U Minh Trinh Thám

Chương 381: Người ẩn giấu sau lưng




- Hi sinh? Cái gì? Ách…

Từ Mẫn còn chưa kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của Thiên Tướng, ngay lồng ngực bên trái đột nhiên truyền tới một cỗ đau đớn kịch liệt, nàng cúi đầu nhìn xuống ngực mình, kinh ngạc khi thấy ngay ngực có một đạo huyết hoa xinh đẹp nổ tung ra, máu tươi vẩy mạnh dính cả quần áo nàng.

Một màn khiến kẻ khác không sao tưởng tượng được đột nhiên phát sinh, ngoại trừ Thiên Tướng những người đang có mặt cũng không ai nghĩ tới, bọn họ đều ngây ra tại chỗ, nhìn thấy thân thể Từ Mẫn chậm rãi ngã xuống đất, máu tươi từ miệng vết thương nơi ngực chảy ra chậm rãi khuếch tán trên sàn nhà.

Thân thể Từ Mẫn nằm bên trong vũng máu, bây giờ nàng đã không còn cảm giác đau đớn, trước mắt nàng là một mảnh xám trắng, nàng cảm giác như có thứ gì đó đang bay ra khỏi thân thể của chính mình.

- Chị Từ Mẫn!

A Trạch nhìn thấy Từ Mẫn ngã xuống đất, đại não từ trong nỗi khiếp sợ chợt khôi phục lại bình thường, lớn tiếng thét lên. Tuy rằng nàng chỉ gặp mặt Từ Mẫn được vài lần, cũng chưa nói tới có giao tình sâu đậm gì, nhưng trơ mắt nhìn người bạn đột nhiên chết đi trước mặt của mình, trong lòng nàng chợt tuôn ra một cỗ phẫn nộ.

- Vì sao ngươi phải làm như vậy?

A Trạch đặt Diệp Tiểu Manh còn hôn mê nằm xuống đất, linh quang trên người lưu chuyển, một mảnh linh lực tỏa ra vô số tinh quang ngưng kết trên tay phải của nàng, nháy mắt biến thành một thanh băng kiếm trong suốt lóe sáng. Nàng cầm kiếm vung lên, mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào mặt Thiên Tướng:

- Vì sao phải giết chết chị Từ Mẫn?

Âu Phàm bởi vì khiếp sợ cũng buông rơi cây đàn ghi ta trong tay xuống đất. Một màn bất thình lình trước mắt cũng làm cho hắn chấn động, Từ Mẫn ngã xuống ngay trước mắt hắn thế nhưng hắn lại không kịp làm ra phản ứng gì…

- Đương nhiên là vì muốn giải quyết chuyện này cho nhanh còn quay về nhà đi ngủ thôi!

Vẻ mặt Thiên Tướng thật thoải mái nói, giống như vừa rồi hắn cũng không phải mới giết chết một người mà chỉ là bóp chết một con kiến.

- Còn nữa, đồ vật cầm trong tay cô thật sắc bén, con nít không nên chơi loại đồ vật nguy hiểm như vậy thì tốt hơn, nó sẽ làm cô bị thương!

- Hỗn đản!

A Trạch bị thái độ khinh miệt của Thiên Tướng chọc giận. Nàng vung băng kiếm trong tay hướng Thiên Tướng đâm tới. Hiện tại nàng chỉ nghĩ làm sao đâm mấy lỗ thủng lên trên thân thể của nam nhân biến thái trước mặt này.

- Đã nói vật này rất nguy hiểm, một cô bé vì sao lại không chịu nghe lời như vậy đây!

Đối mặt với băng kiếm do a Trạch đâm tới, Thiên Tướng không tránh không né, ngay cả ánh mắt cũng không nháy, hắn chỉ vươn ra ngón tay nhẹ nhàng bắn lên thân kiếm một chút, động tác nhìn qua như thật thong thả kia lại đánh trúng băng kiếm trước khi a Trạch kịp đâm tới, chỉ nhẹ nhàng bắn ra, giống như không hề xuất ra bao nhiêu khí lực nhưng lại đem băng kiếm trong tay a Trạch đánh thành mảnh nhỏ, bông tuyết trong suốt hóa thành linh lực tinh quang tiêu tán bên trong không khí.

- Ngươi…

Chứng kiến chuôi kiếm trong tay phải, a Trạch đứng ngây người tại chỗ. Lúc này nàng mới nhớ tới lực lượng đáng sợ của nam nhân trước mặt là lực lượng mà người như nàng không thể đối kháng. Nỗi phẫn nộ đã làm cho nàng mất đi lý trí, nàng quên mất khi còn ở tiểu trấn kia, chính nam nhân này xuất ra vài chiêu nhẹ nhàng công kích đã đánh bại một đám La Sát Quỷ, nàng vốn không phải là đối thủ của nam nhân này.

- Tốt lắm, hiện tại ngươi cũng đã hài lòng rồi đi!

Thiên Tướng bỏ mặc a Trạch còn đang sững sờ, quay đầu lại nhìn Bối Lạp nói:

- Người nhìn thấy bản thể của ngươi đã không còn tồn tại, ngươi có thể mang theo con gái mình mau nhanh quay trở về!

Bối Lạp cũng thật không ngờ Thiên Tướng lại ra tay giết chết Từ Mẫn, nhìn thấy thân thể không nhúc nhích của Từ Mẫn nằm trên mặt đất, Bối Lạp có chút đờ đẫn gật gật đầu. Cô ta đè xuống một cái nút trên vách tường, ngay lối ra vào ống thoát nước phát ra thanh âm tiếng nước tràn ngập.

- Vì sao lại thả chúng ta đi?

Trước khi tiến vào trong thông đạo, Bối Lạp quay đầu lại nhìn Thiên Tướng hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta sẽ đem hành tung của ngươi nói ra sao?

- Không sao cả!

Thiên Tướng thản nhiên không chút e ngại nói:

- Dù sao lần trước tên lùn kia ám toán ta còn chưa thành công, bản thân ta vẫn mong hắn sẽ tới tìm ta, giảm đi phiền phức ta phải đi tìm hắn!

Hắn nâng tay vẫy vẫy Khả Khả đã bước nửa người chìm vào trong thông đạo đầy nước, nói:

- Khả Khả, lần sau thúc thúc mang cháu đi xem cá vàng a!

Nghe được câu nói của Thiên Tướng, Khả Khả hoảng sợ tới mức lập tức lao thẳng vào trong thông đạo, vẻ mặt chẳng khác gì một con thỏ con bị kinh hoảng.

- Không biết vì sao ngươi lại làm như vậy, nhưng ta còn phải cảm tạ ngươi thả ta cùng con gái ta rời đi!

Tâm tình của Bối Lạp có chút phức tạp nhìn Từ Mẫn đang nằm trong vũng máu, lại nhìn Thiên Tướng nói.

- Mau nhanh đi thôi, sau khi quay trở về tộc đàn, cũng đừng quay trở ra nữa, tay của bọn hắn còn chưa thò tới địa phương sâu như vậy!

Diễn cảm của Thiên Tướng thật nghiêm túc nói:

- Nhớ kỹ chuyện xảy ra lần này đi, đừng tiếp tục bị người lợi dụng!

Bối Lạp liếc mắt nhìn Thiên Tướng, không nói gì, chui vào bên trong thông đạo, bọt nước chợt vẩy lên. Chiếc váy dài màu lam gợi cảm trên người Bối Lạp cũng vẩy lên khỏi mặt nước vỗ thành gợn sóng.

Bối Lạp cùng Khả Khả đã rời đi, cả căn phòng lâm vào trong một mảnh yên tĩnh. Diệp Tiểu Manh vẫn còn hôn mê, mà Từ Mẫn nằm trong vũng máu cũng không nhúc nhích. Âu Phàm ôm đàn ghi ta đứng ở cửa không nói lời nào, mà a Trạch cùng Thiên Tướng đang trợn mắt nhìn nhau, nhưng trong ánh mắt phẫn nộ mang theo một tia sợ hãi.

- A, không cần dùng loại ánh mắt này xem ta!

Thiên Tướng dùng tay gãi gãi đùi, bộ dạng chẳng khác gì một tên biến thái điên cuồng đang muốn dâm loạn nữ đồng.

- Thật hao tổn tâm trí, vì sao những nữ hài đáng yêu như các cô khi nhìn ta luôn không dùng ánh mắt lòe lòe tỏa sáng đây?

- Biến thái, hung thủ!

A Trạch nghiến răng nghiến lợi quát:

- Ngươi giết chị Từ Mẫn, có bản lĩnh cũng giết ta đi, bằng không ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!

- Di? Cơm có thể ăn bậy, nói không được nói lung tung!

Thiên Tướng điều chỉnh quần cộc nói:

- Ta cũng không có giết người đâu!

- Nhưng chị Từ Mẫn…

- A, cô nói nữ nhân có bộ ngực lớn này sao.

Thiên Tướng nói:

- Tuy rằng ta thích những sinh vật tiểu la lỵ nhiều hơn, nhưng ngực lớn ta cũng rất thích đó, đặc biệt là thượng hạng nhân thê như nữ tử này!

Thiên Tướng đi tới bên cạnh Từ Mẫn đang nằm trong vũng máu, đưa tay đặt lên đầu Từ Mẫn. Một trận quang mang chớp lên, a Trạch nhìn thấy bàn tay Từ Mẫn chợt nhúc nhích.

- Ân…

Từ Mẫn phát ra một tiếng rên rỉ, chậm rãi ngồi dậy.

- Di, sao ta có thể động đậy rồi?

Nàng có chút mê mang nhìn nhìn tay của mình, tự nhủ.

- Chị Từ Mẫn?

A Trạch không dám tin vào hai mắt của mình, nàng vội vàng chạy tới sờ soạng trên người Từ Mẫn. Nơi áo khoác của Từ Mẫn có một lỗ thủng, đích thật là có một mảnh máu đen loang lổ ở đó. Hơn nữa vừa rồi nàng chứng kiến Từ Mẫn đã té xuống mặt đất không hề nhúc nhích, nhưng bây giờ Từ Mẫn đã tỉnh lại, điều này làm cho a Trạch có cảm giác có chút khó tin.

- Hô, làm chị giật cả mình, chị còn tưởng rằng chị lại bị người khống chế nữa a!

Từ Mẫn thở phào một hơi nói:

- Lúc ấy cơ thể của chị lại cứng ngắc, không thể động đậy, thậm chí cảm giác cả nhịp tim lẫn hơi thở đều ngừng lại…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.