Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 474: Ghen Tỵ




Xét cho cùng, dù về công hay về tư thì những tướng quân này cũng mong Dương Ân có thể thành công, điều này có thể chứng tỏ quân Trấn Man đang mạnh mẽ quật khởi, cũng đại biểu họ sẽ không dễ dàng bị tộc Man di áp chế nữa.

“Các ngươi đừng nghĩ chuyện này tốt đẹp đến thế, dược liệu của Địa Vương đan rất khó tìm, trong quân cũng không được cung cấp nên phải tự mình tìm!”, Tào Kiến Đạt không nhịn được tạt một gáo nước lạnh.

“Đúng thế, dù con rể Dương của ta có giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể cung cấp dược liệu cho các ngươi.

Nhân lúc hắn chưa đến, các ngươi mau nịnh bợ ta đi, đến lúc đó có lẽ ta sẽ nói đỡ vài câu cho!”, Nam Tề Tần vẫn mặt dày như trước nói.

Mọi người đều khinh bỉ ông ta, Dương Ân không hề thích con gái của Nam Tề Tần.

Lúc này hoa hồng Tử thần xuất hiện.

Có vẻ như nàng ta vừa trở về từ trận chiến trong dãy núi, trên người vẫn còn vài vết thương, tấm khăn che mặt đã được lấy xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở khi nhìn thấy.

Hai mắt đám lão đại trong quân sáng rực khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta.

Họ không thường được thấy gương mặt thật của hoa hồng Tử thần, nhưng mỗi lần được nhìn thấy, họ luôn bị kinh ngạc.

Nàng ta không thèm nhìn đám người đó mà tìm một nơi ngồi xuống thiền định.

Trong rất nhiều binh sĩ chen lấn nhau, người cấp bậc thiếu soái, thiếu tướng cũng xuất hiện.

Đây là một sự kiện quan trọng, không một ai muốn bỏ lỡ.

Không lâu sau, Dương Ân dẫn theo một nhóm người đi đến.

Tóc Dương Ân được chải chuốt rất gọn gàng, khăn trùm đầu được buộc khá đơn giản, nở nụ cười hờ hững nhưng rạng rỡ như nắng mùa xuân.

Hắn mặc một bộ áo bào dài màu xanh, đeo thêm thắt lưng màu tím lấy từ chỗ ngũ hoàng tử ở phần eo, chân mang đôi giày Lưu Vân lấy trong không gian Càn Khôn ra.

Bộ đồ này kết hợp với khí chất cao quý vốn có cứ như thần tiên giáng trần, khí chất vô cùng anh tuấn, phóng khoáng.

Mọi người thấy thế đều không khỏi cảm thán: “Một vương giả thiếu niên anh minh tài năng!”

Vài nữ binh sĩ hoàn toàn bị mê hoặc bởi sắc đẹp này, họ không ngừng gào thét.

“Dương Ân đẹp trai quá, ta bị chàng mê hoặc mất rồi, phải làm sao đây?”

“Ta nhất định phải làm người phụ nữ của chàng, dù chỉ một đêm thôi, ta cũng mãn nguyện rồi”.

“Phải phải, ta cũng nghĩ vậy đó nhưng ta xấu thế này, chàng sẽ thích ta sao? Ta thật đáng thương”.

“Đừng sợ, ngực ngươi khá lớn, không chừng chàng sẽ thích em gái ngực lớn thì sao.

Ta không có ngực nè, huhu!”

Khi nghe được mấy lời này, các binh sĩ nam ở bên cạnh mấy nữ binh đó lại không hề ghen tị, chỉ vô cùng hâm mộ hắn.

Vì phong thái này của Dương Ân quả thật khiến họ không hề có chút khát vọng so sánh nào, rõ ràng là một trời một vực.

Lục Trí ở bên cạnh Dương Ân, lần đầu cảm nhận được mùi vị của sự ghen tỵ: “Mấy người phụ nữ mắt mù này không thấy sư đẹp trai, phong độ nhất đang ở đây sao?”

Khỉ Gầy ở một bên khác cười nói: “Người đẹp ốm yếu, người ta đều xem huynh là phụ nữ đấy.

Huynh không thấy mấy người đó chỉ muốn xé xác huynh thôi sao?”

“Huynh mới ốm yếu đó, huynh là cái đồ tóc ổ gà!”, Lục Trí và Khỉ Gầy cũng khá thân nhau, không khỏi mắng lại.

Khỉ Gầy sửa sang lại mái tóc xoăn như ổ gà của mình, tự hào nói: “Thiếu tướng ta đã có mái tóc cá tính như thế trời sinh, huynh đố kị với ta chứ gì”.

Trong trận đại chiến đó, vài thiếu tướng của quân Trấn Man đã ngã xuống.

Trong đó, Nghiêm Minh Tranh quen biết với Dương Ân cũng đã chết, Khỉ Gầy dựa vào màn thể hiện đáng kinh ngạc của mình để trở thành thiếu tướng thay hắn ta nên Khỉ Gầy xưng hô như thế cũng không có vấn đề gì.

“Cái tên tự luyến!’, Lục Trí nói.

“Được rồi, các ngươi bớt nói vài câu đi, cũng không thể làm mất mặt đoàn trưởng ta chứ!”, Dương Ân nói.

Vạn Lam Hinh ở bên cạnh chủ động ôm lấy cánh tay Dương Ân, ngẩng khuôn mặt đã khôi phục lại như lúc đầu, thậm chí còn xinh đẹp hơn lên.

Cô ta giờ hệt như một sứ giả bảo vệ hoa của mình, không hẳn phải là sứ giả bảo vệ cỏ, cứ sợ Dương Ân bị mấy nữ binh sĩ kia quyến rũ đi mất.

Sau khi trải qua lần tra tấn đó, có thể người ta sẽ mất đi ý chí nhưng Vạn Lam Hinh không như thế.

Trong lòng cô ta chỉ còn lại tình ý nồng đậm, đây đều là lòng tin vô hạn mà Dương Ân cho cô ta, chỉ cần hắn còn ở đây, cô ta vĩnh viễn lộ ra một mặt xinh đẹp nhất cho hắn.

“Không cho phép nhìn lung tung!”, Vạn Lam Hinh nhắc nhở Dương Ân.

Dương Ân hoang mang nói: “Nhìn lung tung gì?”

“Mấy người phụ nữ kia!”, Vạn Lam Hinh nói.

Dương Ân cười khổ nói: “Có người đẹp ốm yếu ở đây, à không, có tỷ ở đây, mắt ta bị mù mới nhìn bọn họ”.

“Hừ, xem như ngươi biết ăn nói đó, ta phải trông chừng ngươi cho Sên Nhỏ, không để người trêu hoa ghẹo nguyệt!”, Vạn Lam Hinh hài lòng nói.

Nghe đến cái tên “Sên Nhỏ”, ánh mắt Dương Ân bỗng lóe lên vài phần mong đợi, hắn thầm nói: “Ngữ Nguyệt đang đợi mình! Mình sẽ quay về tìm nàng nhanh thôi! Đến lúc đó không có kẻ nào có thể tách chúng ta ra”.

Vạn Lam Hinh thấy Dương Ân không nói gì, đôi mắt xinh đẹp bỗng trở nên ảm đạm.

Lúc này, các binh sĩ đều nhường đường cho Dương Ân, ba người Vạn Lam Hinh, Khỉ Gầy và Lục Trí đều ngượng ngùng đi cùng với Dương Ân.

Các binh sĩ đồng thanh chào: “Chào đoàn trưởng Dương!”

Các binh sĩ này đều chào hỏi hắn thật lòng, không hề giả vờ, đây là sự tôn trọng và khẳng định với Dương Ân.

Các tướng quân cũng đứng lên nhìn Dương Ân bước lên đài.

Ngoài nguyên soái ra, cũng chỉ có một mình Dương Ân là người duy nhất được hưởng đãi ngộ hành lễ thế này..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.