Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 99: Phiên Ngoại: Những người Xây Dựng (Phần 1)




/99/. Phiên Ngoại – Những Người Xây Dựng (Phần 1)

Tiêu Nham đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, cậu nặng nề hô hấp, mở to hai mắt, đập vào tầm nhìn là vách tường trắng tinh sáng ngời.

Đây là đâu? Nhà tù của Valentine?

"Hein-- Hein--" Tiêu Nham mãnh liệt ngồi dậy, có người nắm chặt tay cậu, đè bả vai cậu lại, xúc cảm và lực độ trong khoảnh khắc đó khiến trái tim cậu tựa như rơi thẳng xuống từ trên cao vạn mét.

"Anh ở đây."

Chỉ một câu đơn giản, trầm lãnh nhưng lại chặn đứng toàn bộ bất an.

Tiêu Nham nghiêng mặt nhìn sang, trong tầm mắt là ngũ quan lạnh lùng của Hein.

"Em làm sao vậy? Em cảm thấy bản thân hình như vừa nằm mơ... Mơ thấy chúng ta một đường đuổi theo Valentine Shein... Sau đó đuổi tới một con tàu khu trục..." Tiêu Nham ôm lấy đầu mình, "Hoặc là bây giờ em vẫn còn đang nằm mơ..."

Đột nhiên, môi cậu bị đối phương ngậm lấy, đầu lưỡi kiên định mà hữu lực thâm nhập vào khoang miệng cậu chẳng chừa chút đường sống, tác động mạnh mẽ chẳng những vào đầu lưỡi cậu, mà còn là tư duy, cùng sự hoài nghi của cậu đối với hết thảy mọi chuyện. Bàn tay Hein giữ chặt sau gáy Tiêu Nham, lực độ gần như bóp nát xương sọ cậu kìm chặt cậu về phía mình, một nụ hôn vừa điền cuồng lại vừa khắc chế.

Khi Hein cực kỳ thong thả rời khỏi môi lưỡi Tiêu Nham, trán anh tựa vào trán cậu, hơi thở ấm áp lướt qua da thịt cậu.

"Đây không phải là mộng."

Khoảnh khắc đó, cảm xúc trong lòng điên cuồng dâng trào, Tiêu Nham một phen ôm chặt Hein, khi tầm mắt của cậu nhìn về phía vách tường thủy tinh sát đất của căn phòng này, mặt tường bên kia là một không gian vô cùng khẩn trương bận rộn.

Vô số nghiên cứu viên đang thực hiện những tính toán phức tạp, Tiêu Nham tò mò đứng dậy, đi đến trước mặt tường thủy tinh, khi ngón tay của cậu chạm vào vách tường, hệ thống cảm ứng tự động vận hàng, toàn bộ mặt tường bị số liệu bao phủ, cho dù tốc độ chúng nó chuyển động nhanh đến mức mẳ thường căn bản không thể nhìn rõ, khi Tiêu Nham dùng ngón tay chọn mở một phần nội dung, cậu mở to hai mắt, khó có thể tin xoay người nhìn về phía Hein, "Shire... Định xây dựng thành phố mới?"

"Đúng vậy, bọn họ đều đang chờ em."

Tiêu Nham không kìm lòng nổi mở cửa trượt ra, khi cậu từng bước một bước vào đại dương số liệu này, nhóm nghiên cứu viên đang đắm chìm trong việc phân tích nghiên cứu theo bản năng đứng lên, họ giơ tay phải lên, cực kỳ kính trọng cúi chào Tiêu Nham.

"Nơi này... là đâu vậy?" Tiêu Nham kinh ngạc ngẩng đầu nhìn khắp nơi xung quanh, chỗ trước mắt này không phải là Viện khoa học Trung ương, cũng không phải là tổng bộ của bộ đội đặc chủng, càng không thể là phủ Tổng thống đã bị nổ tung.

"Nơi này không phải là Shire." Một người đàn ông trung niên mỉm cười, chậm rãi đi về phía cậu, đi theo phía sau ông chính là Thượng tướng Sharif và Thiếu tướng Gordon mặc một thân quân phục.

Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, "... Ngài Tổng thống..."

Người đàn ông chỉ có thể nhìn thấy trong video hội nghị ở quân bộ và trên bản tin lại đang đứng ngay trước mắt cậu.

Tổng thống dừng bước ở trước mặt Tiêu Nham, "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng tôi đã được nghe chuyện về cậu không chỉ một lần từ rất lâu trước đây rồi, từ lúc cậu là một nghiên cứu sinh bình thường, đi theo đội của Hein rời khỏi Shire hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, lúc đó, ta ngồi ở trước cửa sổ trong văn phòng, uống Whiskey, nhìn mọi người ở bên ngoài cửa sổ đi dưới vòm trời nhân tạo, sung sướng cười nói... Sau đó ta tự hỏi mình, tại sao bọn người kia lại không hề có chút khát vọng rời khỏi nơi này? Cho dù là virus cũng vậy, hay vật lý học nghiên cứu máy móc gì cũng vậy, chúng nó đều phản ánh một phần của thế giới này, nhưng nhóm nghiên cứu viên của chúng ta thì lại e ngại thế giới bên ngoài. Mà cậu lại đi ra ngoài, sáng tạo ra kỳ tích thuộc về chính cậu. Toi vô số lần muốn đến gặp cậu, mặt đối mặt tâm sự với cậu, tôi tin tưởng mình sẽ có được gợi ý mang ý nghĩa tiên phong từ chỗ cậu. Nhưng một người nào đó tự nhận là hiểu biết cậu nói cho tôi biết, việc tôi thao thao bất tuyệt sẽ khiến cậu thấy phiền chết."

Tiêu Nham chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân cư nhiên từ thật lâu trước kia đã được Tổng thống chú ý.

Tổng thống tùy ý ngồi xuống trước một cái bàn làm việc, hai tay chống trên mặt bàn, nụ cười của ông ta và Trung tướng Hervieu có một loại khác biệt về khí chất, cho dù là khóe mắt thoáng rũ xuống, hay là khóe môi khẽ mím đều không chỗ nào là không toát ra sự cơ trí phong độ.

"Cậu thành công rồi, Tiêu Nham, chấm dứt uy hiếp gần 200 năm qua của tổ chức Sóng Triều đối với nhân loại. Nhưng thành tựu này cũng khong hoàn toàn thuộc về cậu." Biểu tình của Tổng thống đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Tâm tình của Tiêu Nham cũng khó hiểu mà trở nên trầm trọng.

Cậu biết trong 200 năm này, có vô số người so với cậu càng thêm ưu tú vì có thể khiến nhân loại rời khỏi Shire, đã phải trả cái giá thật đắt.

"Ý nghĩa tồn tại chân chính của cậu không phải là tiêu diệt Sóng Triều, cũng không phải là ngăn cản Valentine Shein tái sinh... Mà cậu khiến cho mọi người bắt đầu khát khao thế giới bên ngoài, cậu cho một lý do để họ không còn sợ hãi đối với tương lai. Chúng ta mất đi một phần ba Shire, so với việc hao phí nhân lực vật lực đi sửa chữa cho một phần ba thành thị đã mất kia, tại sao không xây dựng một thành thị mới? Một thành thị không có tường vây, một thành thị được ánh mặt trời chiếu rọi?"

Tiêu Nham nhìn thấy trong mắt Tổng thống một loại khát khao và dã tâm vĩ đại.

"Tôi hiện tại chính thức mời cậu, không phải là đi lên con thuyền cứu nạn Noah, mà chính là rời đi con thuyền này, bước ra thế giới."

Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng quay đầu tìm kiếm tầm mắt Hein, cậu phát hiện, đối phương đứng ở ngay chỗ cách cậu không xa, vẫn luôn dõi theo cậu.

"Tôi đồng ý."

"Rất tốt." Tổng thống ấn một cái nút, vách tượng phía sau chậm rãi trượt vào, không khí mới mẻ theo gió thổi phần phật tràn vào, mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh thẳm, từng đàn chim bay lướt qua trên không, Tiêu Nham không thể không chế mà bước nhanh về phía trước, trước mắt cậu là một mảnh phế tích thành phố, giữa những con đường loang lổ là đám tang thi đang chết lặng đi lại, bộ đội đặc chủng thì đang tiến hành thanh lý...

"Tôi... Ngủ bao lâu?" Tiêu Nham ngây ngốc quay đầu lại.

Một thân ảnh quen thuộc đi về phía cậu, đôi mắt màu xanh biếc khiến tim Tiêu Nham đập càng thêm mất khống chế.

"Casey--" Tiêu Nham xông về phía trước, một tay ôm chặt lấy cậu ta, "Thật tốt quá! Cậu đã trở lại quân bộ!"

Casey lắc lắc đầu, môi dẩu ra một bộ dạng khó chịu nhìn Tiêu Nham.

"Cậu cảm thấy tớ thèm vào trở lại quân bộ sao? Chẳng qua là mấy ngày nay, tên Cliff Shaw kia mỗi ngày đều chạy vào đầu tớ, vì để tìm bằng chứng tớ có muốn báo thù cho Valentine hay là muốn kế thừa nguyện vọng của lão ta hay không!"

"Nhưng cậu có thể đi vào chỗ này, chứng tỏ đã thông qua việc kiểm tra rồi!"

"Nhưng tớ vẫn sẽ không tham gia quân bộ đâu, bắt đầu từ bây giờ, tớ chỉ là một cố vấn bình thường của Viện khoa học Trung ương thôi, chứ không phải chủ quản nghiên cứu gì cả. Tớ sẽ cung cấp ý kiến và đưa ra đề nghị, nhưng sẽ không tham dự bất cứ quy hoạch nghiên cứu nào. Mặt khác, tớ cũng không giống cậu." Casey đắc ý dùng ngón tay chọt chọt trước ngực Tiêu Nham, "Khi tớ muốn ngủ nướng một giấc, cho dù ngủ tận một tháng cũng không có vấn đề gì, cùng lắm thì không cần liên bang Shire trả mớ tiền lương gầy còm kia là được. Nhưng cậu, lại phải lưng đeo hy vọng của mọi người hoàn thành hết hạng mục này đến hạng mục khác."

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, ngoại trừ mớ tiền lương gầy còm trong miệng cậu, chúng tôi còn bảo lưu thân phận công dân của cậu nữa." Tổng thống ho khan một tiếng.

Casey như thể không nhìn thấy Tổng thống đang ở đó, khoác vai Tiêu Nham đi đến trước vị trí trung tâm của màn hình ba chiều, "Bọn họ đã cho cậu xem đội của cậu chưa?"

"Còn chưa có... Tớ... Cũng có đội nữa hả?"

"Đúng vậy, là đội được quy hoạch riêng cho cậu. Sinh hoạt ở Shire và sinh hoạt ở đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Thứ mà một thành thị chân chính cần không phải là hệ thống tuần hoàn sinh vật, mà là hưởng thụ tự nhiên, đồng thời cũng bảo vệ tự nhiên." Casey hất hất cằm, trên màn hình lập tức hiện lên danh sách đông đảo tinh anh của Viện khoa học Trung ương.

Trong đó cũng bao gồm Herb Ritts và Lạc Hách, thậm chí còn có Lauren. Thân phận của Lauren trong tư liệu đã là Thiếu úy, khuôn mặt từng mang tính trẻ con thế nhưng cũng có vài phần nghiêm trang.

"Đây là đội tinh anh nhất toàn Shire, ngài xác định muốn giao cho tôi sao?" Tiêu Nham quay đầu lại nhìn về phía Tổng thống.

Tổng thống im lặng gật gật đầu.

"Như vậy trước đó, tôi muốn đến xem chiến hạm của Valentine. Đội của Maya đã không để nó chìm mất."

"Nó chẳng qua chỉ là căn cứ duy nhất trong số đông đảo căn cứ của Valentine có thể di chuyển được, cũng không có gì quá đặc biệt, tôi phỏng đoán thứ cậu thật sự muốn gặp không phải là chiếc tàu khu trụ kia." Tổng thống quay đầu lại nhìn về phía Gordon, "Dẫn cậu ấy đi đến phòng chứa hàng mẫu đi."

Tiêu Nham dưới sự bảo hộ của Hein rời khỏi nơi này.

Khi cậu ngồi vào phi hành khí bay ra khỏi thông đạo, quay đầu lại nhìn thấy chính là một tòa nhà mới tinh, khiến người ta kinh ngạc về kiến trúc của nó, cao ngất trong mây, chạm đến phía chân trời.

"Em hôn mê bao lâu vậy... Shire cư nhiên có thể xây dựng nên một cái... Thông thiên tháp..." Tiêu Nham áp tay vào cửa thủy tinh, trong nhất thời không biết dùng từ ngữ gì để hình dung tòa kiến trúc đầu tiên của Shire được xây dựng ở thế giới bên ngoài.

"Không tính là quá lâu, chỉ mới ba ngày. Nhưng thông thiên tháp không phải cách hình dung hay lắm."

Toàn bộ cabin chỉ có Hein và Tiêu Nham, việc này trước đây gần như chưa bao giờ xảy ra.

"Em biết, nhân loại xây dựng thông thiên tháp chọc giận thượng đế, vì thế thượng đến khiến cho nhân loại sinh ra bất đồng ngôn ngữ, đây là ngăn cách tồn tại vĩnh viễn. Nhưng cho dù phát sinh chuyện gì, em sắp xây dựng hoàng cung dưới đáy biển cũng được, hoặc là lâu đài trên không cũng được, anh vĩnh viễn đều là người hiểu rõ em nhất. Bởi vì anh là thành tựu của em."

Tiêu Nham thành kính nhìn vào mắt Hein.

"Anh chưa bao giờ là thành tựu của bất cứ ai. Em quyết định phương hướng của chính em."

"Anh xác định chúng ta sẽ không bị đạn đạo tập kích gì đó chứ? không có phi hành khí của Sóng Triều đuổi theo phía sau chúng ta?" Tiêu Nham đột nhiên vô cùng nghiêm túc hỏi.

"Anh xác định không có."

"Cho nên đai an toàn này là dư thừa."

Tiêu Nham chẳng chút lưu tình nâng thiết bị an toàn lên, đứng lên bước đến trước mặt Hein, kiên ngạo ngồi trên người an, hai tay chống trên trang bị an toàn của anh, cúi đầu không chút kiêng nể hôn tới.

Hein duỗi tay, ngón tay luồn vào trong mái tóc Tiêu Nham.

Tiêu Nham như thể muốn bỏ qua hết thảy thế giới, khóa chặt bản thân và Hein trong không gian bịt kín này. Lực độ nụ hôn của hai người mạnh đến mức khiến cho trang bị an toàn cấn sâu vào xương ngực khiến Tiêu Nham đau đớn, nhưng cậu vẫn như bị nghiện mà không ngừng hôn Hein.

"Chỉ có lúc hôn anh, em mới cảm thấy những chuyện đã xảy ra đều là sự thật. Chúng ta đều còn sống... Em thật biết ơn ngài Tổng thống đã giao nhiệm vụ quy hoạch thành phố đầu tiên cho em..." Tiêu Nham khẽ tựa vào một bên má Hein, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một phần thế giới, "Em muốn cùng anh đi dạo dưới ánh mặt trời, qua những ngã tư đường đông đúc, dừng lại ở bên đường uống một ly nước... Em không chịu nổi mùi cà phê, đây là đam mê của Cliff Shaw."

"Vẫn là uống hồng trà đi."

"Nếu trời mưa, chúng ta liền ở trong nhà ôm nhau."

"Làm cả ngày." Hein ngửa đầu, nghiêng mặt sang ngậm lấy cằm Tiêu Nham, lúc đầu lưỡi anh lướt qua da thịt cậu, Tiêu Nham nhắm mắt lại theo bản năng phát ra một tiếng than nhẹ.

"Thoạt nghe cũng có vẻ khá tốt. Em có thể thiết kế thành phố này theo bộ dáng trong cảm nhận của em... Sau đó, anh sẽ cùng em trải qua cuộc sống mà em hằng mong muốn ở đây."

"Anh còn có lựa chọn khác không."

"Lựa chọn bị bác bỏ." Tiêu Nham híp mắt nở nụ cười, không phiền không chán tiếp tục hôn Hein.

Cậu biết bản thân thiếu chút nữa đã mất đi người đàn ông này, cậu vĩnh viễn không quên được loại cảm giác cho dù cậu có trả giá hết thảy cũng không thể với được anh.

Giữa lúc bất tri bất giác, phi hành khí đã dừng lại bên một bờ biển, bãi cát phản xạ ánh nắng mặt trời chói chang.

Khi cửa cabin mở ra, Lăng Tiêu đứng bên ngoài cửa hai tay khoanh trước ngực nghiêng đầu nhìn Tiêu Nham và Hein, "Tôi rất xin lỗi vì đã quấy rầy thế giới của hai người, chẳng qua đã đến mục đích."

Tiêu Nham nhìn lướt qua bả vai Hein, chiếc tàu khu trục âm lãnh kia cô độc nằm trên bờ cát, không thể di chuyển, hư hại loang lổ.

Hít một hơi, Tiêu Nham đứng dậy.

"Đi thôi, Hein."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.