Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 517: Tiểu Hắc Rốt Cuộc Ngươi Cũng Khỏe Lại Rồi!




Khi sức mạnh của Dương Ân thăng cấp như thế, hắn luôn có một loại cảm giác cơ thể của mình có một sự liên kết không thể giải thích được với trời đất.

Loại cảm giác liên kết này khiến hắn không rõ lắm hiện tại là tình huống gì.

Dường như dù ở đâu, hắn cũng đều có thể cảm ứng được sự thay đổi giữa đất trời, chẳng hạn như gió xuân thổi nhè nhẹ mát lạnh, cơ thể của hắn cũng trở nên mát lạnh; chẳng hạn như hoa nở bên bờ, cơ thể của hắn cũng có một loại vui thích, và chẳng hạn như thú rừng chết già trong hang ổ, hắn lại cảm thấy bi thương không thể giải thích được...!

Dường như tất cả các cung bậc cảm xúc hỷ, nộ, ái, ố trên đời này đều có gắn bó mật thiết đến mình, hắn đều có thể thấu cảm.

Cảm giác này tuy không mãnh liệt cho lắm, nhưng nó lại thực sự có tồn tại.

Hắn tìm kiếm lý do bên trong đó, cuối cùng phát hiện ra chắc là do sự thay đổi của đóa hoa Thần đình, từ đó mới khiến hắn sở hữu loại cảm giác này.

Sức mạnh của đóa hoa Thần đình cũng đang từ từ tăng lên, hình dáng của linh hồn càng thêm chân thực, phương pháp tu luyện hồn thân hợp nhất, đã giúp hắn tu luyện “Cuồng Lãng Thất Điệp” đến giai đoạn đại thành, cách cảnh giới hoàn mỹ đã không còn xa nữa.

Trong hai ngày đi bằng đường thủy, Dương Ân không chỉ ngồi trên rùa vân bạc, có lúc hắn còn lặn xuống dưới đáy sông để tu luyện, để cảm nhận cảm giác dòng sông đang chảy xiết, hắn cho rằng như vậy mới có thể giúp hắn tu luyện “Cuồng Lãng Thất Điệp” một cách chân thực sự hơn.

Ngoài ra, hắn cũng đang tìm kiếm một số loại thảo dược sinh trưởng ở dưới đáy sông.

Thân là một luyện dược sư, bất kể trong tay là thảo dược gì, chúng đều có thể phát huy ra tác dụng lớn, hắn không thể lãng phí được.

Huống hồ, hiện giờ hắn đang phải nuôi dưỡng một ngàn năm trăm người, bao nhiêu thảo dược cũng không đủ dùng nữa.

Bất giác, cuối cùng bọn họ cũng đã đến hang sói băng một lần nữa, ngọn núi băng sừng sững kia vẫn không hề thay đổi, vẫn tỏa ra hàn khí bức người, vẫn là lớp băng dày dặn không hề có cảm giác tan chảy.

Nhưng lớp băng ở những nơi khác đang dần tan chảy.

Nhiệt độ không khí tổng thể so với những nơi khác thấp hơn nhiều, đây chính là nơi sinh sống của tộc sói băng.

Hiện tại, loài sói băng vẫn đang hoạt động vô cùng mạnh mẽ, một khi đến mùa hè, bọn chúng sẽ đến gần ngọn núi băng ngàn năm không thay đổi kia, bọn chúng cực kỳ ghét mùa hè, lực chiến đấu của bọn chúng cũng trở nên yếu hơn vào thời điểm đó.

Sau khi nhóm Dương Ân đến đây, hắn đã lấy ra chiếc nanh sói mà trưởng tộc sói băng đã tặng cho mình, chiếc nanh sói tỏa ra yêu khí, là mùi quen thuộc nhất của tộc sói.

Òa hú!

Khung cảnh cả vạn con sói cùng nhau tru lên lại tái hiện, từng con sói băng lần lượt bước ra trong bóng tối, đây không phải là tiếng cảnh báo kẻ thù, mà là tiếng reo hò chào đón, là tiếng hú chào mừng khách quý của tộc sói băng.

Lang vương uy vũ bước ra nói: “Hoan nghênh các vị khách quý của tộc ta!”

Dương Ân chắp tay nói với Lang vương: “Đã làm phiền rồi, ta muốn gặp trưởng tộc của quý tộc một lát!”

“Mời đi theo ta!”, Lang vương uy vũ đáp lại, chủ động dẫn đường.

Dương Ân dẫn theo Mộng Băng Tuyết theo sau, trong khi rùa vân bạc thì vẫn ở dưới nước, không đi lên, so với trên cạn, nó thích ở dưới nước hơn.

Mộng Băng Tuyết dừng bước, nhìn về hướng ngọn núi băng kia, trong ánh mắt cô ta hiện lên một biểu cảm rất khó giải thích, một nét buồn hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.

Dương Ân nắm tay cô vỗ nhẹ nói: “Đừng nghĩ tới nữa, mọi chuyện đã qua rồi, có ta ở đây rồi!”

Không biết tại sao, cảm giác của Mộng Băng Tuyết với Dương Ân càng lúc càng thân thiết, hắn đã coi cô ta là một người con gái cần được che chở, có lẽ là do đã chịu ảnh hưởng bởi mảnh ký ức còn sót lại kia chăng.

Khi Dương Ân đến động phủ của trưởng tộc sói băng, còn chưa kịp vào hang thì hắn đã nhìn thấy một bóng đen nhỏ bé đang chạy qua chạy lại trước cửa hang, không ngừng ném những quả cầu tuyết về phía Hổ Hoả Vân, Hoả Vân Hổ né trái tránh phải, chơi rất vui vẻ.

Thấy vậy, Dương Ân bật cười: “Tiểu Hắc, ngươi cuối cùng cũng khỏe lại rồi!”

“Gâu gâu!”, sau khi nhìn thấy Dương Ân, Tiểu Hắc sủa mấy tiếng, sau đó nhanh chóng chạy về phía hắn.

Trong nháy mắt, Tiểu Hắc đã ở trên vai Dương Ân, vẫn là cảm giác quen thuộc đó, cảm giác rất lâu rồi giờ mới lại có được, vô cùng thoải mái.

Dương Ân vươn tay ra xoa đầu Tiểu Hắc nói: “Tiểu Hắc, không sao rồi chứ?”

“Gâu gâu! Bổn tiên hoàng có chuyện gì được chứ? Đã khỏe rồi!”.

Tiểu Hắc vui vẻ đáp, dừng lại một lát rồi nói: “Tiểu Ân Tử, không ngờ thực lực của ngươi lại tăng tiến nhiều như vậy nha!”

Tiểu Hắc vẫn là Tiểu Hắc, đối với Dương Ân vô cùng gần gũi thân thiết, nhưng vẫn không quên thể hiện một chút thân phận của bản thân.

“Đừng có gọi ta là Tiểu Ân Tử nữa, nhóc Tiểu Hắc Tử này!”, Dương Ân bất mãn nói, sau đó liền hỏi: “Không sao nữa rồi chứ?”

“Còn có thể có chuyện gì được chứ? Chẳng qua chỉ là mất đi tiên lực trong một khoảng thời gian thôi, nghỉ ngơi một lúc là khỏe thôi”, trong ánh mắt của Tiểu Hắc hiện lên một tia u ám.

“Xem ra tình hình vẫn không được tốt cho lắm?”, Dương Ân nhíu mày hỏi.

“Có thể dùng thần niệm để giao lưu với ngươi đã là tốt lắm rồi, đừng có đòi hỏi quá nhiều.

Ngươi chăm chỉ thăng cấp thực lực của bản thân đi, nhanh chóng tiến bộ thêm, có lẽ lúc đó ta có thể đã bình phục rồi!”, Tiểu Hắc vui vẻ đáp.

“Vậy thì tốt, hiện giờ ta đã là Dược Vương thực thụ rồi, có thể giúp ngươi gì đây?”, Dương Ân nói với vẻ mặt có chút đắc ý.

“Dược Vương là cái thứ gì? Chẳng qua chỉ là luyện dược sư cấp thấp thôi, có đáng để ngươi đắc ý như vậy không?”, Tiểu Hắc không chút nể tình mà đả kích Dương Ân..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.