U Minh Trinh Thám

Chương 314: Không thu hoạch được gì




Mấy câu nói dùng tiếng Trung văn, Minh Diệu có chút kinh ngạc quay đầu lại, thấy rõ mặt của cô gái vừa nói chuyện. Khuôn mặt vô cùng quen thuộc, quen thuộc tới mức Minh Diệu không dám tin vào đôi mắt của chính mình.

Đôi mày, ánh mắt, cùng chiếc mũi hơi nhăn lại vì không hài lòng, đây là khuôn mặt mà Minh Diệu sớm chiều đối diện bao nhiêu năm. Giống, thật sự là quá giống. Trên thế giới sao lại có hai người giống nhau tới mức như vậy đây?

Gương mặt của cô gái này cùng gương mặt của Diệp Tiểu Manh quả thực là như một khuôn mẫu in ra như đúc. Minh Diệu dời ánh mắt xuống dưới một chút, ân, có thể khẳng định cô gái này nhất định không phải Diệp Tiểu Manh. Nếu không nàng đã phải dùng thứ đệm thật dày độn lên chỗ bộ ngực của mình mới được.

- Nhìn đến nghiện rồi sao?

Cô gái kia thấy ánh mắt Minh Diệu luôn dừng lại trên bộ ngực của mình, có chút bất mãn nói.

- A…

Minh Diệu ngượng ngùng vội vàng ngẩng đầu lên, xin lỗi nói:

- Tôi không phải cố ý, chỉ là bộ dạng của cô thật giống một người bạn của tôi vô cùng, vì vậy tôi không dám xác định…

- Chiêu số già cỗi, nam nhân nhàm chán!

Cô gái đẩy Minh Diệu ra, tự mình ngồi xuống ghế:

- Bắt chuyện thỉnh đổi một phương pháp làm cho người ta cảm thấy mới mẻ hơn đi!

- A, việc này…thật không phải là bắt chuyện, tôi nói sự thật thôi.

Minh Diệu xấu hổ gãi gãi đầu:

- Hình dáng của cô thật sự quá giống với cô ấy, quả thực giống chẳng khác gì hai chị em sinh đôi vậy!

- Vậy sao? Vừa rồi mấy tên kia cũng nói như vậy!

Cô gái lạnh lùng hồi đáp, quay đầu chuyển sang hướng khác ném cho Minh Diệu cái gáy, Minh Diệu cũng không nhìn thấy được khóe môi nàng vừa thoáng nhếch lên.

- Tôi thật sự không có lừa cô đâu!

Minh Diệu vỗ đầu mình, lấy ra ví tiền.

- Cô xem đi, tôi có hình của cô ấy đây!

Minh Diệu mở ví ra, trong hình là Diệp Tiểu Manh thắt bím đuôi ngựa đang ôm một con thú nhồi bông cơ hồ lớn bằng cả người nàng, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn. Tấm hình này là do Diệp Tiểu Manh trộm bỏ vào trong ví của Minh Diệu, nhưng còn cường điệu không cho phép Minh Diệu ném bỏ ra ngoài.

- Phải, rất giống, xem ra anh cũng không có nói dối!

Cô gái cười cười, cũng không có phản ứng gì ngoài ý muốn, thật giống như vừa thấy được một chuyện vô cùng bình thường.

- Vậy được rồi, vì thưởng cho sự thành thật của anh, tôi sẽ nói cho anh biết là được. Mị, đó là tên của tôi.

- Mị?

Minh Diệu lẩm bẩm vài lần trong miệng.

- Xin hỏi cô họ gì?

Thật ngoài ý muốn, Minh Diệu vừa ngẩng đầu lên trước mắt đã không còn bóng dáng của cô gái tên Mị kia. Minh Diệu nhìn quanh phòng, Mị đột nhiên giống như đã bốc hơi, biến mất không còn nhìn thấy.

- Mị?

Minh Diệu rời khỏi căn phòng ồn ào kia, trong đầu vẫn không ngừng hồi tưởng lại cô gái vừa mới gặp mặt.

- Ra vẻ như nàng cũng là người Trung Quốc. Nhưng vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi tụ tập của Huyết tộc? Sau đó nàng lại đi đâu rồi?

Minh Diệu cũng từng hỏi thăm người phục vụ tại quầy bar, nhưng người phục vụ cũng lắc đầu tỏ vẻ hắn cũng không biết nàng đã đi đâu. Căn cứ theo cách nói của người phục vụ, Mị đích xác không phải thành viên Huyết tộc, nàng tới nơi này tựa hồ là vì muốn gặp mặt một người. Nhưng người mà Mị muốn gặp lại là ai, muốn làm việc gì thì người phục vụ không thể trả lời.

- Minh Diệu!

Nhìn thấy Minh Diệu đi đến, Ada lên tiếng gọi chặt đứt suy nghĩ của hắn.

- Lại đây, tôi giới thiệu cho anh gặp mặt một người.

Minh Diệu ngẩng đầu lên, nhìn qua một người đàn ông ngồi đối diện Ada. Hắn mặc một lễ phục dạ hội màu đen, mái tóc đỏ rực như màu máu chải thật chỉnh tề sau gáy, có vẻ thập phần nghiêm túc. Cử chỉ bình tĩnh cùng khí chất tao nhã, trên thân thể người đàn ông này toát ra khí tức quý tốc vô cùng nồng đậm. Khuôn mặt anh tuấn như đao tước có vẻ có chút lạnh lùng, chỉ là đồng tử màu vàng của người đàn ông này lại tản mát ra tia nhìn sắc bén như dã thú, chứng minh hắn tuyệt đối không phải là một đối tượng có thể cùng người khác nâng cốc trò chuyện vui vẻ.

- Bá tước Kain, tôi nghĩ anh hẳn đã nghe qua tên của anh ấy!

Ada mỉm cười giới thiệu người đàn ông kia cho Minh Diệu.

- Người phong lưu hào hoa nổi tiếng nhất trong Huyết tộc, không có một cô gái nào có thể chạy thoát khỏi mị lực của anh ấy!

- Cô thật quá lời, Ada tiểu thư là một sự ngoại lệ đó thôi!

Kain thân sĩ đứng dậy, tao nhã hướng Minh Diệu cúi người thi lễ:

- Nói vậy ngài chính là bạn lữ của Alie điện hạ, Minh Diệu tiên sinh, thật cao hứng được gặp anh!

- Chào ngài!

Đối với những lễ nghi quý tộc Châu Âu, Minh Diệu thật sự không chút thói quen tiếp xúc, hắn thật ưa thích bảo trì một chút khoảng cách đối với những lão Huyết tộc có thói quen mang theo vẻ bá đạo xâm lược khi đối đãi với nhân loại giống người trước mắt này.

- Không nghĩ tới bá tước lại biết tên của tiểu nhân vật như tôi đây, điều này thật sự làm cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn!

- Tiểu nhân vật? Không không không, tôi nghĩ anh đã quá khiêm nhường.

Kain nhẹ nhàng lắc đầu:

- Từ tiểu nhân vật kia cũng không thích hợp đặt trên người của anh, là bạn lữ của Alie điện hạ, tôi nghĩ bất kỳ một Huyết tộc nào cũng không thể xem anh là một tiểu nhân vật đơn giản được đâu!

- Hai người các anh không nên tiếp tục khen ngợi lẫn nhau nữa đi!

Ada mỉm cười nhìn Minh Diệu.

- Tìm được rồi sao? Hắn nói gì vậy?

- Không có thu hoạch gì.

Minh Diệu thở dài.

- Không thừa nhận do bọn họ làm, nhìn qua không giống như đang nói dối.

- Vậy sao?

Ada gật gật đầu:

- Vậy chúng ta rời nơi này đi, tôi có chút đói bụng, nơi này lại không tìm được thực vật mà tôi có thể nuốt xuống!

- Như vậy chúng tôi xin cáo từ trước, cảm tạ sự giúp đỡ của ngài bá tước!

Ada đứng dậy mỉm cười nói với Kain.

- Có thể phục vụ cho tiểu thư mỹ lệ như cô, là vinh hạnh của tôi!

Kain thật thân sĩ trả lời, đứng dậy nhẹ nhàng hôn lên bàn tay Ada. Minh Diệu có thể rõ ràng từ trong mắt Kain nhìn thấy vẻ ham muốn thiêu đốt.

- Hi vọng khi cô có thời gian rảnh rỗi, có thể suy nghĩ một chút về lời mời của tôi!

Ada chỉ cười cười không nói gì, gật đầu với Kain như chào tạm biệt, kéo tay Minh Diệu đi ra ngoài.

- Tên bá tước kia, sao tôi cảm giác ánh mắt hắn nhìn cô chẳng khác gì như tên sắc lang!

Bên trong thang máy, Minh Diệu nói:

- Ánh mắt hắn nhìn tôi chẳng khác gì những quỷ hút máu khác, đều đói khát như chứng kiến thực vật, nhưng ánh mắt khi nhìn cô lại như một biến thái đại thúc thấy được tiểu la lỵ đang cầm kẹo que!

- Như thế nào, ghen tỵ?

Ada che miệng cười cười:

- Người kia khác với những Huyết tộc khác, hắn nổi danh hoa hoa công tử trong Huyết tộc, có được ma lực nguy hiểm mê hoặc phụ nữ. Ham thích của hắn chính là câu dẫn những cô gái xử nữ, biến các nàng thành người đàn bà dâm đãng nhất, sau đó lại hút khô máu của các nàng. Tuy rằng hiện tại máu của nhân loại đã không còn thực dụng, nhưng thói quen xấu đã dưỡng thành suốt mấy trăm năm còn chưa bỏ được!

- Từ chỗ tên sắc lang kia cô có được tình báo gì hữu dụng không?

Minh Diệu hỏi:

- Cô đừng nói với tôi cô sử dụng sắc dụ xong sau đó không lấy được chút tin tức gì!

- Không thu hoạch được gì cả!

Ada thở dài nói:

- Là một Huyết tộc đời thứ năm, hắn có được thủ đoạn giao tế hơn người đều có thể sử dụng trong các thị tộc Huyết tộc, cho nên có thể ở trên người hắn tìm hiểu được không ít tình báo mà rất nhiều người khác không lấy được. Nhưng chuyện lần này xảy ra với H hắn lại hoàn toàn không biết được gì cả.

- Cái gì cũng không có được manh mối, xem ra bên Huyết tộc đã bị chặt đứt rồi!

Minh Diệu ngẫm nghĩ nói:

- Bước kế tiếp cô dự tính thế nào?

- Hiện tại tôi cũng không có biện pháp gì tốt.

Ada cau mày nói:

- Tôi cũng không biết bước tiếp theo nên tra xét từ chỗ nào nữa đây!

- Bản thân tôi lại có một ý tưởng!

Minh Diệu suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng nói:

- Cô nói thử xem có phải từ ban đầu chúng ta đã đi lầm đường hay không?

- Có ý tứ gì?

Nhìn Minh Diệu, Ada khó hiểu hỏi.

- Tôi nghĩ manh mối hẳn vẫn còn lưu trên người H.

Minh Diệu nói tiếp:

- Trước tiên quay về trang viện rồi nói sau!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.