Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 505: Lạc Dương Thăng Nguyệt Quyết




Mộng Băng Tuyết hoàn toàn mất khống chế, cô ta vừa ôm đầu vừa không ngừng kêu la thảm thiết, giống như một nữ quỷ thê thảm, ngay cả tiếng kêu cũng khiến người ta cảm thấy hãi hùng.

Dương Ân và Mộng Băng Tuyết tâm ý tương thông, cảm nhận được tình hình của Mộng Băng Tuyết, hắn lập tức tiến lên phía trước, ôm cô ta vào lòng rồi an ủi.

Đây là một người con gái từng chịu đả kích, cũng từng bị tổn thương.

Hắn không chỉ đồng cảm với cô ta mà còn sinh ra lòng căm thù sâu đậm với người đàn ông đã làm tổn thương cô gái trẻ này.

Nếu như sau này có cơ hội gặp lại người đàn ông đó, hắn nhất định sẽ thay Mộng Băng Tuyết trả mối thù này.

Mộng Băng Tuyết co rúm lại trong lòng Dương Ân, cơ thể cứ thế run rẩy.

Bất lực như thế, đáng thương như thế, nào còn chút khí phách của cường giả siêu cấp cảnh giới Thiên Ngư.

Dương Ân ôm chặt lấy đối phương, trong đầu hắn cũng xuất hiện một đoạn ký ức giống như Mộng Băng Tuyết.

Cô ta đang tu luyện cùng với một người đàn ông tên là "Minh Tử", thứ mà họ tu luyện tên là Lạc Dương Thăng Nguyệt quyết.

Đây là một kỹ thuật chiến đấu cực kỳ mạnh, vượt ra khỏi phạm vi kỹ thuật chiến đấu cấp Vương.

Có thể là một loại kỹ thuật chiến đấu cấp Thiên, thậm chí còn cao hơn.

Lạc Dương Thăng Nguyệt quyết là một loại kỹ thuật chiến đấu bằng kiếm theo phương pháp song tu, chỉ có nam nữ tâm ý tương thông mới có thể tu luyện được.

Là Mộng Băng Tuyết vừa khéo có được kiếm quyết, cô ta truyền nó cho gã ta, hi vọng hai người có thể phối hợp tu luyện thành công.

Sau đó dựa vào sức chiến đấu của họ, cho dù gặp phải kẻ địch có cảnh giới mạnh hơn họ đi chăng nữa thì họ cũng có thể đánh một phát giết chết đối thủ luôn.

Mộng Băng Tuyết chẳng hề giấu diếm hay đề phòng người đàn ông đó, chỉ tiếc rằng người đàn ông kia lòng lang dạ sói, lừa hết mọi thứ của Mộng Băng Tuyết, còn đánh giết cô ta, không thể không nói người đàn ông kia có tâm cơ tâm tính đáng sợ cỡ nào.

Đóa hoa Thần đình của Dương Ân lần lượt quan sát động tác của quá trình phối hợp tu luyện, điều này khiến hắn lĩnh hội được một chút trong lúc mơ hồ.

Người con trai là mặt trời, người con gái là mặt trăng, mặt trời lặn trăng lên, mặt trời lên trăng lặn, âm dương luân phiên, cô dương bất trưởng, cô âm bất sinh, nhật nguyệt hợp thể, vô cực có khởi đầu...!

Lúc hai người phối hợp tu luyện, đoạn khẩu quyết không tên đó bỗng xuất hiện trong đầu Dương Ân.

"Minh Tử, chúng ta cùng luyện võ đi!", Mộng Băng Tuyết giương đôi mắt sáng trong, mơ màng nhìn Dương Ân rồi nói.

Dương Ân bỗng coi bản thân mình là gã "Minh Tử" kia, sau khi gật gật đầu thì lấy từ trong không gian Càn Khôn ra hai thanh kiếm.

Một thanh kiếm đưa cho Mộng Băng Tuyết, một thanh kiếm thì hắn cầm, hai người bắt đầu tu luyện theo khẩu quyết đó.

Mộng Băng Tuyết sớm đã quen thuộc với kỹ thuật kiếm pháp này, chí ít đã đạt tới trình độ tinh thông.

Còn Dương Ân thì vừa mới bắt đầu, ngay cả chiêu thức đầu tiên cũng có vẻ trục trặc.

Nhưng khi linh hồn và thân xác của hắn hợp nhất, cộng thêm việc có Mộng Băng Tuyết dẫn dắt, thì hắn lại có thể múa kiếm y như bản mẫu vậy.

"Ngươi là mặt trời, ta là mặt trăng, ngươi chiếu sáng ban ngày, ta lại tỏa sáng vào ban đêm...", Mộng Băng Tuyết chợt ngâm khẽ một khúc ca đau thương, mà bài hát này sao lại phù hợp với Lạc Dương Thăng Nguyệt quyết đến thế.

Nó chính là ca khúc không tên mà bản thân cô ta tự sáng tác ra.

Thanh kiếm trong tay Dương Ân càng chuyển động thì càng tự nhiên, thân hình cũng liên tục luân chuyển với Mộng Băng Tuyết, động tác càng ngày càng linh hoạt.

Mỗi chiêu kiếm đều mang theo một luồng chính khí cuộn trào, đường đường chính chính, giống như ánh mặt trời chiếu rọi mặt đất, tâm trạng của hắn cũng trở nên sáng tỏ thông suốt.

Đây là cảm xúc mà kiếm thức mang lại, là một cảm giác khó có thể nói rõ.

Từ Mộng Băng Tuyết tỏa ra một loại cảm giác mát lạnh, như ánh trăng trong bầu trời đêm tối, tỏa ra ánh sáng êm dịu, giúp mặt trời soi sáng mặt đất, trong luồng âm khí đó không khỏi mang theo mùi vị cô độc thê lương.

Cô ta kề sát vào hắn rồi không ngừng xoay chuyển, kiếm thế tỏa ra mỗi lúc một lớn, mang theo hắn bay vọt lên.

Dường như trong sự luân chuyển đó có nhật nguyệt, thân hình liên tục hoán đổi, chiêu kiếm không ngừng đan xen, cùng vẽ ra năng lượng nhật nguyệt, thắp sáng đỉnh núi này.

Cũng không biết sau bao lâu họ mới thu kiếm rồi trở lại mặt đất, mà lúc này cơ thể của họ đã kề sát vào nhau, khó có thể tách ra được.

Mặt trời lặn, mặt trăng lên rồi.

...!

Ngày thứ hai, đám người Dương Ân lên đường trở về.

Họ không thể rời quân đoàn quá lâu, đây là kỳ hạn mà Phần Thiên Hùng giao cho Dương Ân, Dương Ân không muốn để cho Phần Thiên Hùng khó xử, nên làm xong việc hắn bèn ngoan ngoãn quay trở về.

Sau khi trải qua quá trình tu luyện cùng Mộng Băng Tuyết tối qua, lực tinh thần của hắn bất giác tăng lên một bậc.

Dường như hắn đã chịu ảnh hưởng của đoạn ký ức kia, hoặc cũng có thể là ảnh hưởng của Lạc Dương Thăng Nguyệt quyết.

Nói chung khí chất của hắn đã có cảm giác hoàn toàn khác lạ, giống như trong một đêm từ một thiếu niên trở thành một thanh niên chín chắn trưởng thành, đôi mắt cũng trở nên sâu sắc mà xa xăm.

Còn Mộng Băng Tuyết thì xuất hiện ở ngay bên cạnh hắn, không ẩn thân nữa.

Đây là chuyện Dương Ân cố ý gây ra, hắn nhất định phải khiến cô ta hòa nhập với thế giới, khiến cô ta dần dần tìm lại được ký ức, bù đắp lại linh hồn.

Tuy rằng biện pháp này có hơi ngu ngốc, nhưng hắn cảm thấy tốt hơn nhiều so với việc để cô ta ở lại nơi u tối đó.

Vạn Lam Hinh đã nảy sinh lòng căm thù sâu đậm với người con gái lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện này, cô ta lại gần Dương Ân, chạm bàn tay yêu kiều vào eo của Dương Ân, vừa nhéo mạnh vừa hỏi: "Cô ta là ai?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.