U Minh Trinh Thám

Chương 365: Khôi phục bình thường




Dựa theo địa chỉ mà Tiểu Trương đã nói, Từ Mẫn lái xe tới hiện trường xảy ra vụ án. Sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, tuy rằng cánh tay vẫn còn có chút đau đớn, nhưng cũng đã không còn gì đáng ngại. Bởi vì đêm qua có được một giấc ngủ sâu khó được, cho nên tinh thần của Từ Mẫn cũng không tệ lắm.

- Tình huống thế nào?

Từ Mẫn đi xuyên qua cảnh giới tuyến, hỏi Tiểu Trương đang chụp ảnh tại hiện trường.

- Đường Tranh, nam, hai mươi bảy tuổi, tổng thanh tra công ty đĩa nhạc.

Tiểu Trương vừa chụp ảnh vừa nói:

- Vào buổi sáng hôm nay, nhân viên tiểu khu phát hiện hắn nằm trong xe vẫn không nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn đang ngủ, muốn đánh thức hắn. Kết quả sau khi mở cửa xe lại phát hiện hắn không còn hơi thở, liền lập tức báo cảnh sát. Bước đầu phán đoán là vì ngạt thở mà chết, trên mu bàn tay có thương tích. Ăn khớp với vết máu lưu lại trên cửa kính xe, hẳn trước khi chết từng có giãy dụa kịch liệt. Bất quá ở bên trong xe lại không phát hiện được dấu vết của người khác tồn tại!

- Vậy sao? Lại là ngạt thở mà chết!

Từ Mẫn cẩn thận nhìn vào mặt người chết, diễn cảm nạn nhân có chút thống khổ, thi thể cuộn tròn thành một đoàn, một tay ôm bụng một tay ôm lấy miệng của mình. Nam nhân này thật gầy, nhưng từ cách ăn mặc quần áo có thể nhìn ra được nam nhân này hẳn từng nhận sự giáo dục cao đẳng, hẳn là một người thật nhã nhặn.

- Đường Tranh? Tên này nghe thật quen tai…

- Không phải chứ, đại tỷ?

Vẻ mặt Tiểu Trương kinh ngạc nhìn Từ Mẫn:

- Không phải chị bị mắc phải bệnh dễ quên đi? Hai ngày trước chị còn nhất định đòi bắt người ta không buông tha, như thế nào hôm nay lại đem hình dạng của hắn quên mất vậy?

- Anh muốn nói người này chính là người mà tuần qua tôi luôn đòi điều tra đó sao?

Từ Mẫn lắp bắp kinh hãi. Nàng vẫn còn nhớ thật rõ ràng nam nhân kia có gương mặt thật sự dữ tợn, còn có một đôi mắt tam giác, vừa nhìn liền biết là một tên lưu manh, căn bản không thể liên hệ gì với nạn nhân dáng người gầy gò nhã nhặn ở trước mắt.

- Đại tỷ, chị thật không sao chứ?

Tiểu Trương cau mày, thân thiết nhìn Từ Mẫn:

- Mấy ngày nay chị thật sự không chút thích hợp a. Có phải do công tác quá mệt mỏi hay không? Không bằng chị xin phép ở nhà tu dưỡng vài ngày đi, tôi sợ thân thể chị chịu không nổi đó!

- Tôi không sao!

Từ Mẫn lắc đầu, nàng nhìn nạn nhân cuộn tròn ngay trên ghế lái không còn hơi thở, thì thào lẩm bẩm:

- Không chỉ là khống chế ý thức của mình, thậm chí còn có thể điều khiển được cả ánh mắt mình nhìn thấy đồ vật hay sao? Bối Lạp, cô rốt cục là ai?

Từ Mẫn đi vào phòng đặt xác, liền nhìn thấy Cung pháp y đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.

- Nói thẳng đi, có phải lại là bị ngâm nước tới chết?

Từ Mẫn thở dài nói.

- Nếu như nói người trước chết như vậy có thể dùng lý do là trùng hợp để giải thích, như vậy người này chết cũng chỉ có thể dùng từ quỷ dị để mà hình dung!

Cung pháp y nói:

- Ở trong xe của mình mà bị chết đuối vì nước biển, tôi thật sự là lần đầu tiên gặp được. Cô xác định thi thể không có dấu hiệu bị di chuyển sao?

- Tôi xác định là không có!

Từ Mẫn lắc đầu, thật khẳng định nói:

- Xe của người chết tuyệt đối là hiện trường đầu tiên của vụ án, tuyệt đối không có tồn tại tình huống thi thể bị di chuyển!

- Được rồi, tôi thừa nhận vậy. Loại chuyện này tôi không thể dùng khoa học để giải thích!

Cung pháp y bất đắc dĩ nói:

- Trong phổi của người chết có thật nhiều nước biển, xác định là vì bị ngâm nước ngạt thở mà chết. Trên mu bàn tay có vết thương, trải qua kiểm tra ăn khớp với vết máu trên cửa kính xe, có thể xác định trước khi nạn nhân chết đã từng dùng sức muốn đánh vỡ cửa kính. Tôi đã xem qua bản ghi chép về tiền sử bệnh của nạn nhân, nạn nhân có bệnh mẫn cảm với chất cồn, nhưng trong máu của hắn lại có chất rượu cồn, mà tuyệt đối không đến mức say rượu xảy ra chuyện!

- Tôi muốn biết, chân của hắn…

Từ Mẫn quay đầu lại nhìn, xác định không còn người nào trong phòng mới mở miệng hỏi:

- Có phải cũng có…

- Không có, lần này thì không có.

Cung pháp y thật khẳng định nói:

- Thi thể đã đặt tại phòng đặt xác thời gian dài như vậy, cũng không thấy xuất hiện qua dấu tay màu đỏ kia…

- Di? Chẳng lẽ không phải là cô ta?

Từ Mẫn có chút kỳ quái tự nhủ.

- Không phải là ai? Chẳng lẽ cô đã có đối tượng để hoài nghi hay sao?

Cung pháp y truy vấn.

- Không có việc gì, tôi cũng chỉ là suy đoán.

Từ Mẫn lắc đầu, chuyện của Bối Lạp dù có nói ra cũng chỉ sợ người khác không tin tưởng, chẳng thà giấu kín trong lòng, tự bản thân mình hiểu rõ là được.

- Nhưng khi tôi kiểm tra toàn thân người chết, trong máu của hắn đã phát hiện được một thứ thật kỳ quái.

Cung pháp y đưa tấm hình chụp cho Từ Mẫn:

- Thấy không, thứ màu đen này…

- Đây là cái gì?

Từ Mẫn nhìn thấy dấu vết màu đen thật dài trên tấm hình, có chút kỳ quái hỏi.

- Tôi cũng không biết!

Cung pháp y lắc đầu:

- Tôi nghĩ muốn dựa theo hình ảnh dấu vết màu đen này mà giải phẫu ra, nhưng sau khi tôi giải phẫu lại chỉ chảy ra một bãi nước màu đen, không có gì bên trong!

- Nước mủ màu đen?

Từ Mẫn liên tưởng lại đêm qua mình đã phun nước đen bên trong nhà Diệp Tiểu Manh, theo Diệp Tiểu Manh đã nói thứ kia là từ trong miệng nàng nhổ ra, còn nhổ ra một con sâu nhỏ nhìn qua thật ghê tởm. Con sâu kia gặp phải không khí giãy dụa vài cái đã chết, sau khi chết còn hóa thành một vũng nước mủ. Cung pháp y nói khi giải phẫu huyết quản người chết cũng phát hiện ra thứ này, có phải chính là cùng loại với con sâu ghê tởm kia?

- Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, nguyên bản tôi còn tưởng rằng nạn nhân bị bệnh gì đó, nhưng sau khi nước đen chảy ra, thì lại thấy máu tươi chảy thật bình thường.

Cung pháp y lại nói:

- Tôi cũng không biết thứ kia là vật gì, đã đem nó đi xét nghiệm!

Từ Mẫn gật đầu, loại nước màu đen kia rất có thể giống như đồ vật mà nàng phun ra tối hôm qua. Nếu nói như vậy Đường Tranh nhất định đã tới quán bar của Bối Lạp, uống phải loại rượu cốc tai quái dị màu lam kia. Căn cứ theo lời của Cung pháp y, Đường Tranh có tính mẫn cảm về rượu cồn, bình thường không thể uống rượu. Mà bản xét nghiệm máu của hắn lại có chút ít cồn, rất có thể là đêm qua Đường Tranh đã đến quán bar của Bối Lạp, uống xong ly rượu cốc tai màu lam kia, sau đó đã chết trong xe.

Nhưng lại có một vấn đề mà Từ Mẫn không nghĩ ra. Nếu Bối Lạp đã muốn đưa rượu cốc tai này cho Đường Tranh uống, vậy đã nói cô ta có ý muốn khống chế hành động của nam nhân này. Nếu cô ta thật sự muốn hắn chết, hoàn toàn có thể lựa chọn cho nạn nhân tự mình đi nhảy lầu, hoặc thắt cổ linh tinh gì đó là những phương thức nhìn qua càng giống tự sát nhiều hơn, cần gì phải làm thêm điều thừa để nạn nhân bị chết đuối ngay trong xe của mình, sử dụng loại phương pháp quỷ dị như vậy để giết chết hắn đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.