Trên đường trở về, Asmar rất lặng lẽ, dường như tất cả sức lực và cảm xúc giày vò đã bị biến mất hết bên thác nước.
Jesse ngồi ở đầu kia thùng xe, nhắm mắt nghỉ ngơi như không có việc gì.
Một ranh giới vô hình ngăn cách giữa hai người, biến thùng xe nho nhỏ thành hai thế giới, có thể trông thấy nhau, nhưng vĩnh viễn cũng không chạm được vào nhau.
Xe ngựa cứ hướng lên phía trước.
Bốn phía dần bị từng tầng sương khói bao phủ, cảnh vật biến mất trong đại dương màu trắng, không thể phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc. Nhưng xe ngựa vẫn tiến lên phía trước.
Asmar nhớ lần đầu tiên mình đến đây, chính là lúc thua dưới tay Jesse năm đó. Nhưng khi đó cậu bị trói bằng dây thừng xách lên. Nếu không đi qua nơi này, ai cũng không thể ngờ, đằng sau tầng tầng sương trắng lại là một nơi có thể so với Thiên Đường.
Như chứng thực suy nghĩ của cậu, roi ngựa vung lên, quất xuông giòn giã.
Ngựa tăng tốc, đi về trước như không cần mạng. Thùng xe gần như là bay lên.
Sương trắng quẩn quanh bốn phía như không bao giờ kết thúc… Đúng lúc này, xe ngựa lao ra khỏi màn sương.
Ánh nắng lần nữa chiếu rọi.
Asmar nheo mắt. Đôi mắt sưng đỏ tiếp xúc với ánh dương chói lọi nhức nhối.
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường lớn. Hai bên đường là ruộng đất mênh mông xanh bát ngát.
Có điều dưới ruộng không phải cây cỏ.
Cậu nhớ rõ lần đầu tiên tới đây, Jesse nửa trêu chọc nửa uy hiếp cảnh cáo cậu, đây là cỏ ăn xương, là loại cây dùng máu động vật để trồng.
Ban đầu cậu không tin – cho đến khi nhìn thấy những vòi nước dẫn ra ruộng run ra thứ chất lỏng đỏ ám đen.
“Đây là Vu Tộc.” Khi đó Jesse đã nhắc nhở cậu như thế.
Đối với cậu lúc đó, Vu tộc thật là một danh từ đáng sợ.
Omedeto từng nói với cậu, dù chủ nhân Nguyên Thù giới là người trong suốt, nhưng thực ra kẻ có thể thao túng Nguyên Thù giới, ảnh hướng tới toàn giới là Vu tộc. Bởi vì thua thuật cực kỳ hiểm ác âm độc, khó lòng phòng bị. Nằm mơ, uống nước, tắm rửa thậm chí là hô hấp, bọn họ đều có cách hại người.
Thế nên để không khiến Lorodini và Tinh Linh giới chịu thêm phiền toái, cậu theo bản năng che giấu tên và thân phận thật của mình.
Tốc độ xe chậm lại.
Ruộng đất phía trước đã hết, một thôn làng cổ kính xinh đẹp hiện ra.
Ngoài thôn có một ông lão tóc trắng áo đen đang đứng. Đôi mắt ông bị che hết dưới lớp lông mày trắng, chòm râu rất dài chạm đến tận đất.
Xe ngựa dừng lại, Jesse mở mắt, đẩy cửa xuống xe.
Ông lão tới trước mặt hắn, khom lưng hành lễ: “Tộc trưởng.”
Jesse đưa tay nâng ông dậy, “Trưởng lão Ghul, ông không cần lần nào cũng tới trước cửa thôn đón ta.”
“Ta chỉ đứng đây ngắm cảnh, thuận tiện gặp người về thôi.” Ông ta dứt lời, quay đầu về phía Asmar còn ở trên xe không chịu xuống, “Hoan nghênh trở về, Asmar.”
Asmar giật mình, xấu hổ đến muốn chui xuống đất cho xong, cậu do dự, rồi ngượng ngùng xuống xe, đi đến trước mặt ông lão, hạ giọng: “Trưởng lão Ghul.”
Trưởng lão Ghul vuốt râu, hài lòng cười gật đầu: “Về là tốt rồi.” Ông quay sang Jesse, “Tộc trưởng, căn nhà nhỏ đó ta đã cho người quét dọn. Nhiều năm thế, ngươi vẫn cho người chăm lo, nên bên trong vẫn y như cũ.”
Asmar kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Jesse.
Jesse lạnh nhạt gật đầu, đi vào trong thôn.
Trưởng lão Ghul theo phía sau, lén làm hiệu chiến thắng với Asmar.
Mắt Asmar hơi nóng lên.
Lúc trước ở Vu tộc, trừ Jesse, trưởng lão Ghul là người tốt với cậu nhất.
Vì cậu là Tinh linh, lại là nô lệ, nên trước khi Jesse còn chưa chính thức tuyên bố quyền sở hữu, rất nhiều người ở Vu tộc sẽ sai cậu tới lui, thậm chí là trêu chọc. Khi đó trưởng lão Ghul thường xuyên giúp cậu đuổi họ đi. Thế nên, với Vu tộc, trừ Jesse ra người cậu cảm thấy có lỗi nhất là ông ấy.
“Asmar mà ta biết, là một đứa trẻ bị bắt nạt sẽ tìm đủ cách để trả đũa, không phải là một nhóc ưa khóc nhè.” Trưởng lão Ghul nhẹ nhàng nói.
Asmar hơi xấu hổ. Khoảng thời gian một ngàn năm đã đủ để cậu đến tuổi trưởng thành, nhưng thái độ của trưởng lão Ghul với cậu vẫn như một ngàn năm trước.
Jesse trở về, có rất nhiều người chạy ra đón xem.
Asmar nhận ra không ít gương mặt thân quen, dù ánh mắt bọn họ nhìn cậu tuyệt đối không thể gọi là thân mật. Có lẽ kiêng kị hai vị đại thần bên cạnh cậu, nên dù họ có ý tốt hay ý xấu, cũng không dám mở miệng.
Jesse chào bọn họ xong, liền đi thẳng tới căn nhà lớn nhất thôn.
Người Vu tộc không quan tâm tới thẩm mỹ, chỉ cần thực dụng. Với con mắt của Asmar, căn phòng này nhìn qua chỉ có thể nói là nhà quê, nhưng cậu dám chắc, kiếm gió của cậu, hay hỏa cầu của Lorodini đều không thể làm hỏng nó mảy may. Độ bền vững của những căn nhà này đủ đối đầu lốc xoáy.
Căn nhà lớn nhất thôn cách nhưng gian nhà bình thường một khoảng, đó là nơi ở của tộc trưởng.
Trước đây khi cậu mới nhìn thấy, còn thầm khinh bỉ một phen.
Bước chân Jesse thay đổi, không đi vào nhà mình, mà rẽ tới một căn nhà nhỏ.
So với nhà lớn nổi bật, căn nhà một phòng khách một phòng ngủ này chỉ bé như đồ chơi, nhưng Asmar biết, bên trong nó trang hoàng còn đáng chú ý hơn nhà lớn. Đó là vì trước đây ngày nào hắn cũng lải nhải bên tai Jesse về độ quan trọng của thẩm mỹ, để hắn không thể không giúp mình trang hoàng lại.
Đi vào trong phòng, quả là tất cả vẫn không có gì thay đổi.
Thậm chí cả vị trí chén trà trên bàn cũng vẫn nguyên như thế.
Cậu ngẩng đầu. Đồng hồ treo trên ghế dài đối diện, kim giờ chỉ vào số bảy, y như lúc cậu bỏ đi.
“Ngươi dọn dẹp đi.” Jesse từ tốn nói, “Lát nữa ta tới đón ngươi.”
Asmar sửng sốt, mới để ý không biết trưởng lão Ghul đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào. “Ta không có gì mà dọn cả.” Tất cả chốn này đều không phải của cậu.
Jesse nhìn cậu, bỗng nhiên cười, “Thế đi cùng ta.”
…
Asmar thầm hối hận, biết thế cậu lúc nãy cậu đã giật lấy cái chổi sau cửa quét dọn rồi.
Jesse trở về nhà là bắt đầu làm việc. Hắn đã đi mấy ngày, trên bàn chồng chất đủ thứ chuyện phải xử lý.
Asmar không cần xem cũng biết đó là việc gì, hầu như y hệt đống giấy tờ của quan huyện đời xưa.
Cậu theo thói quen nằm dài trên ghế trong phòng.
Trước lúc Jesse làm việc, không thích cậu cứ chạy loạn khắp nơi, nên kê thêm chiếc ghế ở đây cho cậu có chỗ ngồi đần ra.
Vừa nằm xuống ghế, mệt mỏi bao ngày nhất tề ùa lên mí mắt.
Cậu cố gắng một lúc, cuối cùng không thắng nổi cơn buồn ngủ, nằm xuống lơ mơ.
Không biết ngủ bao lâu, cậu mơ thấy một mùi hương dịu ngọt, khuấy động con sâu trong bụng, khiến cậu tỉnh lại.
Jesse ngồi đối diện với cậu. Phía trước có bày một cái bàn, trên bàn toàn là đồ ngọt.
Asmar ngồi dậy. Cậu thích ăn nhất là đồ ngọt, Jesse định dùng đồ ăn để tra tấn cậu?
“Nhìn cái gì, không lại ăn đi.” Jesse đẩy một chén chè đậu đỏ tới trước mặt cậu.
Asmar ngồi in, nghi ngờ nhìn chén chè và người kia.
Jesse cười lạnh: “Sợ ta bỏ thịt vào sao?”
“Không có.” Cậu phủ nhận, thấp giọng giải thích, “Ta đang tìm thìa.”
Jesse cầm thìa, để nó đảo một vòng qua các ngón tay. “Ta xúc cho.”
…
Thân thể Asmar cứng đờ. Tình cảnh này rất quen thuộc.
Ngày sinh nhật Jesse, cậu từng hỏi hắn muốn được tặng gì. Cuối cùng câu trả lời là muốn được bón cho ăn.
Asmar vĩnh viễn nhớ rõ cảm xúc ngày hôm đó…
Trước sự chăm sóc cưng chiều của Jesse, cậu không thấy ngọt ngào chút nào, chỉ thấy toàn là sợ hãi, trong đầu luôn nghĩ: nếu hắn biết thân phận mình thì làm sao? Liệu hắn có hận mình? Liệu có còn dùng ánh mắt ấy nhìn cậu? Liệu có trả thủ Tinh Linh giới…
Nỗi sợ hãi ngày qua ngày lại càng chồng chất điên cuồng.
Jesse càng tốt với cậu, cậu lại càng sợ. Vì cậu biết Vu tộc không phải là chủng loài dễ dàng bỏ ra tình cảm, cũng là chủng tộc rất hận bị lừa gạt. Hắn từng nghe trưởng lão Ghul kể, có một người trong suốt bội tình bạc nghĩa với một cô gái vu tộc, nên bị chim sẻ mổ đến chết.
Cậu biết Jesse sẽ không làm như thế, mà thủ đoạn của hắn còn cay nghiệt gấp trăm lần.
Thế nên cậu không thể không quyết định – bỏ đi, bỏ hắn mà đi, bỏ những ký ức này mà đi. Chỉ có thế cậu mới không phải nhìn thấy đôi mắt căm hận chán ghét của Jesse. Không chừng hắn sẽ nhớ mãi ‘Ryan’ bất hạnh ‘đi lạc”, đặt một dấu chấm tuyệt đẹp lên câu chuyện của họ.
“Ngươi đang nghĩ gì?” Gương mặt Jesse đột nhiên sát lại.
Asmar bất an lui ra, “Không có gì.”
“Thật sao?” Jesse nhướn mày, đôi mắt sâu xa khó hiểu.
Asmar cảm thấy hiện giờ trong lòng mình không còn sợ hãi, mà là bi thương. Vì cậu không cần nghĩ, cũng không phải đoán đã có thể khẳng định: Jesse hận mình. Hận đến tận xương tủy, nếu không sẽ lại ra bỏ nhiều công sức đến thế. Cậu giờ chỉ có thể cầu nguyện, mong cho đám Thạch Phi Hiệp may mắn hơn mình, thì có lẽ còn có thể gọi viện binh.
“Đám Thạch Phi Hiệp, không sao chứ?” Cậu nhịn không được hỏi.
Jesse nói: “Ngươi thực sự lo cho họ?”
…
Nếu cậu gật đầu, liệu Jesse có bắt họ làm con tin, khiến họ gặp nguy hiểm?
Asmar do dự.
“Hay là, ngươi lo cho Antonio?” Jesse chậm rãi mở miệng.
Trái tim Asmar thắt lại, đôi mắt chột dạ tránh đi ánh mắt người kia.
“Không muốn trả lời sao?” Khồng ngờ là Jesse lại không ép cậu nói. Hắn giơ thìa, một lần nữa đưa tới bên miệng cậu, dịu dàng nói: “Mở miệng.”
Asmar nhìn hắn, nuốt nước miếng, dịch đầu ra sau nói: “Ta không đói.”
Ánh mắt Jesse tối đi, đặt thìa vào trong bát, “Không muốn trả lời cũng không muốn ăn. Nếu thế, ta cho ngươi lựa chọn thứ ba.”
Asmar lo sợ nhìn hắn.
“Trả lời một câu hỏi khác đi. Rất đơn giản thôi.” Lông mi Jesse hạ xuống, nhìn vào những hoa văn nhó bé trên mặt bàn, lạnh nhạt nói: “Chúng ta quen lâu như vậy, ngươi từng có giây phút nào yêu ta?” Bàn tay đặt trên đầu gối co lại thành nắm đấm, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy trên mu bàn nay đang nổi gân xanh vì căng thẳng.
—————————————-
Lúc đọc cái đoạn “…hai thế giới, có thể trông thấy nhau, nhưng vĩnh viễn cũng không chạm được vào nhau.” nghĩ nào là Clamp Tsubasa, anh ở đầu sông em cuối sông, mạo hợp thần ly, giữa muôn trùng xa….