U Minh Trinh Thám

Chương 247: Người sống sót (2)




- Đi theo tôi, nhẹ nhàng một chút, nếu bị bọn hắn phát hiện sẽ rất phiền toái.

Nói dứt lời, người nọ liền dẫn Lưu Nhân chui vào trong bụi cây, lặng lẽ rời đi.

Dọc theo đường đi, người nọ đều không có nói gì, chỉ ngẫu nhiên dừng lại nhìn xung quanh. Người nọ dẫn theo Lưu Nhân lòng vòng một hồi rồi đi tới một căn phòng nhỏ.

Đây là một căn phòng nhỏ được dựng tạm bợ, có chút rách nát. Nhưng mà Lưu Nhân lại phát hiện bốn phía quanh căn phòng nhỏ này đều có chướng ngại vật che kín, hơn nữa cách căn phòng nhỏ này không xa, còn có thể nhìn thấy mấy cỗ thi thể.

Người đàn ông kia dẫn Lưu Nhân đi đến trước của căn phòng kia, nhẹ nhàng gõ cửa. Tiếng đập cửa rất có tiết tấu, hản là đã sớm thỏa thuận ám hiệu.

Cửa được mở ra, người đàn ông kia dẫn theo Lưu Nhân đi vào trong căn phòng nhỏ.

Căn phòng nhỏ tối tăm, Lưu Nhân hơi sững sờ một chút. Hắn cứ tưởng rằng nơi này chính là nơi đóng quân bí mật của quân đội, hoặc là nhà của người đàn ông này. Nhưng thật không ngờ trong cái phòng nhỏ cũ nát này, lại có nhiều người như vậy. Người già, trẻ con, còn cả phụ nữ nữa, chừng hơn mười người, mà trong hơn mười người này, kể cả người đàn ông vừa dẫn hắn đi kia cũng chỉ có ba người đàn ông.

- Nơi này là?

- Tôi tên là Vương Hiệp.

Người đàn ông kia quay đầu lại, bắt tay Lưu Nhân.

- Xin chào, đồng chí cảnh sát, vừa rồi thật xin lỗi, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ. Anh cũng biết, những người đó nhìn bề ngoài rất giống người bình thường, tôi chỉ có thể cẩn thận một chút.

- Không sao.

Lưu Nhân bắt tay Vương Hiệp. Bàn tay của người đàn ông này rất dầy, tương đối mạnh mẽ.

- Thật không ngờ ở này này các anh lại có nhiều người như vậy.

- Toàn bộ người bình thường trong thôn đều ở đây.

Vương Hiệp thở dài, tiếp theo dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lưu Nhân.

- Khi nào thì quân đội có thể tới đây, bao giờ chúng tôi mới có thể đi ra ngoài?

- Quân đội? Quân đội gì?

Lưu Nhân ngẩn người.

- Anh không phải là bộ đội mà chính phủ phái tới hay sao?

- Anh cũng không phải là cảnh sát sao?

Vương Hiệp cũng ngây ngẩn cả người.

- Tôi còn tưởng là anh do chính phủ phái tới.

- Xem ra hai người chúng ta đều đã đoán sai.

Lưu Nhân cười khổ, nói.

- Để tôi giới thiệu một lần nữa vậy. Tôi là Lưu Nhân, là cảnh sát đến thị trấn này làm việc, vô tình bị vây ở chỗ này.

- Xem ra chúng ta lại phải thất vọng rồi.

Trên mặt Vương Hiệp đồng dạng cũng mang theo biểu tình cười khổ, nói.

- Tôi tên là Vương Hiệp, là quân nhân giải ngũ, vốn sống ở trong thị trấn nhỏ này.

- Ôi…

Hai người đồng thời thở dài.

Trải qua vài câu chuyện đơn giản, Lưu Nhân đã đại khái hiểu rõ tình huống ở nơi này. Thị trấn nhỏ này xuất hiện dị thường là ở bốn ngày trước kia. Vốn dĩ chỉ là xung đột trong phạm vi nhỏ, những người dân trong thị trấn này vốn rất an phận, đột nhiên trở nên có chút nóng nảy. Thường xuyên vì những chuyện nhỏ mà khắc khẩu không ngớt. Sau lại phát triển càng ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu động thủ. Cái thị trấn nhỏ này vốn rất hẻo lánh cho nên cảnh sát cũng không có. Chỉ dựa vào mấy vị lãnh đạo trong thị trấn mà hòa giải. Nhưng mà sau đó những người không bình thường càng ngày càng nhiều, chậm rãi phát triển trở thành hai phái. Một phái có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, bất kỳ ai đến gần đều động thủ đánh người. Mà phái còn lại thì ánh mắt trở nên dại ra, chỉ biết nói là đói rồi ăn mọi thứ. Đợi cho tới khi mọi người phát hiện ra sự tình không thích hợp thì đã muộn rồi. Những người có khả năng suy nghĩ như nguời bình thường đã không còn có bao nhiêu. Hơn nữa con đường duy nhất để tiếp xúc với bên ngoài cũng đã bị đám người có khuynh hướng bạo lực kia phong tỏa, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi ra khỏi thị trấn. Đường dây điện thoại bị cắt đứt, di động cũng không có tín hiệu. Mà buổi sáng hôm nay thì cây cầu để thông ra bên ngoài đã bị đánh sập. Hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa thị trấn và bên ngoài.

- Sự tình đại khái chính là như vậy.

Vương Hiệp nói.

- Nơi này của tôi tổng cộng có mười ba người, là những người duy nhất còn có đầu óc thanh tỉnh.

- Ôi…

Lưu Nhân lắc lắc đầu.

- Vốn là năm người chúng tôi đi vào trong thị trấn này, nhưng thật không ngờ là đã bị vây ở đây, không ra được.

- Các anh còn có bốn người?

Vương Hiệp sửng sốt.

- Thời gian dài như vậy mà không bị những người đó phát hiện sao? Phải biết rằng cả thị trấn đều đã bị những người đó chiếm lĩnh, nơi này là địa phương duy nhất còn an toàn,

- Bây giờ chúng tôi vẫn ở trong khách sạn kia, nơi đó dường như không có bao nhiêu người dân điên cuồng.

Lưu Nhân nói.

- May mắn là trong đội ngũ chúng tôi có hai người không phải là người thường, có lẽ không có nguy hiểm gì.

- Các anh chỉ có hai người đàn ông, ngoài ra đều là phụ nữ, những người này không có khả năng không đến bắt các anh.

Vương Hiệp kỳ quái nói.

- Không biết là vì sao, những kẻ điên này thường bắt người ở xung quanh, sau đó đưa đến tòa nhà ở trung tâm thị trấn kia. Chúng tôi vốn có mười bốn người, nhưng mà một người trong lúc đi tìm thức ăn đã bị bọn họ bắt đi. Tôi vốn là muốn đi xem có cơ hội cứu hắn ra không, vừa lúc gặp được anh.

- Trong tòa nhà đó sao?

Lưu Nhân nghĩ nghĩ.

Canh gác nhiêm mật như vậy, nhất định là có thứ gì quan trọng. Một người trong chúng tôi đã lẻn vào trong đó rồi.

- Không có khả năng.

Vương Hiệp có chút kinh ngạc nói.

- Tôi đã thử nhiều lần, đều không thể đi vào bên trong tòa nhà đó, nhiều nhất là đi đến cửa nơi đó liền bị phát hiện. Nơi đó canh gác rất chặt chẽ, tuy rằng những tên kia có đầu óc không tốt lắm, nhưng mà khí lực lại rất lớn. Hơn nữa cũng rất cảnh giác. Nếu bị bọn họ nhìn thấy thì rất khó chạy trốn. Phải biết rằng thời gian tôi ở trong quân đội năm đó chính là linh trinh sát. Anh cũng thấy đó, tôi mất công sức hơn nửa ngày mới có thể dẫn một tên gia hỏa trong đó ra để xử lý.

- Người kia xuất thân từ đâu tôi cũng không biết.

Lưu Nhân nghĩ nghĩ nói.

- Nhưng mà khẳng định không phải là bình thường…

Đông.

Một cục đá nho nhỏ đánh lên trên đầu một người nông dân. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh một lần nhưng không phát hiện thấy có động tĩnh gì, Tuy rằng trí lực không có, nhưng mà tính cảnh giác vẫn còn, hắn đi về hướng cục đá bay tới mà tìm kiếm.

Dường như cục đá kia từ một chỗ góc rẽ không xa bay tới. Hắn cầm một cái cuốc trong tay, từ từ đi tới chỗ góc rẽ. Không có ai, nơi này vô cùng im lặng. Đang trong lúc đầu óc của hắn còn chưa kịp xoay chuyển, lại một cục đá khác đánh lên đầu của hắn.

Không có gặp người nào, cũng không có thông báo với đồng bọn. Hắn tiếp tục đi dọc theo phương hướng cục đá bay tới mà tìm kiếm. Bởi vì dường như hắn vừa thấy được một cái bóng dáng kỳ quái, mặc dù là chỉ trong nháy mắt liền biến mất, nhưng mà hắn vẫn nhìn thấy được.

Đi về phía trước vào bước, nương theo âm thanh thủy tinh bị vỡ, lại một cục đá khác đánh lên đầu của hắn. hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện cái cửa sổ thủy tinh nhỏ ở bên người đã bị vỡ, cục đá chính là bay ra từ trong gian phòng. Tuy rằng có chút tối, nhìn không rõ lắm, nhưng mà hắn lờ mờ chứng kiến trên mặt đất hình như có thứ gì đó đang mấp máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.