng rên rỉ của nữ nhân cùng tiếng thở dốc khi vận động kịch liệt của nam nhân. Nơi này là nơi ăn chơi, vốn hiệu quả cách âm cũng không đến nỗi kém cỏi như vậy. Nhưng đại khái lỗ tai của Mị lại vô cùng linh mẫn, loại thanh âm khiến cho nàng cảm giác mất tự nhiên vẫn vọng rõ vào tai nàng. Thiết bị cách âm gì đó đối với nàng lại không có tác dụng gì, đây là lần đầu tiên Mị cảm giác được thính giác linh mẫn của mình là một loại gánh nặng.

- Đừng khẩn trương, thói quen là tốt rồi!

Cảm giác được bàn tay của Mị nắm tay mình có chút chặt chẽ, Minh Diệu mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Mị:

- Chính chủ của chúng ta ngồi ở chỗ kia, tiếp theo còn cần xem biểu diễn của cô!

- Anh muốn tôi làm như thế nào?

Mị cắn cắn môi, lời vừa nói ra nàng liền cảm thấy có chút hối hận. Làm như thế nào? Ở loại địa phương dơ bẩn không chịu nổi thế này, chính nàng phải làm đương nhiên là đi câu dẫn lão già ở trước mặt. Mị không khỏi cảm giác có chút lúng túng, loại công việc như giết người đối với nàng là một chuyện vô cùng đơn giản, mà mị hoặc tuy là thiên tính của nàng hơn nữa nàng cũng có được loại năng lực này, nhưng nàng chưa từng vận dụng qua bao giờ. Đây cũng chính là lần đầu tiên, Mị có chút hối hận vì sao mình lại can dự quá sớm vào loại chuyện này, nếu cứ chờ đợi khi Minh Diệu đã lấy được chìa khóa cùng tấm thẻ sau đó nàng hãy tham gia vào thì càng tốt hơn. Mị không khỏi nghĩ thầm, nhưng ý nghĩ này trong nháy mắt đã bị nàng bỏ qua, nếu đợi đến khi Minh Diệu đã lấy được hai đồ vật kia thì chính nàng làm sao lấy được lòng tín nhiệm của nam nhân này đây? Mị thật không tin dựa vào tên của phụ thân đáng ghét của nàng, là có thể lấy được lòng tín nhiệm của một nhân loại. Tuy rằng nàng cũng không hiểu rõ quan hệ giữa Minh Diệu cùng Diệp Trọng cha nàng là như thế nào, nhưng từ nhỏ nàng sống giữa thế giới của một đám yêu quái luôn lục đục tranh chấp lẫn nhau, Mị tuyệt đối không tin trên thế gian này còn có hữu tình thực sự tồn tại. Theo nàng xem ra, chỉ có thân tình mới thật sự đáng tin. Mị có thể hoàn toàn tin tưởng cũng chỉ có ba người, một là phụ thân mà nàng luôn nói chán ghét, cùng vị tiểu muội nàng từng gặp qua vài lần nhưng chưa có dịp nói chuyện qua, cuối cùng chính là ông ngoại của nàng.

Tuy rằng cảm giác có chút không thoải mái, nhưng dù sao đây chính là lời nhắc nhở của ông ngoại, nhất định phải lấy cho được Hắc Chi Đoạn Chương. Cho nên Mị đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, nói:

- Tuy rằng tôi có được một nửa huyết mạch mị hoặc của Ảnh Mị, nhưng đối với loại chuyện dẫn dụ nhân loại thế này tôi chưa từng làm qua, nếu tôi làm sai chỗ nào anh phải đúng lúc uốn nắn cho tôi!

- Ha ha, không cần cô phải làm điều gì, cô chỉ cần bảo trì hình dạng hiện tại là đã tốt lắm!

Minh Diệu khẽ cười nói.

- Một cô gái trẻ tuổi nhìn qua bề ngoài như kiên cường nhưng nội tâm luôn ngượng ngùng như cô mà nói, thứ này đối với những lão già kia quả thật chẳng khác gì bánh ngọt dính đầy mật, bất kể như thế nào bọn hắn đều muốn lao lên cắn một ngụm!

Ánh mắt của hắn híp lại, quả nhiên sự lựa chọn của hắn là chính xác, không tùy tiện tìm một nữ nhân mà ở nơi này kiên nhẫn chờ đợi. Đôi thanh niên nam nữ vừa mới đi vào tuy rằng người phụ nữ kia mang theo mặt nạ, làm cho không người nào nhìn thấy rõ được gương mặt thật của nàng, nhưng lại càng làm tăng thêm cảm giác thần bí trên người nàng.

Vicky có loại cảm giác, nữ nhân này giống như một tinh linh đi trong bóng tối, thần bí mà nguy hiểm, nhưng lại tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng.

Hắn chú ý nhất là đôi tay của nữ nhân kia, ngón tay thon dài trắng muốt, lưu lại móng tay thật dài, trong lòng hắn có loại cảm giác, ngón tay kia chỉ sợ cũng chỉ có nhà dương cầm ưu tú nhất mới có thể có được. Hắn nhớ tới bên Trung Quốc có một loại nhạc cụ cổ xưa gọi là đàn tranh, khi khảy đàn cần dùng móng tay để gảy đàn, nữ nhân này nói không chừng là một nhà nghệ thuật phương Đông chân chính đi!

Càng làm cho hắn cảm thấy mê muội chính là hành động có vẻ mất tự nhiên của nữ nhân kia, tựa hồ nàng thật không thói quen đối với loại địa phương này. Đây tuyệt đối là một tay mới, hắn thật tin tưởng vào phán đoán của mình, nữ nhân kia tuyệt đối là lần đầu tiên đi tới nơi này. Vô luận là cử chỉ mất tự nhiên, còn có vùng cổ thoáng ửng đỏ, cũng đã nói rõ nữ nhân này tựa hồ rất ngượng ngùng.

Gian phòng nơi này tuy thật tráng lệ, nhưng toàn bộ những người đi tới nơi này mục đích chính là vì muốn phát tiết thú tính nguyên thủy nhất của nhân loại. Chỉ cần đi tới một lần, bầu không khí nơi này sẽ làm cho một người phụ nữ trinh tiết nhất biến thành một dâm phụ tận đáy lòng. Hắn quay đầu lại nhìn Vicky ngồi bên cạnh, trong mắt nàng đã tràn ngập ngọn lửa dục vọng, nàng chính là một ví dụ.

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.