“Ngươi nhìn cái gì.” Nữ tử xấu hổ giận dữ nói. Nàng cũng phát hiện quần áo của mình rách nát quá nhiều chỗ.
“Ồ ồ ồ.” Đông Bá Tuyết Ưng động tay đông chân vội đi hỗ trợ.
“A.”
“Chân ngươi cụt rồi.”
“Ta không động đậy nữa, ngươi cõng ta đi. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi, xây cho ngươi một tòa nhà lớn, tìm cho ngươi nữ nhân xinh đẹp.”
“Ừ.” Đông Bá Tuyết Ưng thuần phác mặc dù có chút thẹn thùng kích động, nhưng vẫn cõng cô nương này.
“Ngươi tên gì.”
“Ta tên Tuyết Ưng.”
“Ngươi họ Tuyết? Dòng họ này rất ít.”
“Không biết, ta là trẻ mồ côi, người trong thôn đều gọi ta Tuyết Ưng, cho nên ta tên là Tuyết Ưng.”
“Ồ... Đúng rồi, từ nơi này làm sao rời núi, ta là từ trên vách núi rơi xuống.”
“Oa, trên vách núi? Chỗ đó cao hơn mười dặm, ngươi có thể sống sót?”
“Là có bùa hộ mệnh, ngươi không hiểu à! Tóm lại ta sống sót, từ nơi này rời núi, đến trong thành như thế nào?”
“Thế thì phiền rồi, núi rất lớn, lại không có đường lớn, cần trèo qua từng ngọn núi lớn, trong núi còn có hổ báo sài lang...”
“Ngươi nói thẳng rời núi như thế nào, đừng lắm lời như vậy.”
“Ta chưa từng rời núi, không biết.”
“Ngươi chưa từng rời? Ngươi lớn như vậy cũng chưa từng rời?”
“Ừm.”
“Nhưng ta phải về nhà.”
“Ồ... Ta hỏi thôn trưởng một chút. Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi. Đúng rồi, ngươi tên gì?”
“Ngươi cứ gọi ta... Tiên nữ đi.”
“Tiên nữ?”
...
Tuyết Ưng chiếu cố nữ tử này, chờ sau khi chân nàng khỏi càng mang theo bản đồ đòi từ chỗ thôn trường, bắt đầu mang theo nàng cùng nhau đi ra ngoài.
“Tuyết Ưng à, từ trong núi đi ra ngoài rất khó, ngươi hay là đừng đi ra ngoài, quay về tìm nữ nhân, ở trong thôn sinh con đi. Ngươi đi ra ngoài, cho dù ngươi là thợ săn lợi hại nhất trong thôn chúng ta, nhưng cũng rất có thể chết ở trên đường.”
“Cảm ơn thôn trưởng, ta vẫn muốn đi ra ngoài xem một chút.”
Tuyết Ưng mang theo cô nương gọi là ‘Tiên nữ’ này đi ra ngoài.
Bản thân cô nương thế mà rất hiểu kiếm thuật, nhưng so sánh với đao pháp của thợ săn ‘Tuyết Ưng’ trong sơn thôn lại vẫn kém không ít. Tuyết Ưng một đường mang theo nàng, trải qua rất nhiều nguy hiểm, chém giết rất nhiều dã thú trong núi rừng, trong đó Tuyết Ưng càng từng trúng độc, từng bị thương, nhưng đều chống đỡ được. Mấy ngày nay hai người gắn bó nương tựa nhau, dần dần sinh ra tình cảm, Tuyết Ưng cũng biết tên thật sự của tiên nữ là ‘Từ Linh’.
Trải qua ước chừng hơn ba tháng vất vả bôn ba, rốt cuộc từ trong núi còn sống đi ra ngoài, tới một thành trì hùng vĩ, tiến vào một tòa phủ đệ hào hoa xa xỉ—— Từ phủ.
Đó là nhà của tiên nữ.
“Tiểu muội.”
“Linh Nhi muội muội.”
Một đám người Từ gia vui mừng vô cùng, nhưng rất nhanh bọn họ lại tức giận.
“Cái gì. Một tiểu tử nghèo sơn dã? Ngươi muốn gả cho hắn, điên rồi à?”
“Ta muốn gả.”
“Hôn nhân của con ta và mẫu thân con đã sớm quyết định, người đâu, đem tiểu tử nghèo đó bắt lại.”
Tuyết Ưng cầm một con dao đốn củi phản kháng, nhưng một cái đối mặt đã bị một thị vệ đánh bại, trực tiếp bắt lại nhốt vào địa lao, mặc cho tiên nữ cô nương kia phản kháng như thế nào khóc lóc như thế nào cũng vô dụng.
“Hắn là ân nhân cứu mạng con, hắn vất vả mang con từ trong núi đi ra. Phụ thân, mẫu thân, các người không thể như vậy.”
“Chính bởi vì là ân nhân cứu mạng của con, mới chưa giết hắn, con nếu không ngoan ngoãn nghe lời, hắn phải chết.”
Thời gian trôi qua từng ngày một.
Tuyết Ưng bị nhốt ở trong địa lao.
“Đem thuốc độc này chia ngày bỏ trong cơm để hắn ăn đi, chờ hơn nửa năm sau, hắn tự nhiên ốm yếu mà chết.”
“Vâng, tộc trưởng.”
...
“Con nhất định phải gả, con không lấy chồng, tiểu tử nghèo kia phải chết! Con gả đi rồi, chờ ngày hôm sau ta thả tiểu tử đó rời khỏi, còn cho hắn một khoản tiền lớn.”
“Con... Được.”
...
“Tam tiểu thư hôm nay xuất giá rồi.”
“Oa, thật náo nhiệt.”
Ở trong ngục, Tuyết Ưng nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, nhất thời có chút điên cuồng. Hắn chờ lúc người trông giữ đưa cơm, liều mạng đánh bất tỉnh người trông giữ, đoạt chìa khóa ra khỏi nhà giam tư nhân này.
Bên ngoài rất náo nhiệt.
Ở trong khuê phòng của Từ Linh, nàng mặc áo bào đỏ thẫm ngồi ở bên giường.
“Linh Nhi.” Tuyết Ưng ăn mặc rách nát lao tới.
“Ngươi sao lại ở đây?” Các thị nữ bên cạnh kinh hô.
“Tuyết Ưng đại ca.” Từ Linh mặc một thân áo cưới nhìn Tuyết Ưng, mắt cũng đã đỏ.
Rất nhanh chung quanh liền xôn xao.
“Chú rể tới đón dâu rồi.”
“Nơi này sao lại thế?”
“Mau. Bắt tiểu tử hoang dã này cho ta.”
Trong sân xảy ra đánh nhau.
Tiểu tử sơn dã thuần phác điên cuồng lên liền rất khó chơi, tựa như thực lực lập tức tăng lên rất nhiều.
“Sao còn chưa bắt được, lên hết cho ta.” Tộc trưởng Từ phủ hạ lệnh, nhất thời càng nhiều hảo thủ tràn lên, trong đó còn có hai vị sử dụng trường thương.
Rẹt!
Khi trường thương đâm tới.
Tuyết Ưng kiệt lực ngửa đầu Thiết Bản Kiều tránh thoát, trường thương từ trước ngực hắn xẹt qua. Nhìn mũi thương gào thét qua, mắt Tuyết Ưng giật giật.
Hắn bỗng cảm giác, trường thương này rất quen thuộc.
So sánh với đao trong tay, thương tựa như càng quen thuộc hơn.
Hắn duỗi tay ra đột nhiên bắt được trường thương đó, khẽ phát lực, cán thương đột nhiên chấn động, kỹ xảo rất tinh diệu liền đánh văng tay đối phương.
“Soạt.” Trường thương trong tay, Tuyết Ưng thế mà rất tự nhiên thi triển ra thương pháp phi thường tinh diệu, chỉ thấy một cây trường thương giống như rồng bơi, tùy ý chạy chồm, trong lúc nhất thời một đám hộ vệ chung quanh đều bị đánh ngã hết.
“Các ngươi sao lại vô dụng như vậy.” Tộc trưởng Từ gia nôn nóng.
“Ầm ầm —— “
Thiên địa cũng bắt đầu chấn động.
Chỉ thấy trường thương vung lên, quét ngang ngàn quân, một bức tường phía trước sụp đổ toàn bộ, thậm chí ngay cả khu vực trong phạm vi hơn một ngàn thước sau bức tường tất cả đều bị sóng xung kích vô hình càn quét qua, đều sụp đổ, tử thương cả đám đông.
Mọi người đều kinh ngạc dại ra nhìn Tuyết Ưng.
Đây, đây quả thực không phải con người.
Từ Linh toàn thân áo cưới màu đỏ cũng khó có thể tin nhìn Tuyết Ưng.
Cả người Tuyết Ưng dần dần đứng trên không, hắn vuốt ve trường thương trong tay, lại nhìn nhìn Từ Linh xa xa, dung mạo Từ Linh và Dư Tĩnh Thu giống nhau như đúc, thế giới hư ảo này thật ra cũng là căn cứ rất nhiều hình ảnh nội tâm hắn tự nhiên phản chiếu, lúc này mới có thể khiến Siêu Phàm bị túm vào càng thêm khó có thể ‘Thức tỉnh’.
“Sát na thế giới, chung quy chỉ là hư ảo.”
“Thương.”
Đông Bá Tuyết Ưng vuốt ve trường thương, “Vẫn là trường thương quen thuộc nhất, khiến ta cuối cùng coi như tỉnh lại.”
Rầm rầm rầm ~~~~
Toàn bộ thế giới hư ảo bắt đầu sụp đổ, linh hồn ý thức Đông Bá Tuyết Ưng cũng bắt đầu trở về.
...
Đông Bá Tuyết Ưng mở mắt.
Hắn thấy được cái lá dây leo rộng lớn, cũng nhìn thấy thân Liên Thiên đằng xa xa hùng vĩ nguy nga, càng nhìn thấy tinh không hắc ám mênh mông xa xa.
Tất cả đều yên tĩnh như vậy, quen thuộc như vậy.
Tuy rất quen thuộc, nhưng tựa như tất cả cảnh sắc đều đã xảy ra biến hóa!
“Thế giới chưa thay đổi, ta thay đổi.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười đứng dậy, “Mà ta, sẽ thay đổi thế giới.”
“Tĩnh Thu, ta thành công rồi.”
“Liên Thiên đằng năm thế giới, ta xông qua rồi!”
Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn phía trên, trong lòng mênh mông, hắn biết, tất cả đều sắp bắt đầu xảy ra biến hóa lớn.