Edit: Hiên
Beta: Tsuki813
Mani nhìn bốn phía.
Thạch Phi Hiệp và Isfel cao cao tại thượng, từ giữa không trung quan sát toàn trường.
Locktine Boutini, Antonio và Raton đứng cùng một chỗ, mỗi người đều quan sát tinh linh, Houllier và Asha.
Lanca đứng ở phía trước, bên cạnh hắn là mấy thị vệ lâm trận đào ngũ kia.
Tân khách bắt đầu dao động giữa hai trận doanh.
Lanca xuất hiện, hiển nhiên đã khiến quyết tâm tưởng rằng rất kiên định của họ dao động. Màn chiến đấu hôm nay không phải là Nguyên Thù giới tự vệ trước kẻ ngoài nữa, mà là nội chiến Nguyên Thù giới. Lập trường mọi người ở trong đó tất nhiên phải biến hóa một cách thần kỳ.
“Hughes có khỏe không?” Mani dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khớp ngón tay cái bên trái.
Lanca đối với từng động tác của hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Hắn biết khi ông ấy chạm vào khớp ngón tay, tức là tâm tư của phụ thân rất không ổn.
“Hắn rất ổn.”
Câu trả lời của Lanca khiến tất cả mọi người trên Con Thuyền Noah đều thả lỏng nội tâm siết chặt bấy lâu.
Mani nói: “Không biết có nhớ đến Gin không?”
Trái tim vừa mới buông lỏng của mọi người lại co lại.
Lanca nói: “Chuyện này ta còn chưa nói với hắn.”
Mani mỉm cười nói: “Tức là, hắn đến giờ vẫn không biết Gin vì đến Nguyên Thù giới tìm hắn nên mất tích?”
Lanca thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
“Giấu được một lúc, không thể giấu cả đời. Đến lúc đó ngươi chuẩn bị trả lời hắn thế nào đây?”
“Ta nhất định sẽ tìm được hắn.”
Mani thở dài nói: “Nếu ta nói, hắn đã chết thì sao?”
Tim Thạch Phi Hiệp nhảy lên, hắn nhìn về phía Asha. Dù là gián điệp, ở chung lâu như vậy hắn không tin Asha không nảy sinh chút cảm tình nào.
Asha nhìn trần nhà, cứ như đá hoa đã biến thành kim cương vậy.
Thạch Phi Hiệp không khỏi thất vọng. Hắn đúng ra không nên quên, Asha chẳng những là gián điệp, còn là gián điệp hạng nhất, loại gián điệp này tình cảm cũng lạnh nhạt hơn người bình thường nhiều.
Hai mắt Antonio bốc hỏa, thân thể lộ ra tư thế chiến đấu.
Lanca nói: “Gin là nhân vật thứ hai huyết tộc gần với Cain đại nhân nhất, ta tin tưởng phụ thân trước khi làm bất cứ điều gì, đều thận trọng suy xét.”
Mani nói: “Cain ngủ say đã mấy ngàn năm, không ai biết lúc nào hắn tỉnh. Hiện tại Lewis là chủ huyết tộc, theo ta biết, quan hệ giữa Lewis và Gin không được tốt lắm.”
Thạch Phi Hiệp cao giọng nói: “Nếu có một ngày ngươi bị kẻ nào đó bất ngờ giết hại, dù Hughes và Lanca quan hệ với ngươi không tốt lắm, vẫn sẽ gắng sức báo thù.”
Mani hừ lạnh, “Ngươi ngoài cái mồm, còn có gì?”
Thạch Phi Hiệp nhanh chóng phản bác: “Ngươi ngoài một bụng tâm địa đen tối, còn có gì?”
Mani đã rút ra kinh nghiệm đấu võ mồm cùng tên này chẳng được tích sự gì, nên cũng không dây dưa, quay đầu nhìn Lanca: “Con trai thân yêu của ta, ngươi thật sự quyết định đứng về phía kẻ địch của Nguyên Thù giới sao?”
Lanca nói: “Phụ thân, ngươi thực sự cho rằng, kẻ địch của Nguyên Thù giới đứng đằng sau ta, không phải trước mặt?”
…
Thạch Phi Hiệp ở sau hắn hào hứng dựng ngón cái lên. Miệng lưỡi phản xạ không tệ!
Hắn mới nghĩ như vậy đã thấy chung quanh bay lên. Isfel mang hắn xuống, đặt sau lưng Antonio.
Thạch Phi Hiệp lo lắng hạ giọng: “Có phải đã tốn quá nhiều năng lượng rồi không?”
Isfel nói: “Mục tiêu phía trước quá lớn, không có vật che chắn.”
Vật che chắn nào đó: “…”
Thạch Phi Hiệp phàn nàn: “Đáng tiếc tầm nhìn không tốt.”
Vật che chắn nào đó nói: “Rất xin lỗi, ta không phải người trong suốt. Che chắn và xem kịch hai khả năng này, ngươi chỉ có thể chọn một thôi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Có thể khi hòa bình thì chọn xem kịch, khi chiến đấu chọn che chắn không?”
Antonio nói: “Nếu có thứ tốt như thế, nhớ dành cho ta một phần.”
Bọn họ ở bên này lén lút thảo luận, bên kia Lanca và Mani đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Mani hất tay, ngăn lại lời khuyên bảo của Lanca, lạnh nhạt nói: “Lanca. Chúng ta đã không thể thuyết phục đối phương, thế thì chỉ còn cách dùng sự thật chúng minh chúng ta ai đúng, ai sai.”
Lanca chán nản. Khẳng khái trong mắt hắn lui bước, để lộ kiên quyết chôn sâu bên trong.
“Phụ thân. Lấy tất cả ra đánh ván bạc nào.”
Mani lui lại từng bước về ghế dựa, chậm rãi ngồi xuống.
Cảm giác về sự ưu việt khi ngồi trên chiếc ghế này khiến lòng hắn thôi xao động, nóng nảy bị ép xuống nhường chỗ cho suy xét. “Houllier đại nhân, e là phải phiền ngài ra tay.” Thực ra thế cục trước mắt với hắn rất bất lợi. Houllier không nghe lời, thực lực tinh linh không ra đâu vào đâu, Asha không tính là người của mình không thể trực tiếp chỉ huy, hắn chỉ còn cách cầu giúp đỡ. Mà bên Lanca, chỉ một mình Isfel cũng đủ khiến hắn đau đầu.
Houllier cuối cùng cũng rời bỏ thân phận diễn viên đại chúng, trở lại làm nhân vật trung tâm, “Chuyện này, e là hơi khó.”
Mani cực kỳ mất hứng, nhưng biểu cảm trên mặt chỉ nhàn nhạt. “Ồ?”
“Isfel, Antonio, Locktine Boutini, Lanca…” Houllier vươn vai, vẻ nhẹ nhõm hoàn toàn trái với lời nói ra miệng, “Ta một người không thể xử hết ngần ấy người.”
Raton không phục thò đầu ra khỏi sau chân Locktine Boutini, “Ngươi đếm thiếu một người!”
Thạch Phi Hiệp trong lòng yên lặng bổ sung: “Là thiếu hai người.”
Houllier cười nói: “Cái này ta có thể coi là tặng phẩm, tặng kèm giải quyết.”
Mani nói: “Không sao, ta còn Shear, đúng không?” Hắn quay về phía người đó mỉm cười.
Shear đương nhiên là tinh linh kia. Ánh mắt hắn thoáng chạm vào mắt Locktine Boutini, rất nhanh rút lại, hạ giọng trả lời: “Đúng vậy.”
Locktine Boutini nói: “Nói cho ta biết lý do.”
Thân thể Shear run lên, lắc đầu quầy quậy: “Không có lý do gì.”
“Có thể khiến một tinh linh ánh sáng ưa thích hòa bình sa đọa tới mức có thể để loại người như Mani sai phái, sao lại không có lý do gì?” Hai tay Locktine Boutini bốc lên hai cầu lửa cực lớn. Ánh lửa hừng hực chiếu khuôn mặt hắn đỏ rực.
Shear lo lắng cắn môi.
Nét mặt Mani đột nhiên trở nên rất ôn nhu, “Shear, không phải sợ, có ta ở đây.”
Shear ngẩng đầu, đôi mắt bối rối gặp được nụ cười của hắn, tức thì trở nên an ổn.
Thạch Phi Hiệp thấy được màn này lắc đầu, “Đây là truyện cổ tích ta ghét nhất, Người đẹp và Quái vật. Đây là câu ngạn ngữ ta ghét nhất, hoa nhài cắm bãi phân trâu. Đây là cảnh hiện thực ta ghét chứng kiến nhất, trâu già gặm cỏ non, hơn nửa lại còn là con trâu già bụng dạ đen tối đầu óc cực đoan hèn mọn bỉ ổi vô sỉ, đối với một ngọn cỏ non nhỏ bé vô tội bất đắc dĩ đơn giản ngây thơ.”
Isfel đột nhiên gàn dở nói một câu: “Ngươi rất ghét trâu già gặm cỏ non?”
Tinh thần Thạch Phi Hiệp run lên, vội giải thích: “Đấy là ghét xem.”
Isfel nói: “Ồ? Xem thế nào?”
Raton góp lời: “Loại như Mani đương nhiên là không được. Nhưng như Isfel đại nhân, tuyệt đối không có vấn đề.”
“Raton.” Thạch Phi Hiệp nhẹ quát, sau đó dùng ánh mắt nói với hắn: nói hay lắm!
Isfel không nói gì.
Vì Locktine Boutini và Shear đã bắt đầu đánh.
Ra tay cùng lúc với họ, còn có Antonio, mục tiêu của hắn là Houllier.
Houllier bất đắc dĩ trốn tránh, “Uhm, ta còn tưởng ta đã thay đổi rất nhiều.”
Antonio không cả nể chém ra sáu vuốt, sau đó hờ hững nói, “Ồ, ta cũng muốn thấy ngươi thay đổi, sau khi hỏa táng xong sẽ thế nào.1″
Houllier ngón tay lướt qua cổ mình, “Ôi, ngươi không biết thương tiếc sao? Kỹ thuật trên giường của ta là hạng nhất đó.”
Thanh âm Antonio lạnh lùng vang lên: “Ngươi là kẻ hạng nhất đầu tiên ta gặp.”
Houllier hai mắt sáng ngời, “Thế sao?”
“Đấy là bởi vì hắn trước kia gặp được kém cỏi nhất cũng là siêu hạng nhất!” Thạch Phi Hiệp ở phía sau lớn tiếng giải thích.
Móng vuốt Antonio đột nhiên dài ra một xích2, nhằm mặt hắn quét tới!
“Bây giờ ngươi có thể nhắm mắt!”
Cuộc chiến giữa Locktine Boutini và Shear không hề đáng lo lắng.
Shear dưới phi hỏa của Locktine Boutini, hoàn toàn không có sức trả đòn.
Đến khi hắn lại một lần nữa ngã xuống đất, tuyệt vọng nhìn về phía Mani.
Nhưng Mani lúc này lại hết sức chăm chú nhìn Isfel và Lanca. Asha đứng bên cạnh hắn.
Locktine Boutini nâng lên ngọn lửa trong tay. “Ta dùng thân phận Nhị vương tử Tinh Linh giới Locktine Boutini, phán ngươi hỏa hình. Ngươi có thể lựa chọn tự sát, tránh đi thống khổ bị thiêu đốt.”
Shear chậm chạp cúi đầu. Mái tóc màu cam dưới ánh lửa chiếu rọi đỏ như máu chảy.
“Thật xin lỗi, vương tử điện hạ. Ta không thể chết như thế này…” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, vầng trán trắng bóc lóe lên một dấu thập tự ngược!
Shear nhắm mắt lại: “Ta nguyện lấy linh hồn làm nô lệ, bảo vệ người nam nhân này, cho đến thời khắc sinh mệnh của hắn chấm dứt!”
Dấu thập tự ngược trên trán hắn đột nhiên phóng ra ngoài, hóa thành một luồng ánh sáng, bắn thẳng vào trán Mani.
Mani hơi chấn động, quay đầu lại nhìn về phíaShear,
Lấy sự hiểu biết của hắn với đứa con trai này, hắn còn chậm chạp chưa động thủ, hẳn là có mục đích khác. Nếu hắn đoán không sai, có lẽ là … Gin!
Khóe môi hắn nhếch lên, chậm rãi đứng lên. Chỉ cần Lanca để ý tới Gin, trong lòng còn có điểm e ngại, vậy thì hắn chẳng lo rơi xuống hạ phong.
Locktine Boutini nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mani, lại cúi đầu nhìn thi thể Shear, lửa đỏ trong lòng cũng như trong tay, càng thiêu càng nóng.
Mani còn chưa mở miệng, đã cảm thấy hai luồng hỏa diễm đánh tới.
Hỏa diễm bay không mau, nhưng rất lớn, so với cả người hắn còn lớn hơn.
Asha giật mình, dường như băn khoăn không biết có nên ra tay hay không. Cuối cùng, hắn lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Đúng lúc hắn sắp bị ngọn lửa nuốt chửng…
Hắn cảm thấy trán nóng lên, trên người tỏa ra một đoàn ánh sáng, mỏng manh như cánh ve sầu, bao lấy cả người hắn.
Cùng lúc với quầng sáng ấy, có hai con rồng nước, từ phía sau tường bắn ra, vừa lúc ngăn cản thế lửa.
Phía sau rồng nước, hai mươi mấy người chiến sĩ giáp đen võ trang đầy đủ cầm trường mâu chậm rãi đi tới. Khôi giáp theo như kiểu trung cổ, nặng nề mà hoa lệ, thân thể như núi chỉ để lộ khe hở nơi mắt. Phía sau bọn họ còn có mười mấy người pháp sư mặc trường bào xám, so với chiến sĩ giáp đen, trang phục của bọn họ có thể nói là nhu nhược. Nhưng đám người Antonio không hề khinh thường họ, ngược lại sắc mặt trở nên trầm trọng.
Bởi vì pháp sư Nguyên Thù giới nổi danh chẳng khác nào vu sư.
Pháp sư không phải đội ngũ cuối cùng, đội ngũ cuối cùng là bốn chiến sĩ giáp đen, điểm khác biệt với đoàn chiến sĩ giáp đen đi trước là, trong tay bọn họ cầm không phải vũ khí, mà là một quan tài thủy tinh.
Quan tài trong suốt, có thể thấy rõ ràng bên trong.
Thế nên mấy người Thạch Phi Hiệp nhìn thấy quan tài, là có thể thấy Gin nằm thích ý, thần sắc an tường.
Antonio lập tức di động đến bên cạnh quan tài, muốn đoạt lấy quan tài, nhưng bị lưới điện của pháp sư và trường mâu của chiến sĩ giáp đen đồng thời bức lui.
Houllier thừa cơ trở lại với hàng ngũ quần chúng. Antonio mặc dù không làm hắn bị thương, nhưng khiến hắn né tránh khá chật vật. Nếu xét riêng tốc độ, trong Cửu giới người sói không thể xem thường.
Giáp đen chiến sĩ yên lặng ngẩng đầu, đặt quan tài trước mặt Lanca, sau đó lui trở lại phía trước Mani.
Đám người Thạch Phi Hiệp nghi ngờ nhìn hắn.
Mani mỉm cười: “Thứ các ngươi muốn, ta đã lấy ra rồi. Có điều xin cho ta nhắc nhở ngươi một chút, quan tài này không giống quan tài bình thườn, nếu không có mật mã chính xác, nó sẽ đẩy tất cả vật bên trong đến nơi không ai rõ.”
Antonio vọt tới bên cạnh quan tài, quan sát một hồi mới thở ra một hơi: “Còn sống.”
Raton thất thần lẩm bẩm: “Sao lại như vậy?”
Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng hỏi: “Thứ này rất lợi hại sao?”
Raton nói: “Quan tài thủy tinh này thật ra là cơ quan vận chuyển xuyên không gian. Ngươi có thấy cái cục giống máy tính kia không?”
“Ừ.”
“Đó là mật khóa X. Nếu đưa nhầm mật mã, thế thì tất cả những gì trong quan tài sẽ bị đẩy đi.”
“Đưa đi đâu?”
“Không biết.” Thực ra đấy là một món hàng lỗi. Thế nên vị trí truyền tống đều là tùy tiện.
“Sặc. Ai lại đem bán hàng lỗi! Thật không có đạo đức nghề nghiệp.” Đây chẳng khác nào một người đói bụng mấy ngày mấy đêm thấy một cái Hamburger đang muốn ăn, lại bị bảo, phải đoán đúng mới được ăn. Thạch Phi Hiệp tức đến muốn đánh người.
Raton sợ hãi giơ tay.
Thạch Phi Hiệp 囧nói: “Không thể nào?”
Raton mặt như đưa đám: “Ta cho rằng ta sẽ thu nó về được.”
Thạch Phi Hiệp giận dữ nói: “Ngươi có biết hàng thu hồi muốn thu lại trừ khi bên trong trống rỗng, nếu không sao có thể trở lại như cũ?”
—
(1) Đoạn này vốn chơi chữ, Houllier nói bạn đã thay đổi (biên duyên hóa), còn Antonio nói muốn thấy bạn hỏa hóa (tức là cháy)
(2) Xích: Khoảng chừng bằng 0.33m. Hai xích là hơn sáu mươi phân.