U Linh Tửu Điếm

Chương 59: Đối chọi




Edit: Tsuki813

Beta: Hiên

Không nên nhìn thấy một người tốt bụng với người khác thì cho rằng hắn bản tính tốt bụng, cách nhìn đó quá chủ quan.

Đây là kết luận của Thạch Phi Hiệp sau khi bước ra khỏi phòng họp.

Asamr đột nhiên túm hắn nấp vào phía sau bình hoa trang trí cỡ bự.

Một lát sau, Lanca từ trong phòng họp bước ra, đi lên lầu.

“Uầy. Có thể nói cho ta biết, chúng ta vì sao phải núp sau cái bình hoa này không?” Thạch Phi Hiệp giãy tay khỏi Asmar.

“Đương nhiên là để trốn rồi.”

“Thế ta mới hỏi ngươi vì sao phải trốn sau cái bình hoa này!” Thạch Phi Hiệp tức giận quơ tay gạt đám cành khô lưa thưa cắm trong bình ra, “Ta thật không hiểu, ở chỗ này có thể coi là trốn sao?”

Asmar nhún vai: “Có hiệu quả là được. Lanca đâu có phát hiện ra hành tung của chúng ta.”

Raton lên tiếng: “Ta không cảm thấy như vậy.”

Đang nói, Lanca từ trên lầu quay lại, đứng trên cầu thang gọi vọng lại: “Phòng Gin ở chỗ nào?”

Asmar: “..... ”

Thạch Phi Hiệp mỉm cười: “Phòng kế bên trái Hughes.”

“Cám ơn.” Lanca xoay người đi lên trên.

Thạch Phi Hiệp quay đầu nhìn Asmar, “Có hiệu quả? Hửm? Không hề phát hiện? Hửm?”

Asmar lấy tay chỉa chỉa bốn phía, nói: “Trừ cái bình hoa ra, ngươi còn thấy chỗ nào trốn được nữa, hả?”

Raton nhìn theo, sâu sắc cam chịu.

Thạch Phi Hiệp hít một hơi thật sâu, sau đó cười hiền hỏi: “Xin hỏi, chúng ta vì sao phải trốn?”

Asma cùng Raton hai mặt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, Asmar mới tìm được đáp án, “Đại khái tinh thần còn chưa chuyển dời khỏi trạng thái rình lén – Là chột dạ.”

Thạch Phi Hiệp: “..... ”

Lanca đi đến tầng lầu của Gin và Hughes, đúng lúc nhìn thấy Hughes đang đứng trước phòng kế bên phòng mình lưỡng lự.

Từ góc độ này, có thể nhìn đến mái tóc màu sợi đay che khuất cả vầng trán, đuôi tóc vừa chạm đến lông mi, hắn nhịn không được nâng tay đẩy ra. Mái tóc vén lên bị mồ hôi làm cho dính lại, lộn xộn vểnh lên.

Hughes tựa hồ cảm giác được ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, liền quay đầu, trông thấy Lanca thfi mắt sáng rực, “Lanca ca ca....”

Cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở toang, Gin quỷ dị xuất hiện ở cửa, hai tròng mắt nhìn về phía Lanca tràn ngập địch ý.

Hughes ngừng bước đến Lanca, lúng ta lúng túng ở giữa hai người.

Lanca khẽ nhếch môi, nhấc chân bước về hướng Hughes.

Gin nhanh chóng lao tới, ở trước mặt hắn tranh ôm lấy Hughes.

Lanca đến trước mặt Hughes một bước thì dừng lại, đón nhận ánh mắt của Gin, thản nhiên nói: “Ta có lời muốn nói cùng ngươi.”

“Nhưng ta và ngươi chẳng có gì để nói.” Gin ôm Hughes quay về.

Thế nhưng Hughes ra sức hai chân cắm xuống đất, không chịu đi.

Gin cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mà bướng bỉnh của Hughes, lòng bất mãn càng ngày càng cao.

Giữa lúc hai người đang giằng co, Lanca nhẹ nhàng bỏ bom: “Ta muốn dẫn Hughes đi.”

......

Bàn tay ôm Hughes của Gin đã hơi buông ra, lại đột nhiên siết chặt. Trên mặt hắn không còn địch ý nữa, thay vào đó là sát ý nồng đậm, “Ngươi nghĩ ngươi có thể?”

“Hughes đã đồng ý rồi.”

Răng nanh bỗng chốc xuất hiện, cắt qua môi dưới, máu loãng men theo khóe miệng chảy xuống dưới. Gin nhìn hắn, ánh mắt như thợ săn nhìn chòng chọc con mồi, chậm rãi vươn đầu lưỡi, từng chút từng chút, phảng phất như hưởng thụ mỹ thực bình thường mà liếm láp vị tanh ngọt trên môi.

Lanca không hề để ý còn cười, “Không phản đối nói chuyện với ta nữa?”

Con ngươi Gin chậm rãi thu hẹp, sau đó bàn tay đang ôm Hughes buông ra, nhanh chóng lách trở về phòng.

—— Cửa mở ra.

Lanca nhìn Hughes đầy vẻ lo lắng, mỉm cười: “Yên tâm. Chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

Hughes nói: “Ta không thể cùng trò chuyện sao?”

Lanca sờ sờ đầu của hắn, “Để lần sau.”

Gin trong phòng hừ lạnh: “Đường đi tới phòng ta bộ xa lắm sao? Cần chuẩn bị lương khô lều vải giúp ngươi không”

“Chờ ta.” Lanca buông tay, chậm rãi đi vào phòng, đóng cửa lại.

Trong phòng Gin thứ khiến người khác chú ý nhất chính là bộ quan tài được chế tác tinh tế. Một hình sáu cạnh không theo quy tắc, thật giống như viên kim cương bị kéo lớn ra.

Lanca nói: “Ngươi cũng để cho Hughes ngủ quan tài luôn sao?”

Gin ngồi tựa lưng vào chiếc ghế cao một mét năm, lạnh lùng trừng mắt nìn hắn, “Đây là chuyện ngươi muốn nói với ta?”

“Chỉ cần có liên quan đến Hughes, chính là chuyện của ta.”

“Chỉ cần có ta ở bên, Hughes nói hắn ngủ chỗ nào cũng được cả.”

“Vì có sự bao dung của Hughes, nên ngươi không cần quan tâm?” Lanca thản nhiên châm chọc nói, “Ngươi đang khoe khoang trước mặt ta phải không?”

Gin nói: “Ta có quan tâm hay không, hình như không tới phiên ngươi tới nơi này khoa tay múa chân.”

“Vừa phát hiện thiếu sót của mình, liền hấp tấp phê phán người khác không tư cách, đây là vũ khí của ngươi?” (Giời ơi, sao mà trùng hợp thế, liên tưởng quá đi)

Thành ghế bị Gin xiết chặt, hắn khó khăn lắm mới dằn được xúc động, không đem tay vịn bẻ luôn mà vứt quách vào bản mặt vênh vang đắc ý kia. “Ngươi vừa rồi nói, muốn dẫn Hughes đi?”

Lanca nhìn ngoài cửa sổ, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Ngươi biết ta thích Hughes bên cạnh?”

“Hừ!” Bất mãn của Gin đối với hắn lại tăng thêm vài bậc. Hắn lại dám trâng tráo thừa nhận!

“Bởi vì thích Hughes, nên muốn bảo vệ hắn, thay hắn ngăn trở tất cả những mưa giông bão tố, cho dù... phải hy sinh chính bản thân mình cũng không màng.”

“Nếu ngươi muốn dùng tư thế hạ mình đến giành lấy sự đồng tình của ta, vậy khỏi. “Ngón tay Gin gõ gõ tay vịn, “Trên thực tế nghe thấy ngươi nói phải hy sinh chính mình, ta vui vẻ vô cùng, chỉ sợ ngươi hy sinh không trọn vẹn thôi.”

“Vậy nếu Hughes gặp nguy hiểm, nhất định cần ngươi hy sinh bản thân mới có thể cứu hắn?”

“Ngươi nghĩ ta vô dụng như vậy sao?”

Lanca không nói gì.

Gin nói: “Huống chi, lấy tình yêu của Hughes dành cho ta, nếu mất đi ta, hắn nhất định sống không bằng chết. Cho nên ngoài việc bảo vệ hắn cho thật tốt, ta còn bảo đảm bản thân ta khỏe mạnh. Đương nhiên, chuyện như thế chỉ có người kiên cường như ta mới có thể hiểu được, kẻ yếu như ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được đâu.”

“Tự tin đến thế sao?”

“Không phải tự tin, mà là tin tưởng.”

Lanca quay đầu nhìn hắn, “Đối với ngươi mà nói, tình yêu là gì?”

Gin ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nhìn hắn, “Tình yêu? Định nghĩa của nó chính là...  chỉ có Hughes và ta cùng một chỗ mới có thể hạnh phúc, cũng chỉ có ta có thể cho hắn hạnh phúc!”

Lanca kinh ngạc nhìn hắn một lúc sau, cuối cùng mới cười khổ nói: “Nếu lúc trước ta để Hughes trải qua kỳ trưởng thành mới lại đến Con thuyền Noah thì tốt rồi.”

“..... Ngươi có ý gì?” Gin cau mày. Hình như lời hắn không có ý tốt.

“Không có gì.” Lanca nói, “Cho dù ngươi nói như vậy, nhưng ta vẫn muốn dẫn Hughes trở về.”

Gin tỏ ra đã hiểu từ bi, “Được thôi. Bước qua xác ta cái đã.”

“Chỉ là để hắn dùng kỳ nghỉ năm để tham gia hôn lễ của ta, ta nghĩ... không cần máu me như vậy chứ?”

Mí mắt Gin lật lên lật xuống mấy lần mới nói: “Tham gia hôn lễ của ngươi?”

Lanca nói: “Thật có lỗi ta không có dự định mời ngươi.”

“Ngươi phải kết hôn? Cô dâu là ai? Nam hay nữ?” Gin nghi ngờ nhìn hắn, “Ngươi không tính lừa Hughes về, sau đó ép hắn phải gả cho ngươi chứ?”

Lanca nhướn mày: “Điều này ta còn chưa nghĩ đến, cám ơn ngươi đã nhắc nhở.”

“Hừ.”

“Dầu sao dù ta lừa hắn trở về, với tình cảm của hắn dành cho ngươi... thứ tình cảm sống không bằng chết như vậy, hẳn sẽ không tùy tiện để bị ép hôn với ta đâu nhỉ?”

“Thứ gọi là nhân cách chỉ có hạng cao nhất không có hạng thấp nhất, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi?”

Lanca ra vẻ kinh ngạc nói: “Ngươi vì cái gì nghĩ rằng ta cần tín nhiệm của ngươi? Hughes đã đồng ý ta rồi. Ta đến nơi này, chỉ để báo cho ngươi. Đỡ cho có người ghen tị đến mức nhốt Hughes ngoài cửa.” (ở đây ghi là ‘quan tại môn ngoại’ = nhốt ngoài cửa, ý bảo ảnh nhốt đến độ không thấy người ở cửa luôn, nhưng dịch vậy thì lại giống nhau Hughes bị nhốt ở ngoài không cho vào, cho nên mình để như vậy ^ ^) Hiên thì nghĩ đúng là nhốt ngoài cửa, anh Lanca ám chỉ cái đoạn trên Hughes đứng mãi trước cửa phòng Gin ý

Gin căm hận nói: “Nếu không phải có tên mù nào đấy khi không lại chạy đến phá rồi, ta làm sao lại ghen?”

Lanca nói: “Anh trai thăm em trai hẳn được tính vào phạm trù thăm người thân.”

“.....” Gin đột nhiên hy vọng có Thạch Phi Hiệp ở bên lúc này. Thằng cha trước mặt thoạt nhìn ngây ngây ngẩn ngẩn thế, không ngờ dẻo mồm thế này.

Lanca nói: “Nếu không còn việc gì, ta đi tìm Hughes dùng bữa, ngươi từ từ ngồi.” Hắn nói xong, xoay ngươi đi ra ngoài, còn chưa đi tới cửa, liền có một cơn gió mạnh thổi qua người, cửa rầm một cái tung ra.

Tiếng nói chuyện của Gin với Hughes từ bên ngoài truyền vào.

“Chúng ta đi ăn cơm.”

“Nhưng mà Lanca ca ca...”

“Hắn nói hắn không đói.”

“Nhưng mà...”

“Hắn nói hắn rất thích quan tài trong phòng ta, nên muốn nằm thêm một lát.”

“... Ngươi bằng lòng cho hắn nằm quan tài của ngươi?”

“Kia đương nhiên, hắn là anh họ của ngươi, tức là cũng là anh họ của ta.”

“Gin.”

“Ừ?”

“Ngươi tốt lắm”

“Đương nhiên rồi.”

Lanca bước theo ra, vừa kịp nhìn thấy bóng dáng Hughes và Gin biến mất ở ngã rẽ.

Hắn ngây người hồi lâu, rồi nở nụ cười tự giễu.

Thạch Phi Hiệp ở trong phòng Isfel than ngắn thở dài. Sau khi rời khỏi phòng họp, hắn không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp chạy lên đây, so với quán tính còn quy luật hơn.

Isfel mắt điếc tai ngơ cúi đầu đọc sách.

Đến lúc Thạch Phi Hiệp ca thán đến lần thứ ba mươi sáu, hắn rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không hề tò mò ta đang than thở cái gì sao?”

“Ừm.”

Thạch Phi Hiệp phát điên. Mấy thứ thật vất vả mới hóng hớt được lại không tìm được đối tượng để xả, thật sự là rất... “Nếu ta đếm một hai ba, ngươi mà không phản đối, ta liền cho ngươi biết tại sao ta thở dài.” Hắn không đợi Isfel phản ứng, liền dùng tốc độ cực nhanh nói, “Một hai ba!” (=]]]]]]])

Isfel ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Thạch Phi Hiệp mỉm cười nói: “Ta biết mà, sâu trong tim ngươi kỳ thật vẫn là muốn biết mà. Được rồi, ngươi đã muốn biết như vậy. ta bắt đầu từ đâu thì tốt đây?”

“Lanca mời Hughes quay về tham gia hôn lễ?”

“.....” Thạch Phi Hiệp giật mình nhìn hắn, “Ngươi sao lại biết?”

Isfel dựa vào sô pha, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

Tóc dài đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn, ánh đèn mờ ảo, ánh mắt thâm thúy...

Thạch Phi Hiệp nghe được tim mình đang đập bum bụp bùm bum, chân không tự chủ được hướng về phía trước.

Isfel vươn tay, chậm rãi hướng về ngực hắn tìm kiếm.

Thạch Phi Hiệp không biết mình đang chờ mong cái gì, nhưng là trái tim tựa như muốn tự sát liều mạng va vào lồng ngực, như muốn phá tường ra ngoài.

Tay Isfel đặt trên tây trang của hắn ngừng lại, gỡ kim cài áo xuống, đặt vào bàn tay, “Xem.”

Thạch Phi Hiệp ngơ ngác thay đổi tầm mắt.

Chỉ thấy trên kim cài áo, viên hắc bảo thạch lấp lánh kim ngân đột nhiên tỏa lên ánh vàng bạc đan vào nhau. Trong luồng hào quang, phòng họp phiên bản thu nhỏ sống động như thật.

“.....” Thạch Phi Hiệp ngây ngốc ước chừng nửa tiếng mới phản ứng lại đượcì, không khỏi thấp giọng oán giận nói, “Sớm biết nơi này có công cụ giám thị công nghệ cao như này, ta đây cần gì phải nằm vùng vất vả như vậy.”

Isfel lạnh nhạt nói: “Ngươi rất quan tâm chuyện của Gin?”

Thạch Phi Hiệp sửng sốt, “Gin liên quan gì ở đây?”

Quầng sáng vàng bạc biến mất, Isfel cài lại kim cài áo giúp hắn, “Không có gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.