Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 394: Hổ thẹn hổ thẹn (1)




Từ lúc trước vừa mới bắt đầu đau khống chế không được thân thể muốn lăn lộn, đến hiện nay, nhiều nhất dưới cực hạn đau đớn cơ bắp rất nhỏ của thân thể ngẫu nhiên run rẩy không khống chế được.

Đây đều là ý chí áp chế.

“Chủ nhân.” Nam tử áo bào tro dựa vào lan can nhàn nhã uống rượu lập tức đi tới, thấp giọng nói.

“Đao Khách, không cần để ý tới ta.” Đông Bá Tuyết Ưng nói xong liền đi hướng dưới lầu.

Đao Khách, chính là lão ngũ trong ‘Ngũ ảnh’ thần giới chiến binh.

Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu hành tẩu bên ngoài, có một số tục sự rườm rà cũng cần thủ hạ, cho nên liền dẫn theo con vượn sương trắng cùng Đao Khách yếu nhất!

...

Đi xuống cầu thang, dọc theo cửa sau tửu lâu, liền tiến vào sân một tòa phủ đệ.

Nơi này chính là chỗ ở của Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu hơn mười năm qua.

“Hây!”

“Da!”

Từng thanh âm thanh thúy vang lên.

Đông Bá Tuyết Ưng mang theo nụ cười, tiến vào một cái luyện võ trường, trong luyện võ trường đang có một đám người đang luyện thương pháp, nhỏ chỉ sợ mới sáu bảy tuổi, thương pháp múa lên cũng có chút thú vị. Mà lớn nhất thì hơn hai mươi, thi triển khí độ bất phàm.

“Sư phụ.” “Sư phụ.”

Sau khi Đông Bá Tuyết Ưng đã đến, bọn họ đều dừng lại vội hô.

“Các ngươi tiếp tục, không cần để ý tới ta.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười. Bởi vì mình dạy thương pháp miễn phí, cho nên một số hàng xóm chung quanh sẽ có mấy đứa trẻ tới học thương pháp! Nhưng thứ nhất, mình chỉ dạy thương pháp cơ sở, cho dù một số trong đó luyện vài năm hơn nữa rất chăm chỉ rất khắc khổ, mình tuy truyền thụ pháp môn đấu khí, nhưng cũng là pháp môn đấu khí nhìn từ mặt ngoài rất bình thường, hơn nữa đến nay mình cũng chỉ mới truyền thụ pháp môn đấu khí cho năm đệ tử.

Cho nên đến đây học thương pháp, trước giờ cũng không nhiều.

Chỉ sợ rất nhiều hàng xóm đều cho rằng... Nơi này là hỗ trợ trông trẻ con?

“Vụ Lôi.” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng nhiên mở miệng.

“Soạt.” Nhất thời một lão giả tóc trắng hầu như nháy mắt đã đến luyện võ trường này, lập tức đi tới. Lão giả tóc trắng này... chính là con vượn sương trắng biến hóa. Vụ Lôi nhưng hóa thành sương mù tụ tán vô thường, cũng có thể biến đổi hóa thành các loại bộ dáng, hành tẩu bên ngoài, tự nhiên biến thành hình người càng tốt hơn.

“Chủ nhân.” Lão giả tóc trắng cung kính nói. Các thiếu niên luyện thương này không kỳ quái chút nào, bởi vì bọn họ biết, đây là Bạch quản gia của phủ đệ! Nghe nói là một vị cao thủ cấp Tinh Thần!

“Nhanh chuẩn bị, Trần cung chủ đến.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Vâng.” Lão giả tóc trắng lập tức lui.

Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa ngoài mấy trăm dặm, không bao lâu, không gian nơi đó mơ hồ xuất hiện một khe hở, một bóng người xuất hiện. Hắn cũng hướng phía Đông Bá Tuyết Ưng nhìn tới, ánh mắt hai người va chạm, đều lộ ra ý cười.

Sau đó bóng người trực tiếp thuấn di biến mất.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng đi tới cửa bắc đang đóng, ngoài cửa đang có một lão giả tóc đen đứng.

“Tuyết Ưng.” Lão giả tóc đen cười nói.

“Trần cung chủ, nghĩ như thế nào hôm nay đến chỗ ta.” Đông Bá Tuyết Ưng nghiêng người dẫn dắt, hai người sóng vai đi vào trong.

“Đương nhiên là có chuyện, ta vẫn là lần đầu tiên đến Bạch Giang thành, thật không tệ, rất đẹp.” Trần cung chủ cười khen, “Tuyết Ưng ngươi cũng thật biết chọn chỗ, chúng ta lần trước gặp mặt là ba mươi năm trước nhỉ, một lần đó là ở trên bãi biển hải đảo, nơi đó cảnh sắc cũng thật đẹp, ta cũng cảm thấy kinh diễm. Nói thật, vợ chồng hai người các ngươi là thật biết chọn chỗ... Rất nhiều nơi ta sống sắp hai ngàn năm rồi, cũng chưa từng đi.”

“Cho nên Trần cung chủ ngươi cũng phải đi các nơi một chút, đem thế giới Hạ tộc chúng ta đi hết một lần.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Ta cũng là lần trước tìm kiếm ác ma tướng quân điều tra một lần, cho nên cũng biết mang Tĩnh Thu đi nơi đâu tốt hơn. Ngươi nếu muốn đi, ta sau này cho ngươi một danh sách, nhưng nói thật, tốt nhất vẫn là chậm rãi đi cảm thụ toàn bộ thiên hạ, các nơi phong tục nhân tình đều có chút khác nhau, rất có ý tứ.”

“Ha ha, bận quá.” Trần cung chủ lắc đầu.

Lúc này từ trên hành lang phủ đệ xa xa có hai người đi tới, một người là Dư Tĩnh Thu mặc áo bào lam đậm, một người khác thì là lão giả tóc trắng Vụ Lôi đi theo ở sau người.

“Chủ nhân, chuẩn bị xong rồi.” Lão giả tóc trắng nhanh chóng đi đến bên cạnh Đông Bá Tuyết Ưng, thấp giọng nói. Đông Bá Tuyết Ưng gật gật đầu.

“Tĩnh Thu pháp sư, đã lâu không gặp.” Trần cung chủ cười nói. Đối với Dư Tĩnh Thu hắn vẫn rất coi trọng, ôm sự chờ mong mãnh liệt, năm đó nàng tuy so với Đông Bá Tuyết Ưng bước vào Siêu Phàm muộn hơn mấy năm, nhưng phải biết rằng nàng là một pháp sư! Pháp sư ở lúc đầu vốn tu hành chậm, thậm chí rất nhiều pháp sư đều là sau khi thành niên mới bắt đầu dần dần tu hành pháp thuật. Pháp sư là rất cần tích lũy.

Cho nên Dư Tĩnh Thu tuổi đó đã trở thành Siêu Phàm pháp sư, cũng rất kinh diễm! Chỉ là lúc trước bị Đông Bá Tuyết Ưng che phủ hào quang mà thôi, có đãi ngộ không sai biệt lắm với nàng còn có Viên Thanh! Viên Thanh gần ba mươi tuổi đã bước vào Siêu Phàm, so với Đông Bá Tuyết Ưng chỉ muộn hơn hai năm, so với Trì Khâu Bạch còn sớm hơn, hơn nữa vừa vào cửa đã là tam phẩm Quang Ám Chân Ý ảo diệu... Thiên phú cũng rất cao.

Mà lúc ban đầu một thời kỳ đó, chói mắt nhất là Đông Bá Tuyết Ưng, ánh sáng của hắn che hết mọi người! Thậm chí được công nhận là một vị Siêu Phàm thiên phú cao nhất trong toàn bộ lịch sử Hạ tộc! Ngay cả vu thần và đại ma thần cũng không tiếc trả giá đắt đối phó Đông Bá Tuyết Ưng!

Mà hiện nay trăm năm năm tháng qua đi, Dư Tĩnh Thu cùng Viên Thanh đều bắt đầu nở rộ hào quang thuộc về bọn họ.

Dư Tĩnh Thu bởi vì thần khí ‘Tuyết tiền bối’ được Hạ tộc dốc sức bồi dưỡng, cộng thêm Đông Bá Tuyết Ưng cũng tận hết sức lực giúp nàng, nay tự nhiên sớm trở thành pháp sư Thánh Cấp đỉnh phong, ở trên Thánh Bảng thậm chí xếp thứ chín!

Viên Thanh thì càng thêm chói mắt! Viên Thanh ở năm đó, sau khi công phá tổng bộ Ma thần hội ba mươi năm, đã nắm giữ đầy đủ tam phẩm chân ý ‘Quang Ám Chân Ý’, hơn nữa trước đây không lâu, đã đạt tới ‘Quang Ám Chân Ý’ nhị trọng cảnh! Luận tốc độ tu hành tuy không bằng Đông Bá Tuyết Ưng, nhưng nhanh hơn Trì Khâu Bạch năm đó nhiều, nay xếp thứ hai Thánh Bảng!

Về phần Thánh Bảng đệ nhất? Tự nhiên là Đông Bá Tuyết Ưng, Đông Bá Tuyết Ưng cũng từng yêu cầu đem mình gỡ khỏi bảng, bởi vì thực không có ý tứ gì.

Nhưng Thánh Bảng chung quy là cần chút quyền uy. Không phải hắn muốn hạ bảng thì có thể hạ, không ai hoài nghi thực lực của Đông Bá Tuyết Ưng! Mặc dù thực lực trăm năm trước triển lộ ra, chỉ sợ cũng chỉ có top mười Bán Thần bảng mới có thể hơn Đông Bá Tuyết Ưng một chút mà thôi.

“Quả thực đã lâu không gặp, Trần cung chủ ngươi tới đây, cũng không nói trước.” Dư Tĩnh Thu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.