Edit: Tsuki813
Beta: Hiên
Lanca chăm chú nhìn khuôn mặt non nớt của Hughes, hồi ức thoáng quay về ngày trước. “Còn nhớ không, lúc nhỏ ngươi cứ thích quấn lấy người,nhưng không đi theo phụ vương, mà lại đi theo ta.”
Hughes mở mắt tròn xoe, “Một mình thì rất cô đơn.”
Lanca nói: “Thế, ngươi ở trên Con thuyền Noah có cô đơn?”
“Tất nhiên là không. Gin luôn luôn ở bên ta.”
“Gin?” Vẻ mặt Lanca chợt trở nên phức tạp, “Ngươi rất thích hắn?”
“Ừ.” Hughes dùng sức gật đầu.
“Hơn cả ta ư?” Lanca nhìn hắn, đáy mắt có một tia lo sợ mơ hồ.
Hughes cúi đầu như băn khoăn lắm rồi nói: “Không giống nhau.”
“Không giống nhau sao.” Lanca chầm chậm thở dài, không biết là vì mất mát hay là nhẹ nhõm, “Thì ra không giống nhau sao.”
Hughes chờ đợi, thấy hắn chỉ chăm chăm nhìn màn đêm tối đen ngoài cửa sổ mà không nói lời nào, nhịn không được hỏi: “Chú gần đây có khỏe không?”
Lanca hờ hững lắc đầu: “Không được tốt.”
Hughes lo lắng nói: “Giống như phụ vương của ta sao?”
“Ừ. Vì kháng cự dị biến từ trường của Nguyên Thù giới, nguyên khí mấy ngàn năm trong cơ thể cha đã tiêu hao gần hết.” Ngữ khí Lanca dùng thật bình thản. Việc này hắn đã biết từ trước khi trở thành thái tử.
Hughes lo lắng nói: “A? Vậy làm sao bây giờ? Chú sẽ không...?
“Không đâu, ngươi yên tâm.” Lanca xoa đầu hắn, “Ta tuyệt đối sẽ không để bi kịch của bác tái diễn. Năm đó chúng ta không biết từ trường của Nguyên Thù giới có thể hấp thụ nguyên khí, bác lại chịu đựng không nói. Nhưng giờ chúng ta hiểu dị biến từ trường hơn ban đầu nhiều rồi. Chỉ cần ta kế thừa vương vị của phụ vương đúng lúc, thay hắn bảo vệ Nguyên Thù giới, hắn sẽ không sao cả.”
Hughes buồn bã nói: “Đáng tiếc ta quá vô dụng, nếu không trách nhiệm bảo vệ Nguyên Thù giới phải là ta mới đúng.”
Lanca mỉm cười nói: “Ngươi đang trách cứ ta đoạt đi vương vị của ngươi sao?”
“Đương nhiên không phải vậy.” Hugehs vội vàng giải thích, “Ta chỉ nghĩ...”
“Không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Dù sao, ta lần này đến chính là để báo cho ngươi, ta sắp lên ngôi.”
Hughes nắm lấy ống tay áo hắn, “Lúc nào?”
“Khoảng một tháng nữa.” Ngón tay Lanca quấn quýt lấy lọn tóc mềm mại của Hughes mãi không buông.
Hughes nói: “Ta muốn đi xem lễ, được chứ? Ta còn chưa dùng kỳ nghỉ năm nay đâu.”
“Đương nhiên rồi. Mà, ” bàn tay trên đầu Hughes biến mất, nụ cười của Lanca đợm vẻ xa cách, “ngày lên ngôi, ta sẽ cử hành hôn lễ.”
“Hôn lễ?” Hughes chớp mắt, “Anh Lanca muốn cưới chị dâu? Ai vậy? Ta có quen không?’
“Thiên kim nhà huân tước Banderas.”
Hughes nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu mới bật thốt: “A, chính là cô nàng cứ thích trần như nhộng chạy loạn, cuối cùng không thể không mặc váy rơm về nhà.”
Lanca bật cười: “Không phải ngươi cũng thường xuyên làm chuyện đó sao?”
Hughes bĩu môi: “Tại ta thấy nàng suốt ngày như vậy, có vẻ chơi rất vui mới học theo. Nhưng mà không phải anh Lanca đã nói nàng rất bướng bỉnh, không thích nàng sao?”
“Con người sẽ thay đổi.”
“A. Tức là hiện giờ anh Lanca rất thích chị dâu.” Đôi mắt to của Hughes híp lại thành đôi lưỡi liềm mỏng, cười ha ha chế nhạo hắn.
Lanca vươn tay, đột nhiên kéo hắn vào trong lòng, ôm ghì lấy. Giọt lệ trong suốt đọng lại bên khóe mắt, hắn cười rạng rỡ, “Hughes.”
“Dạ?”
“Dù sau này có chuyện gì xảy ra, người mà anh yêu nhất, nhất định là ngươi.”
Hughes sau khi sửng sốt, cũng ôm lại hắn, trịnh trọng tuyên bố: “Dù sau này có chuyện gì xảy ra, người Hughes yêu nhất chắc chắn là Lanca ca ca.... Ế, còn có chú, còn có cha... Còn có Gin!”
Lanca nhắm mắt lại. Nước mắt lăn xuống, rơi trên mặt đất, vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh.
“Hu hu.” Raton ngồi xổm cạnh cửa, mặt nhăn nhăn nhúm nhúm đến mức đỏ bừng, hai tay liều chết bịt chặt mồm lại.
Thạch Phi Hiệp nhìn hắn, bao nhiêu cảm xúc trong lòng theo khuôn mặt vặn vẹo tức cười của hắn biến mất không còn tăm hơi. “Dù ngươi muốn khóc, cũng không cần để lông mày một cái cao một cái thấp, mắt một con to một con nhỏ, miệng một bên vểnh một bên nghiêng đi?”
Raton hai tay đấm ngực, khan giọng gào: “Ta cảm động mà.”
......
Thạch Phi Hiệp quay đầu hỏi Asmar, “Ngươi cảm động không?”
Asmar thành thành thật thật đáp: “Ban đầu có một chút, bây giờ xịt xừ rồi.”
Thạch Phi Hiệp không nói mà vươn tay.
Hai người đập tay. (high five nào!)
Bên trong lại có động tĩnh.
Asmar, Thạch Phi Hiệp và Raton dùng hết sức lực từ hồi còn bú tí mẹ vọt đến sát phòng họp. Đương nhiên, chỗ cắm ống nghe Domino đã ngắm chuẩn.
Raton thấy Thạch Phi Hiệp nửa ngày giời không nhúc nhích, nhịn không được cất giọng nghẹt mũi vì khóc lóc: ” Thế nào... hả?”
Thạch Phi Hiệp dồn hết tinh lực đem ống nghe dán lên tường: “Đừng ồn, đang điều chỉnh khoảng cách.”
Asmar nói: “Sao ta cứ có cảm giác làm chuyện xấu bị phát hiện?”
.....
Cửa bị mở ra.
Ánh sáng rải trên mặt đất, mang theo cả bóng Lanca.
Asmar và Raton đứng thẳng người lên, nhìn hắn cười gượng.
Lanca mỉm cười: “Không biết hiện giờ thưa chuyện cùng ba vị có tiện không?”
Không đợi Asmar và Raton trả lời, Thạch Phi Hiệp đã tức giận bảo: “Đương nhiên là không tiện, không thấy ta đang bận hay sao?”
Lanca đến gần cạnh hắn, “A, vậy có cần giúp đỡ không?”
“Chậc, cũng tốt. Ngươi xem giúp ta Lanca và Hughes đang ở chỗ nào.”
Raton nhỏ giọng nói: “Đằng sau ngươi.”
.....
Thạch Phi Hiệp nhanh chóng thu ống nghe lại, xoay người nhìn Lanca giận dữ nói: “Không biết Con thuyền Noah xây dựng như thế nào, lắm lúc chỉ cần chú ý là nghe được tạp âm bên kia tường. Hiệu quá cách âm thật sự quá kém. Asmar thường xuyên nhận được lời khiếu nại từ khách hàng, thế nên ta và Raton mới cùng đến kiểm tra. Xem xem thật ra là tường có vấn đề, hay cả khách sạn đều có vấn đề.” Hắn dừng một chút, ngẩng đầu mỉm cười nói, “Không biết Lanca điện hạ tìm chúng ta có chuyện gì?”
Lanca có thể coi như thấy sóng cả không ngã tay chèo, nhẹ nhàng hỏi lại:”Có quấy rầy các ngươi hay không?”
“Sao lại nói quấy rầy không quấy rầy... khách khí quá. Tôn chỉ từ trước đến nay của Con thuyền Noah chúng ta là đặt khách hàng lên hàng đầu. Ầy, ” hắn cười làm lành nói, “Cho dù thỉnh thoảng cư xử có hơi kỳ lạ một tý, nhưng động cơ căn bản là tốt.”
Lanca nói: “Ta hiểu.”
“Vậy, “Thạch Phi Hiệp tò mò mở to mắt, “Ngài tìm chúng ta có việc gì?”
“Ta có chuyện muốn nói với các ngươi. Về Hughes.”
Tế bào hóng hớt trong thân thể Thạch Phi Hiệp điên cuồng kêu gào. Hắn nghiêm túc gật đầu: “Chủ đề này, chúng ta cũng rất có hứng thú. Ầy, bởi vì quan tâm nên mới hứng thú.”
“Vậy thì, mời ngồi.”
Thừa dịp Lanca xoay người bật đèn đóng cửa, Thạch Phi Hiệp choàng tay lên vai Asmar, úp úp mở mở hạ giọng: “Nếu như đánh nhau, ngươi và Raton đối phó được không?”
Asmar nói: “Nếu Raton đối phó được, chúng ta có thể đối phó được.”
“.....” Thạch Phi Hiệp dùng ánh mắt thất vọng tràn trề nhìn hắn, “Ngươi thật sự rất không đáng tin.”
Asmar nhanh chóng cãi lại: “Còn hơn cái người ngay từ đầu đã không được tính, ta xem ra còn có giá trị tồn tại.”
“Sai. Bởi vì còn có sự tồn tại của ta, các ngươi mới có giá trị tồn tại.”
Asmar buồn rầu.
Lanca kéo ghế ra, nói: “Mời ngồi.”
Ba người lần lượt ngồi xuống.
Con ngươi Thạch Phi Hiệp đảo một vòng: “Nghe nói ngươi lần này là tới tìm Asmar chữa chứng Trăng Điên, sẵn tiện Asmar đang ở đây, hay là các ngươi thử khám trước đi.” Y thuật của tinh linh từ trước đến nay vẫn được coi là cao nhất Cửu giới.
Asmar sửng sốt rồi nói: “Chứng Trăng Điên?”
Lanca lại cười nói: “Ta nói rồi, ta không bị chứng Trăng Điên. Đó chỉ là lý do ta dùng để đến Con Thuyền Noah.”
Thạch Phi Hiệp vẫn còn bán tín bán nghi: “Đến Con thuyền Noah cần bịa cái cớ như vậy sao?”
“Nguyên Thù giới không giống như những giới khác, nơi đó có rất nhiều chủng tộc cùng chung sống. Trong một khoảng thời gian dài giới không hề tồn tại khái niệm Giới Chủ. Có điều sau một dịp tình cờ, phụ thân của Hughes phát hiện nguyên khí trong cơ thể người trong suốt có thể ngăn chặn dị biến từ trường ở Nguyên Thù giới, khiến cho người trong suốt được được công nhận trở thành giới chủ. Nhưng nhân số người trong suốt vốn không nhiều, thế nên nhất cử nhất động của chúng ta ở Nguyên Thù giới đều bị người người chú mục, thăm viếng cá nhân ở ngoài phạm vi Nguyên Thù giới đều không được cho phép.”
Asmar lấy ngón tay chọt Thạch Phi Hiệp đang mơ mơ màng màng, thấp giọng nói: “Ngươi không sao chư?”
Thạch Phi Hiệp lấy ngón tay xách mí mắt lên: “Trong vòng một ngày, học liền hai tiết lịch sử, thật sự là thử thách ý chí của ta!”
Asmar lắc đầu: “Ý chí của ngươi thật sự không qua nổi thử thách.”
Lanca nói: “Vậy các ngươi có thể tin tưởng ta không mắc chứng Trăng Điên rồi chứ?”
Asmar nói: “Thật ra, cho dù ngươi có dính chứng Trăng Điên ta cũng không chữa nổi. Nó là một thứ bệnh thấy trăng tròn là phát tác. Có điều hình như nó đang ngày một lan rộng.”
Thạch Phi Hiệp xen mồm vào: “Không phải từ trước đến nay chỉ có người sói mới nhiễm bệnh này thôi sao? Giờ là sao?”
Asmar nhún vai nói: “Ta cũng không biết. Thực ra, chứng bệnh này vốn đã rất kỳ quái. Người sói bị nhiễm ban đầu hiện giờ chỉ còn lại mình Antonio. Những người sói nhiễm chứng Trăng Điên rất dễ phát cuồng, rất dễ già yếu.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Bị nhiễm lúc đầu... hắn là làm sao bị dính?”
Raton nói: “Hình như là do một loài ma thú.”
Ngón tay Lanca gõ nhẹ trên bàn: ”Nếu không phiền, chúng ta có thể nói chuyện chính trước không?.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Nếu chuyện chính là lịch sử Nguyên Thù giới... ta đã lưu tâm rồi.”
Asamr và Raton bái phục nhìn hắn. Bình thường thì không rõ ràng, nhưng đến thời khắc mấu chốt Thạch Phi Hiệp có thể coi là dám nói dám làm.
Thạch Phi Hiệp đẩy ghế nhích nhích lại, bắt lấy cánh tay Raton.
Raton hùng hổ nói: “Ngươi yên tâm, lỡ như có chuyện gì, ta nhất định sẽ che chở phía trước cho ngươi.”
Thạch Phi Hiệp gật đầu: “Ừ. Ta cũng tính như vậy đó.”
Raton: “.....”
Lanca nói: “Thật ra ta chỉ muốn nhờ các ngươi giúp chăm sóc Hughes mà thôi.”
Thạch Phi Hiệp ý nhị nói: “Hình như những lời này không nên dành cho chúng ta?”
“Có một số chuyện dù là ai kể ại cũng vậy. Đây là lần thứ hai ta đến Con thuyền Noah, xem ra còn vui vẻ hơn lần đầu.” Hắn nhìn Thạch Phi Hiệp, như có điều trông cậy, “Ta tin tưởng Hughes ở nơi này nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ không cô quạnh. Nguyên Thù giới rất phức tạp, nếu có thể, ta thật sự mong hắn dùng hết sức để không quay lại.”
“Không phải ngươi vừa mới hắn tham gia hôn lễ sao?” Thế này trước sau hơi bị mâu thuẫn.
“Ừm..” Hắn cúi đầu, ngón tay đặt lên bàn dường như còn vương lại cảm xúc mềm mại nơi sợi tóc của Hughes, “Đây là lần ích kỷ cuối cùng của ta.” Hắn dừng một chút, chế nhạo mà nhìn Thạch Phi Hiệp “..... Có điều ngươi làm sao biết ta mời hắn?”
Thạch Phi Hiệp: “..... ”