Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 115: 115: Bốn Cú Đấm Phá Huỷ Kinh Mạch




Móng vuốt của Tiểu Hắc túm lên mặt gã ta, vẫn chưa dừng ở đó, nó còn cắn một phát vào cổ gã ta khiến nơi đó chảy đầy máu.

Tên ngục nô muốn bắt Tiểu Hắc, đáng tiếc tuy răng của Tiểu Hắc nhỏ nhưng rất sắc nhọn, cắt đứt luôn cổ hắn, máu tươi phun ra như mưa, muốn chặn lại cũng không chặn được, cứ thế chết thẳng cẳng.

Đây là lần đầu tiên Dương Ân thấy Tiểu Hắc hung hăng như thế, cắn chết người tại trận, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra, sau khi Tiểu Hắc nuốt Bạn Sinh Lang Huyết Tinh thì cũng trở nên khác lạ rồi”.

“Thằng nhãi này, dám sai chó cắn chết người, mọi người cùng xông lên, cho thằng này một bài học!”, ngục nô vừa rồi tung hứng với kẻ đã chết hô hoán lên với những người khác.

Ngục nô thứ nhất cầm xà beng trong tay, đánh về phía Tiểu Hắc, gã ta cảm thấy con chó nhỏ này còn đáng sợ hơn con người.

Nhưng đáng tiếc, xà beng của gã ta còn chưa đánh tới con chó nhỏ thì Tiểu Hắc đã nhảy tung lên nhào vào cắn cổ gã ta.

Gã ngục nô này vẫn không thể ngăn cản được miếng ngoạm hung hăng vừa nhanh vừa mạnh của Tiểu Hắc, động mạch ở cổ bị cắn nát, máu phun tung toé, chết ngay tại trận.

Những ngục nô khác tỏ ra kinh hãi, nhưng cũng không ngừng bước, tất cả đều cầm xà beng trong tay, vây quanh Tiểu Hắc, còn có người tới gây rắc rối cho Dương Ân.

Bọn chúng hiểu rõ, chỉ cần giết được thằng nhãi trước mắt thì có lẽ con chó nhỏ màu đen này cũng không hung hăng được nữa.

“Cái thằng ma mới này to gan gớm, dám gây sự ở khu 1, quỳ xuống!”, có ngục nô hét lớn một tiếng, xà beng đánh tới đầu Dương Ân.

Sức mạnh từ chiếc xà beng không tầm thường, thậm chí còn đạt tới 15 thạch lực, là sức mạnh thuộc về chiến binh đỉnh cấp.

Sức mạnh như vậy còn chưa chạm được vào cái lông tơ của Dương Ân thì đã bị hắn bắt lấy nhẹ nhàng bằng một tay, Dương Ân khẽ đẩy một cái, tên ngục nô kia đã bay ra ngoài như một cục phân chó.

“Ta tới để tìm mấy tên lão đại trong liên minh của các ngươi, làm phiền đi báo lại cho bọn chúng, các ngươi đừng tới mà hiến mạng nữa!”, Dương Ân nhìn đám ngục nô vây xung quanh, bình tĩnh nói.

Những ngục nô đang đứng ở đây đều là hạng có chút sức mạnh, nhưng trong mắt hắn thì thực không đáng nhắc tới.

Có tên ngục nô không phục, mấy tên hợp lực xông về phía Dương Ân so chiêu, xà beng đánh tới trộn lẫn tiếng gió vun vút, đánh vào những điểm yếu khác nhau trên người Dương Ân.

“Ngu đần!”, Dương Ân nói một tiếng rồi xuất chiêu.

Thân hình của hắn lúc ẩn lúc hiện, xuất chưởng như gió, những đòn tấn công của những ngục nô kia chưa kịp rơi lên người hắn, thì đã bị đánh cho tan tác.

Dương Ân rút gậy sắt ở sau lưng, lại mở miệng một lần nữa: “Kẻ nào chặn ta kẻ đó chết!”

Lúc này, thân hình của hắn như Long Quy, bước đi như sóng cuộn, tốc độ nhanh dần, xiềng xích cũng không thể nào mà giữ được hắn.

Những tên ngục nô kia vây tới thì chỉ thấy trước mắt hoa lên, bóng dáng thiếu niên kia biến mất, nhìn lại một lần nữa thì thiếu niên đã cách xa 10 trượng.

Có ngục nô hô lớn: “Ta biết hắn là ai rồi.

Hắn là lão đại mới của khu 2, Dương Ân.

Hắn chính là kẻ giết Quách Sử Kinh và phế mấy vị lão đại khác”.

“Thật là to gan, dám nghênh ngang một mình xông vào khu 1, chúng ta cùng xông lên giết hắn”.

“Nhìn thân thủ của hắn có vẻ rất mạnh, đi bẩm báo bốn vị minh chủ thôi”.

Có ngục nô nhanh chóng chặn bước của Dương Ân, nhưng bọn chúng mới lại gần thì đã bị gậy sắt quét ngang bay ra ngoài, không kẻ nào có thể ngăn cản được uy lực của gậy sắt.

Dương Ân cũng không hề nể nang, mỗi gậy đều đánh tới thịt, đánh tới mức ngục nô đau khóc kêu gào thảm thiết, máu tươi không ngừng phun ra đất, nhìn vô cùng kinh khủng.

Tiểu Hắc lại không ngừng qua lại như con thoi trong đám người, đi tới đâu thì có kẻ nó cắn xé, có kẻ bị cắn cho mông nở hoa, có kẻ thì tay chảy máu ròng ròng còn có kẻ thì bị cắn đứt cổ… không kẻ nào tránh được cũng không kẻ nào có thể khiến nó bị thương.

Dương Ân một đường đi tới phía đông, không tới nửa khắc mà đã có mấy chục tên lặn lộn trên mặt đất phía sau lưng hắn, khiến rất nhiều ngục nô không dám tiếp tục xông lên nữa, phải có những kẻ mạnh hơn nữa đúng ra ngăn cản mới được.

“Dám tới đây nghênh ngang, anh em chúng ta xé xác ngươi!”, có ngục nô người Man di xông lên hét lớn.

Lần này xuất hiện bốn người Man di, kẻ nào cũng cao to, mạnh mẽ, toàn thân toát ra sức mạnh dã man kinh người, mỗi tên trong số chúng nâng mấy trăm cân nham thạch cùng ném về phía Dương Ân.

Những tên người Man di này thuộc cấp chiến sĩ, sức ném tới không hề nhỏ, ngay cả chiến sĩ cao cấp cũng có thể bị ném chết.

Bốn hòn đá cực lớn như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, ném thẳng tới vị trí của Dương Ân.

Dương Ân cầm gậy sắt không hề né tránh, giơ gậy sắt liên tục đánh lên trời.

Gậy sắt có huyền khí xông ra, như cơn bão vọt thẳng lên, làm nổ tung bốn hòn đá thành mảnh vụn.

Vụn đá bắn tứ tung, khiến rất nhiều ngục nô phải bỏ chạy trong hỗn loạn.

Khi nham thạch vỡ tung ra thì bốn tên người Man đã bao vây Dương Ân, đồng thời ăn ý vung nắm đấm ra.

Bốn cú đấm, huyền khí phát ra dài một trượng, mang theo sức mạnh khủng khiếp thêm phần ngang tàng, nếu bị đánh trúng thì ngay cả chiến sĩ đỉnh cấp cũng chỉ còn con đường chết.

“Lấy nắm đấm của các ngươi thử đấu với phách thể mà ta vừa luyện nha!”, Dương Ân không hề động đậy mà cứ thế đứng đón bốn cú đấm, ngay cả thiền y cũng không bỏ ra, tuỳ ý để bốn cú đấm rơi xuống người mình.

Bùm!

Bốn cú đấm đồng thời rơi xuống người hắn, huyền lực bá đạo kia cuồn cuộn trên người hắn, muốn phá huỷ kinh mạch và phủ tạng trong người hắn.

Bốn tên người Man đều cảm thấy Dương Ân nhất định phải chết, có một tên mở miệng: “Cũng chỉ thế mà thôi!”

Ai ngờ, thiếu niên kia đã ném lại một câu: “Sức lực của bọn Man cũng chỉ có thế!”

Bốn tên người Man kinh ngạc, chúng muốn rút lui nhưng đã muộn rồi, gậy sắt đã vụt tới trước mặt

Bụp bụp!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.