“Ha ha ha...”
Toàn thân đại ma thần cháy lên, nhìn về phía Vu thần ở bên, “Vu thần, ta nói không sai chứ? Cũng không cần Trường Phong nói mình đạt tới tam phẩm thần tâm cảnh, Đông Bá Tuyết Ưng đã để hắn thao túng, ha ha, thật sự là trời giúp ta —— “
Oành!
Trì Khâu Bạch cung kính bên cạnh, bỗng tay phải không hề dấu hiệu đâm ra một chưởng, mặc áo giáp màu đen, bàn tay hắn cũng như lưỡi dao, mang theo dao động hủy diệt nháy mắt đâm vào thân thể đại ma thần.
Thân thể đại ma thần lại giống như vô tận hắc ám.
Bàn tay Trì Khâu Bạch xuyên qua ngực đại ma thần, đại ma thần lại tựa như hư ảnh hắc ám quay đầu nhìn về phía hắn, trong một đôi mắt điên cuồng bốc lên ngọn lửa màu máu, hắn phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn nộ: “Trì Khâu Bạch, ngươi dám phản bội ta!!!”
Đại ma thần vẫy tay một cái, linh hồn trong cơ thể Trì Khâu Bạch bắt đầu thoát ly thân thể, bàn tay đại ma thần tràn đầy lửa bắt được linh hồn Trì Khâu Bạch, rung động xẹt xẹt xẹt, sắc mặt Trì Khâu Bạch dữ tợn.
“Ngươi không muốn đoàn tụ với thê tử của ngươi sao?”
“Cô ta ở hắc ám thâm uyên chờ ngươi, ta đã sớm đáp ứng ngươi, thậm chí định ra thâm uyên thệ ước cho ngươi... Tương lai nhất định sẽ để vợ chồng các ngươi được chung sống. Ta tín nhiệm ngươi như thế? Ngươi vì sao phản bội ta?” Đại ma thần vô cùng phẫn nộ, Vu thần thì ở một bên cười nhạo nhìn.
Linh hồn Trì Khâu Bạch khuôn mặt dữ tợn, phát ra tiếng rống giận, linh hồn cường đại, thanh âm cũng quanh quẩn ở trong không gian lá đỏ này: “Đại ma thần, ta lúc trước trung thành với ngươi, là vì vĩnh viễn được ở chung với thê tử ta. Cho dù ngươi bảo ta giết mấy Siêu Phàm Hạ tộc, ta cũng sẽ không từ chối. Nhưng... Ngươi bảo ta phản bội toàn bộ Hạ tộc, ngươi muốn toàn bộ Hạ tộc ta đều diệt tộc! Kể từ ngày đó biết kế hoạch của ngươi, ta đã biết, ta không có khả năng được ở chung với thê tử ta nữa.”
Nhiều năm qua.
Trì Khâu Bạch luôn mơ hồ có chút đau thương, bọn Tư Không Dương, Đông Bá Tuyết Ưng đều tưởng nỗi đau cảm tình năm đó. Nào biết là vì là thân là một thành viên của Ma thần hội mà lúc nào cũng tự trách.
“Ngươi cũng luôn đề phòng ta, thân thể phân thân của ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết.” Trì Khâu Bạch giọng trầm thấp nói.
“Ta không phải đề phòng ngươi, mà là đề phòng toàn bộ thủ hạ.” Đại ma thần lạnh lùng nói.
“Ha ha, ta đang đợi, chờ cơ hội... Đáng tiếc, mãi chưa có cơ hội tốt động thủ, thậm chí Vu Đà La Thánh Hoa này, ta muốn tìm được trung tâm của nó hủy diệt, cũng không tìm được bất cứ trung tâm nào.” Trì Khâu Bạch rống giận, “Đại ma thần, ta không tìm được cơ hộ, nhưng ngươi cũng không thắng được, ta tin tưởng Tuyết Ưng hắn nhất định sẽ có cách, Hạ tộc ta cuối cùng nhất định sẽ thắng.”
“Ta có lỗi với thê tử.”
“Mà khi đó nàng vốn đã chết, ta coi như nàng đã chết! Ta hận nhất là... mãi không tìm được cơ hội.” Trì Khâu Bạch nghiến răng nghiến lợi.
“Đối với các ngươi những thủ hạ này ta một ai cũng không dám tin hết.” Đại ma thần lạnh lùng nói, “Yên tâm đi, phản bội thệ ước, linh hồn của ngươi sẽ vĩnh viễn chịu ta thao túng. Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ luôn luôn tra tấn linh hồn của ngươi... Không những ngươi, còn có thê tử ngươi, linh hồn hai người các ngươi đều phải vĩnh viễn nhận hết tra tấn, tất cả cái này, đều là vì ngươi hôm nay ngu xuẩn.”
Đại ma thần thu hồi linh hồn Trì Khâu Bạch, bởi vì thệ ước, Trì Khâu Bạch muốn linh hồn tự bạo đều làm không được.
“Đại ma thần, xem ra ngươi đánh giá cao thủ hạ Ma thần hội các ngươi trung thành rồi.” Vu thần ở bên cạnh cười nói.
“Vì Hạ tộc, thế mà tất cả đều không để ý nữa.”
Đại ma thần cắn răng, “Hạ tộc? Hạ tộc chết tiệt!”
Chuyện lần này khiến hắn cảm giác hổ thẹn!
...
Đông Bá Tuyết Ưng áo bào đỏ đang ở trong tinh tháp, hắn xa xa nhìn đóa hoa khổng lồ màu đen kia lay động trong sa mạc xa xa, nhốt trong đóa hoa chính là bản tôn mình.
Theo thời gian trôi qua, đấu khí của mình đang không ngừng tiêu tán.
Nhưng đấu khí phân thân thực lực có hạn, lại không có Ẩm Huyết thương, căn bản không làm được gì.
“Ài.” Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng thở dài.
Bỗng tin tức thứ nhất truyền tới vòng tay đưa tin.
“Tuyết Ưng, ta là Trường Phong, ta chính là tam tế ti Ma thần hội, đôi tay ta tanh máu, dính máu tươi rất nhiều Hạ tộc, ta là tội nhân Hạ tộc...” Đây là một phong thư, Đông Bá Tuyết Ưng vừa cảm ứng, lập tức bóng người chợt lóe.
Xoát.
Đấu khí phân thân nháy mắt đi tới chỗ ở của Trì Khâu Bạch.
Trì Khâu Bạch áo bào trắng thật dày, đầu bạc phiêu nhiên, khoanh chân tĩnh tọa khuôn mặt bình tĩnh, chỉ là linh hồn đã mất, chỉ còn lại thân thể.
“Trường Phong!” Đông Bá Tuyết Ưng siết chặt hai nắm tay, thân thể mơ hồ run rẩy, “Vì sao, vì sao có thể như vậy... vì sao...”
Đông Bá Tuyết Ưng thật sự rất đau lòng, từ khi hắn tiến vào quần thể Siêu Phàm này, Trì Khâu Bạch đã chiếu cố hắn khắp nơi, giống như huynh trưởng.
Nhưng hiện tại, hắn đã chết!
Hắn không muốn phản bội Hạ tộc, cho nên lựa chọn phản bội đại ma thần!
“Trường Phong.”
Từng bóng người liên tiếp chạy tới.
Hạ sơn chủ, Trần cung chủ, Tư Không Dương, Triều Thanh, Bộ thành chủ bọn họ hình chiếu thân thể từng người tới đây, bọn họ nhìn Trì Khâu Bạch khoanh chân ngồi chỗ đó đã không còn khí tức nữa, ai cũng đau lòng vô cùng. Bọn họ từng ký thác vô tận hy vọng đối với Trì Khâu Bạch, thậm chí ở trước khi Đông Bá Tuyết Ưng quật khởi, bọn họ cho rằng Trì Khâu Bạch sẽ là Hạ tộc đệ nhất nhân.
“Trường Phong, ngươi, ngươi sao lại...” Thanh âm Tư Không Dương cũng có chút run run, “Ài!”
“Một khi trung thành với đại ma thần, lựa chọn phản bội, vậy sẽ so với chết còn thống khổ hơn.” Triều Thanh cũng lắc đầu, “Linh hồn Trường Phong đã bị bắt đi, muốn sống không được muốn chết không xong, linh hồn hắn chỉ sợ sẽ chịu tra tấn vĩnh viễn!”
“Đều là trận chiến tranh này!” Trần cung chủ cũng cắn răng đau lòng, “Nếu không vì trận chiến tranh này, đại ma thần nào sẽ dụng tâm câu dẫn Siêu Phàm Hạ tộc ta như vậy, còn cố ý đem thê tử Trường Phong cũng dẫn đường ở hắc ám thâm uyên... Ài!”
“Một bước sai, từng bước sai...” Thái Thúc cung chủ nói trầm thấp.
“Lựa chọn trung thành với đại ma thần, chẳng khác nào đem linh hồn giao cho đại ma thần.” Thanh âm Tư Không Dương phát run, hắn là thật sự rất đau lòng. Trong mắt hắn, Trì Khâu Bạch chính là quan chủ Thủy Nguyên đạo quan đời tiếp theo, hắn luôn vô cùng coi trọng, quả thực coi như đứa nhỏ của mình.
Đông Bá Tuyết Ưng trầm mặc đứng ở một bên.
“Trường Phong đại ca sẽ không chết uổng phí.” Đông Bá Tuyết Ưng thấp giọng nói.
...
Ở trong một sảnh của tinh tháp.
Đông Bá Tuyết Ưng áo bào đỏ đang khoanh chân ngồi ở đây, một bóng người ngưng tụ ở bên cạnh, chính là hư ảnh Dư Tĩnh Thu, nàng đã dừng thao túng tinh tháp bắt đầu nghỉ ngơi.
“Tuyết Ưng.” Dư Tĩnh Thu đi tới, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Tĩnh Thu, vất vả nàng rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy.