Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 397: Tin tức (1)




“Sư phụ!”

Bỗng nhiên có một tiếng hô to.

Phốc!

Long Thiên Vân quỳ mạnh xuống đất, mắt cũng đỏ lên, có nước mắt. Hắn nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng, hô, “Sư phụ, con sai rồi! Thiên Vân sai rồi!”

Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt cũng bị dọa nhảy dựng, một đại đồ đệ này của hắn lại lần nữa đột phá nhận biết của mình đối với gã! Vốn đã sớm thất vọng với gã, nhưng hiện tại đã không đơn giản là thất vọng nữa, mà là hoàn toàn hết chỗ nói rồi đối với Long Thiên Vân này, con người, không thể vô sỉ đến mức này.

“Cút ra ngoài!” Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên vung tay áo.

Oành ——

Một lực lượng vô hình nháy mắt bao phủ bao gồm nam tử áo bào vàng Sa Hổ, Long Thiên Vân cùng với các thủ hạ bên ngoài vân vân, xoát, nhóm người này đều biến mất không thấy.

...

Ở trong một thành bảo hào hoa xa xỉ của Bạch Giang thành, diện tích hơn hai dặm, so với Tuyết Thạch thành bảo còn lớn hơn một vòng. Ở trong toàn bộ quận thành phủ đệ cũng khổng lồ như thế, có thể thấy được quyền thế. Nơi này là Xích Diễm bảo!

Xích Diễm bảo, trên một giáo trường hộ vệ bình thường luyện binh tụ tập bỗng dưng một đám người xuất hiện, đồng thời còn có một đàn ngựa cũng bỗng dưng xuất hiện.

Long Thiên Vân vẫn quỳ trên mặt đất, Sa Hổ cũng có chút sững sờ, các binh sĩ kia cùng với một đàn ngựa đều kinh ngạc, sau đó đều là một mảng xôn xao, ngựa cũng hí vang. Hiển nhiên cảnh tượng chung quanh đột nhiên biến ảo khiến ngựa cũng có chút chịu không nổi.

“Đây là, đây là Xích Diễm bảo?” Sa Hổ ngẩn người, đây là nhà mình, đương nhiên nhận ra.

“Đến Xích Diễm bảo rồi?” Long Thiên Vân cũng ngây ra, “Chỉ vung ống tay áo một cái, toàn bộ chúng ta đã từ Đông Ngư tửu lâu đến Xích Diễm bảo?”

“Thủ đoạn của thần ma. Ta từng nghe nói Siêu Phàm cũng không lợi hại như vậy, chẳng lẽ là Bán Thần Hạ tộc ta trong truyền thuyết?” Sa Hổ nuốt nước bọt, có chút bị dọa choáng váng.

Lúc này đám đông hộ vệ còn có rất nhiều gia quyến ở Xích Diễm bảo đều chạy tới.

Bọn họ đều giật mình buồn bực.

“Phụ thân, mọi người sao lại tới đây? A, phụ thân, sao trên thân cha đều là vết máu, nhếch nhác bẩn thỉu?” Một thiếu nữ áo xanh lục mắt ngọc mày ngài chạy tới.

“Tiểu Kỳ, con gái ngoan của ta.” Sa Hổ lại cười ha ha, “Không có việc gì, phụ thân không có việc gì. Chuyện con cùng Diệp Thanh phụ thân rất tán đồng, phi thường tán đồng! Ha ha, có thời gian con cứ mang Diệp Thanh đến chỗ chúng ta đi.”

“Con với Diệp Thanh?” Thiếu nữ bị kinh hỉ buông xuống làm cho có chút dại ra.

Sa Hổ đột nhiên nhìn về phía Long Thiên Vân bên cạnh quỳ gối ngẩn người, trong mắt có sự chán ghét, quát: “Đem Long Thiên Vân này ném ra cho ta! Hắn đừng mơ tiến vào Xích Diễm ta bảo một bước nữa!”

“Vâng.” Nhất thời một đám hộ vệ tràn lên, trực tiếp tóm lấy Long Thiên Vân.

“Sư phụ ta, sư phụ ta hắn...” Long Thiên Vân vĩnh viễn không quên được cảnh tượng Đông Bá sư phụ ốm yếu kia vung tay áo, khẽ phất ống tay áo, thiên địa biến hóa.

Ở trong sân phía bắc của Đông Ngư tửu lâu, các thiếu niên kia bao gồm ‘Diệp Thanh’ đều chớp mắt. Nếu nói Bạch quản gia bọn họ quen thuộc ra tay tùy ý chà đạp Xích Diễm kỵ sĩ Sa Hổ làm bọn họ khó có thể tin mà nói, vậy sư phụ ma ốm bọn họ quen thuộc nhất, vung tay một cái, một đám người bao gồm ngựa kia đã biến mất vào hư không, quả thực làm bọn họ hoàn toàn dại ra!

“Sư phụ, người, người?” Diệp Thanh nhìn Đông Bá Tuyết Ưng. Không đúng, thân thể sư phụ quả thực không tốt, cũng mười mấy năm rồi, mình cùng sư phụ sớm chiều ở chung, không có khả năng nhìn lầm. Sư phụ cũng không cần thiết giả ốm mãi.

“Thật ra... Đông Bá chỉ là họ của ta.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Ta trên thực tế tên Đông Bá Tuyết Ưng!”

“Đông Bá Tuyết Ưng?” Diệp Thanh nghi hoặc, người khác bên cạnh cũng nghi hoặc.

Là ai?

“Ha ha ha...” Bên cạnh Trần cung chủ thấy thế cười lên ha ha, “Tuyết Ưng à, những đồ đệ này của ngươi cũng chưa từng nghe nói qua tên của ngươi, ngươi báo tên họ, ha ha...”

Đông Bá Tuyết Ưng cũng có chút không biết nói gì. Được rồi, năm đó thời điểm hắn là cấp Xưng Hào, biết tên Siêu Phàm cũng cực ít.

Đồ đệ Diệp Thanh này của mình thực lực so với mình năm đó còn yếu hơn, kiến thức nhắm chừng cũng kém một mảng lớn, Siêu Phàm đối với bọn họ quá xa xôi, bình thường đều là một số Siêu Phàm thông qua truyện ký. Mà truyện ký bình thường là Siêu Phàm của thật lâu trước kia. Tuy nói hiện nay truyện ký về Đông Bá Tuyết Ưng cũng bắt đầu truyền lưu, nhưng chung quy chỉ là bộ phận địa phương.

Huống chi! Thích xem truyện ký, cũng không nhiều. Đồ đệ Diệp Thanh này của mình cũng không xem truyện ký thế nào cả.

“Tương lai ngươi sẽ biết.” Đông Bá Tuyết Ưng cười cười.

“Vâng.” Diệp Thanh cũng có chút xấu hổ, vì mình cũng không biết tên sư phụ mình đại biểu cái gì mà hổ thẹn. Hắn thầm hạ quyết tâm, đợi lát nữa nhất định hỏi thăm cho kỹ một chút, ‘Đông Bá Tuyết Ưng’ rốt cuộc là ai? Thân làm đồ đệ, sao có thể không biết uy danh của sư phụ chứ?

“Sư phụ, vậy đại sư huynh...” Diệp Thanh nói.

“Hắn không phải đại sư huynh của ngươi.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu.

“Vậy Long Thiên Vân, về sau nên đối đãi hắn như thế nào?” Diệp Thanh hỏi.

“Coi như không biết người này đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Được rồi, ta còn có việc. Ngươi tự đi làm đi.”

Nói xong xoay người liền cùng Trần cung chủ đi hướng hành lang.

Dọc theo hành lang.

Đông Bá Tuyết Ưng, Trần cung chủ, Dư Tĩnh Thu sóng vai đi tới, Bạch quản gia ‘Vụ Lôi’ thì theo ở phía sau.

“Tuyết Ưng, ngươi dạy đồ đệ thật đúng là, chọn đồ đệ, tâm tính rất quan trọng.” Trần cung chủ ở một bên cười nói, “Hoặc là sàng chọn cho kỹ tâm tính làm người thiên phú đều xác định mới có thể thu đồ đệ, hoặc là bồi dưỡng từ nhỏ!”

“Ta cũng chỉ là hành tẩu các nơi của thế giới Hạ tộc, tùy ý dạy chút thương pháp cơ sở mà thôi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Tất cả tùy duyên. Không cần quá nghiêm khắc.”

Dư Tĩnh Thu nói: “Long Thiên Vân kia năm đó ở đây học thương pháp, tuổi lớn nhất, cũng đã mười lăm tuổi! Mười lăm tuổi quá lớn, bản tính khó sửa, ta sớm biết hắn tính tình bất thường, cũng từng khuyên Tuyết Ưng đem hắn đuổi đi, nhưng Tuyết Ưng cảm thấy thiếu niên này lúc ấy quá đáng thương.”

“Hắn tính tình bất thường cũng là gia đình hắn tạo nên!” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Phụ thân là ma bài bạc, tùy ý đánh chửi tra tấn hắn, còn có nợ... thân thể hắn lại ốm yếu, cũng thiếu chút nữa đói chết, đến chỗ ta học thương pháp cũng là vì được ăn no, chẳng lẽ chỉ bởi vì tính tình bất thường chút liền đuổi hắn đi? Để hắn bệnh chết đói chết ở bên ngoài? Hắn đã đến đây học thương pháp chính là có duyên với ta, ta phải kéo hắn một phen, ra khỏi vũng bùn đó!”

“Chỉ là ta cũng không ngờ, lúc trước tính tình hắn tuy bất thường chút, nhưng cũng không làm chuyện ác gì, ở trước mặt ta cũng coi như nhu thuận. Nhưng không ngờ càng lớn, càng làm ta thất vọng.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.