Chương 2: Buông cô gái kia ra
Trở về phòng, Dương Phàm thu dọn đơn giản, rồi lấy điện thoại ra chơi game.
Nghe nói Dương Phàm muốn đến Giang Thành, các tiểu bối đệ tử đều nghĩ cách lấy lòng Dương Phàm.
Vừa đến đêm, trong phòng Dương Phàm liền bắt đầu náo nhiệt.
"Tiểu sư tổ, đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Hoành Hạo ở Giang Thành, chúng con vừa mới mua cho người."
"Tiểu sư tổ, đây là thẻ nhà căn biệt thự số một ở Tân Giang Hoa Uyển ở Giang Thành, người hãy nhận đi."
"Tiểu sư tổ, cũng không biết người thích xe gì, nên chúng con đã mua đại vài chiếc, đỗ trong biệt thự cho người rồi."
"..."
Các đệ tử đều đến nịnh bợ, Dương Phàm cũng không tiện từ chối, đành nhận lấy.
Dương Phàm nhận lấy đồ, trầm giọng nói: "Sư phụ nói, không có tiền mới gọi là rèn luyện, hiểu chưa?"
Mọi người đều gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, chúng con đều đến để tiễn tiểu sư thúc, cũng không phải đến tặng quà."
Dương Phàm thở dài một tiếng: "Cũng không biết rèn luyện có khổ hay không?"
Mọi người: "..."
Một người xuất phát từ vạch đích như người còn hỏi rèn luyện có khổ không?
Dương Phàm cười ha ha: "Các con hiểu chuyện như vậy, ta sẽ dạy các con một vài kiến thức mà sách vở không có."
Mọi người vừa nghe liền hào hứng, chỉ chờ thế này.
Một giờ sau, các đệ tử đều hưng phấn rời đi.
Chỉ có Đường Cương của tu môn còn ở lại.
Đường Cương có chút ngượng ngùng nói: "Tiểu sư thúc, em gái con ở Giang Thành, có thể giúp con để ý em ấy một chút được không?"
Đường Cương đến núi Nhị Long đã được mấy năm, cậu vốn là xuất gia tới, từ lúc lên núi đến giờ chưa từng xuống núi.
Thỉnh cầu như vậy đương nhiên Dương Phàm cũng không thể từ chối, liền đồng ý.
...
Hôm sau, Dương Phàm chậm chạp không muốn đi, hắn còn nhớ thương mấy bình rượu quý của sư phụ.
Vốn muốn đợi đến giữa trưa, thế nào sư phụ cũng phải để hắn uống một bữa trước khi xuống núi.
Nhưng người tính không bằng trời tính, sư phụ không hề gọi hắn lên bàn ăn cơm, trực tiếp đá hắn xuống núi.
Dương Phàm tức giận xuống núi, đã có đệ tử chuẩn bị xe từ trước, đưa hắn đến Giang Thành.
...
Vào Giang Thành, sắc trời đã tối muộn, đứng trên đường lớn, nhìn dòng xe đông đúc giữa phố thị rực đèn, Dương Phàm nhất thời không kịp thích ứng.
Thật lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần, đi đến một quán bar cách đó không xa.
Không cho hắn uống, hắn tự mua không phải được rồi sao?
Cũng may đám sư điệt này hiểu chuyện, trước khi đi đã cho hắn một ít tiền, nếu không đến quán bar hóa duyên đúng là mất mặt.
Trong lòng thầm nghĩ vào trong gọi một bình rượu ngon, còn phải thêm một cái bánh, như vậy mới gọi là hưởng thụ cuộc sống...
Dương Phàm vừa đi đến cửa quán bar, một người phụ nữ chạy ra, va phải hắn một cái.
Người phụ nữ nói một câu xin lỗi rồi kích động chạy đi.
Còn chưa kịp hồi thần sau cảm giác mềm mại kia, bốn người đàn ông thân hình cường tráng đã ra đến cửa, một tay đẩy Dương Phàm ra, đuổi theo.
Dương Phàm có chút khó chịu, sau hắn có thể bị người ta bắt nạt được? Hắn trực tiếp sải bước theo sau.
Chỉ thấy cô gái chạy đến một chiếc xe màu trắng đỗ bên đường, vừa mới mở cửa xe, liền bị một người đàn ông cường tráng đá vào cửa, rầm một tiếng, cửa xe đóng lại.
Cô gái vẻ mặt tuyệt vọng lùi về sau hai bước, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, ngơ ngác nhìn Dương Phàm đi tới.
"Cứu tôi, xin anh..."
Tên kia căn bản không để Dương Phàm vào mắt, hai tên giữ lấy cô gái kéo cô về quán bar.
"Buông cô gái đó ra." Dương Phàm lạnh lùng nói.
Đường đường là lão lục của Huyền Cơ Các, vừa mới xuống núi đã bị người ta xô đẩy, sao có thể nhẫn nhịn được chứ?
"Mẹ nó mày muốn chết à?" Một người đàn ông cường tráng đi phía trước không chút khách khí mắng chửi.
"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Với cơ thể nhỏ bé đó của mày hả?! Ha ha..." Người đàn ông đầu trọc phía sau cũng mỉa mai.
Cô gái đang mơ hồ còn một chút tỉnh táo, nghĩ thầm, đúng vậy, cho dù anh ta đồng ý cứu mình, nhưng phải cứu thế nào đây?
Dương Phàm khinh thường cười nói: "Vừa rồi ai đẩy tôi, mau xin lỗi tôi đi."
"Ha ha, xin lỗi? Thằng nhóc này bị điên à?"
"Mày hỏi thử nắm đấm của tao xem nó có đồng ý xin lỗi không." Người đàn ông có râu không chút khách khí vung nắm đấm về phía Dương Phàm.
"A..." Người đàn ông có râu lập tức kêu lên thảm thiết.
Nắm đấm vừa mới vung ra, Dương Phàm trực tiếp bắt được, quật ngã gã xuống đất.
Tốc độ cực nhanh, ba người còn lại không biết vừa xảy ra chuyện gì.
Trong chớp mắt, thời gian như ngừng lại, ba tên còn lại đều ngẩn người.
"Còn ngây ra đó làm gì, đánh nó." Người đàn ông đầu hồi phục tinh thần trước, sau đó kêu lên với hai người kia, rồi trực tiếp xông lên.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, quật ngã ba tên này xuống đất, đều bất tỉnh nhân sự.
"Các người mà xin lỗi thì đã không bị đánh rồi."
Dương Phàm lẩm bẩm một câu, sau đó đi đến bên cạnh cô gái: "Cô không sao chứ?"
Cô gái này mày liễu mắt phượng, sóng mũi cao, môi căng mọng, mặt hơi ửng đỏ, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống hai bên vai.
Cô ấy mặc một bộ váy công sở, áo sơ mi trắng, bắp đùi thon dài được bao bọc bởi đôi tất đen, dưới chân là một đôi giày cao gót bảy tám phân, càng khiến cô ấy trở nên cao hơn.
Đến Dương Phàm cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Nhưng nhìn cô gái này dường như có chút quen thuộc.
Cô gái chật vật đứng đó, cũng không nói gì.
Dương Phàm liếc mắt là nhận ra điểm khác thường của cô ấy, chắc là bị bỏ thuốc rồi.
Hắn đau đầu: "Đúng là phiền toái."
Dương Phàm đành dìu cô gái vào bên trong một khách sạn.
"Thuê một phòng." Dương Phàm nói với nhân viên ở quầy lễ tân của quán bar.
"Chứng minh thư." Nhân viên lễ tân liếc mắt một cái, lộ ra biểu cảm người trưởng thành đều hiểu.
Dương Phàm sửng sốt, hắn quên mất chuyện này.
Tất cả giấy tờ của hắn đã được tiểu bối ở núi Nhị Long làm xong rồi, chỉ là còn để trong biệt thự ở Tân Giang Hoa Viên.
Hắn lấy được chứng minh thư của cô gái kia trong túi của cô ấy, trực tiếp đưa ra.
Đưa tiền thế chấp, Dương Phàm cầm thẻ phòng trực tiếp dẫn cô gái kia lên lầu.
Vừa mới vào phòng, hơi thở của cô gái càng trở nên dồn dập, mặt cũng đỏ bừng.
Cô ấy ôm Dương Phàm, đôi môi đỏ mọng trực tiếp dán lên.
Dương Phàm bị cô ấy làm cho ngây người.
Làm lỡ hắn uống rượu, còn muốn bồi thường một vò Nữ Nhi Hồng à?
Chẳng trách mọi người thường nói con trai ở bên ngoài cũng phải bảo vệ bản thân.
Người phụ nữ này muốn đánh bài với hắn, ra một con ba, hắn không thể không đánh lại đúng không?
Không được, lỡ như là bẫy thì sao?
Sau khi do dự một hồi, Dương Phàm vẫn quyết định kiềm chế ngọn lửa trong lòng, trực tiếp đẩy cô gái ngã xuống giường.
Động vật trước khi giao phối còn phải ngửi mùi trước, hắn không thể thua cả heo chó được.
Sao có thể tùy tiện như vậy chứ?
"Xin lỗi, tôi cũng là vì cứu cô mà thôi."
Nói xong, hắn cởi cúc áo của cô gái.
Sau đó truyền linh khí vào huyệt Thiên Trung.
Lát sau cô gái dần hít thở đều đặn, không lâu sau liền ngủ.
Dương Phàm kéo chăn đắp cho cô ấy, lúc này mới thở dài một hơi.
Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp rời đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đợi cô ấy tỉnh dậy giải thích một chút rồi mới đi.
Hắn đi tắm, sau đó nằm lên giường chơi điện thoại thật lâu, mãi đến khuya mới ngủ.
Hết cách rồi, lúc trước nhắm mắt lại là một bầu trời tối đen như mực, bây giờ nhắm mắt lại là một mảnh trắng nõn hồng hào.
Trong đầu toàn là bầu ngực đầy đặn kia, trằn trọc khó ngủ...
"Ngủ hay không ngủ thì cô ấy cũng nằm ở đó. Quên đi, ngủ quan trọng hơn, ngủ đi."
Nghĩ vậy, Dương Phàm mới mơ màng ngủ đi.
Sáng hôm sau, một tia nắng xuyên qua tấm rèm, đương nhiên, không chỉ có mặt trời "thức dậy", còn có chỗ nào đó của người nào đó.
"A..."
Cô gái như thể bị thứ gì xa lạ đụng phải, tỉnh táo lại nhìn thấy gương mặt của Dương Phàm, trực tiếp kêu to lên.
Dương Phàm bị đánh thức, buồn ngủ dụi mắt tức giận nói: "La cái gì, vất vả lắm mới ngủ được!"
"Bốp." Một cái tát vang dội đánh vào mặt Dương Phàm.
Chương 3: Để cho tất cả truyền thông gỡ tin xuống là được rồi
Dương Phàm bị tát một cái, tức giận, nhưng trước mắt là một người phụ nữ xinh đẹp, hắn cũng không thể đánh lại.
Hắn mắng thầm trong lòng: Mẹ nó, đánh một cái vang như vậy? Đúng là làm ơn mắc oán mà, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cái tát này.
Trả lại gấp ngàn vạn lần.
"Đồ lưu manh, anh là ai?"
Cô gái thở hổn hển quát.
Dương Phàm liếc mắt xem thường, tức giận nói: "Cô quản tôi là ai làm gì."
"Anh..." Cô gái tức đến bốc khói.
Dương Phàm xốc một nửa chăn của cô gái lên, tức giận nói: "Cô phát điên cái gì, còn mặc quần áo, tôi có thể làm gì được?"
Cô gái thấy vậy mới thở ra một hơi, mơ hồ nhớ đến cảnh tượng hôm qua cầu cứu Dương Phàm.
"Xin... Xin lỗi... Cảm ơn anh."
Thấy ánh mắt của Dương Phàm dừng phía trong quần áo của mình, cô gái lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng che ngực, xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.
"Vô sỉ, đồ lưu manh." Cô gái lẩm bẩm.
Sau khi sửa lại quần áo, điện thoại của cô gái vang lên.
"Alo, Tiểu Lệ."
...
"Không thể nào, chúng tôi không có chuyện gì cả."
...
"Được, tôi biết rồi."
Cô gái cúp máy, lướt điện thoại xem thử.
Sắc mặt dần trở nên u ám.
Cô gái ngồi xuống giường, giọng nói vô lực nói với Dương Phàm: "Xem tin tức hôm nay đi."
Dương Phàm vẻ mặt khó hiểu lấy điện thoại, liếc mắt liền thấy tin tức các app đề xuất.
"Chủ tịch tập đoàn Tô Thị Tô Mộng Dao không biết kiểm soát hành vi, đêm khuya say rượu còn thuê phòng với trai."
"Chủ tịch xinh đẹp của Giang Thành Tô Mộng Dao đêm khuya say rượu, bất tỉnh nhân sự, bị người ta dẫn đi."
...
Dương Phàm tùy tiện nhấn vào một cái, nhìn thấy ảnh chụp hắn đang đỡ Tô Mộng Dao ở khách sạn của quán bar để thuê phòng.
Dương Phàm bất đắc dĩ cười, không ngờ vừa mới xuống núi đã gặp phải chuyện thế này, đúng là phiền toái.
Tô Mộng Dao nhìn thoáng qua Dương Phàm, lạnh giọng nói: "Giúp tôi một chuyện được không, làm bạn trai tôi nhé?"
Dương Phàm: "..."
Mỹ nữ này không phải là đang lừa người đó chứ? Tôi đọc sách ít, đừng có gạt tôi.
Tô Mộng Dao không để ý đến vẻ mặt của Dương Phàm, tiếp tục nói: "Chỉ làm một thời gian thôi, đợi mọi chuyện qua là được rồi, tôi sẽ không để anh làm không công đâu, đến lúc đó tôi sẽ cho anh hai mươi vạn để cảm ơn."
"Hai mươi vạn?" Dương Phàm giật mình.
Nói đùa à, trước kia lên núi cầu thầy ít nhất cũng phải từ trăm vạn trở lên, hai mươi vạn đã muốn mua chuộc tôi, nghĩ gì vậy?
Tô Mộng Dao còn tưởng Dương Phàm khiếp sợ vì cảm thấy hai mươi vạn quá nhiều, hứa hẹn: "Yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu."
Dương Phàm bất đắc dĩ, nghĩ lại chuyện này cũng là do hắn mà ra, liền gật đầu đồng ý.
Dù sao hắn cũng không có chuyện gì để làm, quản chút chuyện bao đồng, cũng đỡ phải nhàm chán.
Dù sao nhan sắc của Tô Mộng Dao này thật sự không tệ, là một người đàn ông, không tham cơ thể cô ấy thì chính là không được.
Thấy Dương Phàm đồng ý, Tô Mộng Dao thản nhiên nói: "Vậy bây giờ theo tôi đến công ty một chuyến?"
"Đợi đã." Dương Phàm nói: "Đợi tôi tải app trung tâm phòng chống lừa đảo quốc gia đã, cô muốn tôi làm bạn trai của cô, tôi sợ bị lừa."
Tô Mộng Dao: "..."
Dương Phàm đứng dậy cười ha ha: "Đùa cô chút thôi, đi."
Tô Mộng Dao lái chiếc Mercedes c260 của mình, dẫn Dương Phàm đến tập đoàn Tô Thị.
Trên xe, hai người cũng tìm hiểu nhau một chút.
Dương Phàm đương nhiên cũng không nói thật, chỉ nói mình là môn đồng bị đuổi xuống núi của núi Nhị Long.
Nếu nói thật, sợ là Giang Thành sẽ kín người.
Tập đoàn Tô Thị, cổ đông công ty và các giám đốc điều hành đã đợi sẵn trong phòng họp.
Hai người vừa bước vào, liền trở thành mục tiêu của tất cả mọi người:
"Chủ tịch Tô sao vậy, cô có biết làm vậy ảnh hưởng đến công ty thế nào không?"
"Đúng vậy, cô thích ăn chơi thế nào chúng tôi không xen vào, nhưng không thể tổn hại lợi ích của chúng tôi."
"Đây là diễn viên nam à? Cũng quá bình thường rồi! Sao so được với cậu Mã, không biết cô nghĩ thế nào nữa!"
"Chuyện khác tôi mặc kệ, nhưng không giải quyết tốt phía truyền thông thì tôi sẽ nói với bà cụ Tô chuyện này."
...
Tô Mộng Dao đi đến trước bàn làm việc, lạnh giọng quát: "Anh ấy là bạn trai tôi Dương Phàm, với quan hệ này của chúng tôi thuê phòng thì có sao?"
"Phía truyền thông tôi sẽ giải thích, mấy lời đồn lung tung trên mạng tôi cũng sẽ nghĩ cách áp chế, các người không cần ra vẻ hỏi tội tôi, quản cho kỹ hình tượng của mình là được rồi."
Tô Mộng Dao vẫn rất uy nghiêm, nói một hơi, phòng họp nhất thời im lặng.
Một lát sau, chú hai của Tô Mộng Dao, Tô Trường Ngọc lên tiếng: "Bây giờ truyền thông đã lan truyền như vậy rồi, sợ là không thể áp chế nổi, còn tiếp tục như vậy e là sẽ có ảnh hưởng lớn đến công ty, nói miệng không có chứng cứ, không biết chủ tịch Tô định giải quyết thế nào?"
Tô Mộng Dao nhíu mày, đây quả thật là một vấn đề khó.
Sức mạnh của mạng xã hội thật sự không thể xem thường, giải quyết không thỏa đáng tập đoàn Tô Thị sẽ mất hết mặt mũi.
Cô ấy cắn môi, nói: "Tôi sẽ để truyền thông đưa tin, Dương Phàm là bạn trai tôi."
"Đừng làm loạn, cư dân mạng sẽ tin sao?"
"Đúng vậy, chỉ sợ đen càng thêm đen, sẽ đưa tập đoàn Tô Thị lên đầu sóng ngọn gió."
"Thời gian này tập đoàn Tô Thị còn đang gặp chút khó khăn, nếu cứ như vậy chỉ sợ sẽ trực tiếp phá sản."
Dưới tiết tấu của anh em họ của Tô Mộng Dao là Tô Quốc Đống và Tô Phỉ, căn bản không thể dừng lại.
Cha mẹ Tô Mộng Dao không nói được lời nào, lặng lẽ nhìn Dương Phàm, nhíu mày.
Dương Phàm thấy vậy, tiến lên một bước, cười nói: "Vậy để đám truyền thông đó gỡ hết tin tức về Tô Mộng Dao xuống là được rồi."
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức trở nên im lặng.
Thật lâu sau, mọi người đều cười vang.
"Mộng Dao, tên bạn trai này cô tìm từ bệnh viện tâm thần về à?"
"Cậu nghĩ cậu là ai, bảo truyền thông gỡ tin tức hàng đầu xuống?"
"Đúng vậy, cũng không nhìn bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của cậu đi, giả bộ cái gì chứ."
Dương Phàm nghe vậy, lập tức nổi giận, hắn chưa từng bị khinh thường như vậy.
Tô Mộng Dao vội vàng giữ chặt tay Dương Phàm, nhẹ nhàng lắc đầu với Dương Phàm: "Để tôi giải quyết."
Dương Phàm thấy Tô Mộng Dao khó xử, mới không động thủ đánh người.
Em họ Đường Phỉ nói: "Đừng nói vậy chứ, nói không chừng người ta có thể khiến cho truyền thông gỡ tin tức nóng hổi kia xuống."
Trong ngữ khí đầy vẻ khinh thường, năng lực như vậy, chỉ sợ ở Long Quốc cũng chỉ có vài người mới làm được?
Tại Giang Thành nhỏ bé này, từ miệng Dương Phàm nói ra, chính là một truyện cười.
Đúng hơn mà nói, những người này có nằm mơ cũng không dám làm vậy.
Tô Trường Ngọc lên tiếng châm chọc: "Anh cả, đứa con rể này của anh thật lợi hại, bàn về chém gió thì em cũng phục cậu ta rồi."
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
Đúng là ếch ngồi đáy giếng, cãi nhau với đám người này sợ là đánh mất thân phận của hắn.
"Tiểu Từ, chỗ các cậu giám sát kiểu gì vậy, không biết quốc gia đề xướng không lan truyền tin đồn thất thiệt sao?" Điện thoại kết nối, Dương Phàm vẻ mặt thản nhiên nói.
"Dương... Dương... Dương sư thúc, sao người lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho con vậy, có gì không ổn, mong sư thúc chỉ giáo."
Đầu dây bên kia, một người của Quảng Điện run rẩy nói.
"Kiểm duyệt lại tin tức về Tô Mộng Dao cho tôi, năm phút sau tôi muốn thấy kết quả." Nói xong trực tiếp cúp máy.
Mọi người nhà họ Tô ngẩn ra, Tiểu Từ? Năm phút?
"Ha ha, giả vờ đến mức này tôi cũng phục rồi!"
"Trước khi chém gió có thể thông báo trước được không?"
"Diễn, tiếp tục diễn, năm phút sau tôi xem cậu nói thế nào!"
Chương 4: Tin tức đã biến mất
Để tất cả truyền thông gỡ tin tức về hai người xuống?
Đừng nói người khác, Tô Mộng Dao cũng không tin.
Cô ấy oán giận trừng mắt nhìn Dương Phàm đang làm loạn mọi chuyện, lên phía trước muốn đổi chủ đề.
Mọi người sao có thể để cô ấy toại nguyện, đều tỏ vẻ mong chờ trò cười năm phút sau.
“Thật biết ra vẻ, cậu gọi 10086 à?”
“Thằng nhóc này thật biết đùa, tôi sắp cười ra cơ bụng luôn rồi.”
“Nếu cậu ta có năng lực đó thật, tôi sẽ cạp tường ngay tại đây.”
...
Tập đoàn Tô Thị vô cùng náo nhiệt, phía Quảng Điện lại bận rộn thành một đoàn.
Người được Dương Phàm gọi là Tiểu Từ, trán lấm tấm mồ hôi, không ngừng chỉ đạo.
Gọi từng cuộc điện thoại, ra từng mệnh lệnh.
Ba phút sau, truyền đi tất cả thông báo, Tiểu Từ mới thở phào một hơi, mệt mỏi ngồi xuống bàn làm việc.
Tô Phỉ đang lướt xem tin tức, khu bình luận vô cùng náo nhiệt.
Một nhắc nhở hiện lên khiến cô ta sửng sốt: "Tin tức đã bị gỡ vì vi phạm quy tắc cộng đồng."
Sau vài giây khiếp sợ ngắn ngủi, cô ta vội tìm, sao có thể không còn một tin tức nào về Tô Mộng Dao.
Cô ta vẫn không từ bỏ ý định, đổi app khác tiếp tục tìm, nhưng tìm liên tục mấy trang web cũng không tìm được tin tức về Tô Mộng Dao.
Như thể chưa từng xuất hiện.
Cô ta ngẩng đầu ngơ ngác nói: "Tin tức biến mất rồi, biến mất hết rồi."
Tô Quốc Đống bên cạnh trêu chọc nói: "Em gái, đừng trêu người ta nữa."
Tô Phỉ nghiêm túc nói: "Thật đó, đều mất hết rồi."
Trong nháy mắt, ngoại trừ Dương Phàm, tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra xem thử.
Sau khi yên tĩnh trong phút chốc, cả phòng họp đều ồ lên.
"Mẹ nó, thật sự mất hết rồi."
“Không phải đang nằm mơ đó chứ?”
“Thật sự không nhìn ra cậu ta lại có năng lực lớn như vậy, cậu ta là ai vậy?”
Mọi người đều không dám tin nhìn Dương Phàm, ánh mắt hiện lên một câu: "Xin nhận lấy một lạy của tôi."
Cũng có người trực tiếp véo mình một cái, xác nhận không phải nằm mơ.
Tô Mộng Dao lướt điện thoại vài lần, cũng nhìn sang Diệp Phàm bằng vẻ mặt khiếp sợ.
"Đây... Thật... Thật sự là do anh làm sao?"
Cô ấy nói chuyện đã có chút lộn xộn.
Dương Phàm mỉm cười: "Việc nhỏ, không đáng nhắc tới."
Tô Mộng Dao liếc mắt xem thường, mới khen một câu mà đã ra vẻ rồi.
Nhưng cô ấy không biết, chuyện này đối với Dương Phàm mà nói, quả thật là chuyện nhỏ.
Giải quyết xong chuyện tin tức, phòng họp cũng giải tán.
Tô Mộng Dao kéo Dương Phàm chạy ra khỏi phòng họp, dù sao cô ấy cũng chưa giải thích với cha mẹ, tránh hiểu lầm không cần thiết.
Rời khỏi tập đoàn Tô Thị, Tô Mộng Dao dẫn Dương Phàm đến nhà hàng Da Vinci ăn cơm.
Thấy nhà hàng kiểu Tây, Dương Phàm trực tiếp gọi một phần thịt bò tảng, trước kia hắn ở trên núi, bây giờ món nào cũng muốn nếm thử.
Không ngờ phục vụ trực tiếp nói: "Không có."
Dương Phàm tò mò hỏi: "Nhà hàng kiểu Tây không có thịt bò tảng?"
Phục vụ giải thích: "Tên tiếng anh của ông chủ chúng tôi là Da Vinci, chúng tôi là nhà hàng đồ Trung."
Dương Phàm: "..."
Tùy tiện gọi mấy món ăn, còn thêm hai ly nước.
Tô Mộng Dao lên tiếng trước: "Chuyện hôm nay, cảm ơn anh."
Dương Phàm không để tâm lắm: "Chuyện nhỏ, xem như thù lao hôm qua đã thấy cái không nên thấy đi."
Tô Mộng Dao hít sâu một hơi.
Không biết phải nói sao về người này mới đúng, một tên không đứng đắn.
"Tôi rất tò mò thân phận của anh, năng lực lớn như vậy." Tô Mộng Dao khống chế cảm xúc, hỏi tiếp.
Dương Phàm mỉm cười nói: "Không phải đã nói rồi sao, là người giữ cửa của núi Nhị Long, đúng lúc quen biết bộ trưởng Từ mà thôi."
Tô Mộng Dao đương nhiên không tin, chỉ quen biết bộ trưởng Từ mà lại gọi người ta là Tiểu Từ?
Nhưng Dương Phàm không chịu nói, cô ấy đương nhiên cũng không thể nhiều lời.
Tô Mộng Dao uống một ngụm nước: "Lúc nhỏ tôi có một người bạn, tên là Dương Thanh Hải, là con trai của một nhà giàu ở Kinh Thành gửi nuôi ở nhà tôi, lên sáu tuổi thì rời đi, nghe cha tôi nói là được Huyền Cơ đạo trưởng mang về núi Nhị Long, anh có quen không?"
Dương Phàm sửng sốt, không trùng hợp vậy chứ, chẳng trách hắn lại thấy Tô Mộng Dao quen mặt.
Hắn chỉ nhớ lúc còn rất nhỏ đã bị sư phụ dẫn lên núi, không ngờ cô gái trước mặt lại là bạn thuở nhỏ của hắn.
Khi đó gia cảnh nhà họ Tô bình thường, khi Huyền Cơ đạo trưởng mang Dương Phàm đi, còn để lại cho Tô Trường Lâm một chút tiền, mới có tập đoàn Tô Thị của sau này.
Cũng chính vì vậy, trước khi ông cụ Tô qua đời mới để lại tập đoàn Tô Thị cho Tô Mộng Dao.
Thấy Dương Phàm ngây người, Tô Mộng Dao nói: "Anh không sao chứ?"
Dương Phàm cười như không cười nhìn Tô Mộng Dao: "Sao lại trùng hợp vậy chứ? Tôi chính là Dương Thanh Hải, sư phụ đã sửa lại tên cho tên, bây giờ mới tên là Dương Phàm."
Tô Mộng Dao hết sức kinh ngạc, sau đó giơ ly nước trái cây lên: "Nào, cụng ly một cái, chuyện này phải chúc mừng."
Dương Phàm trừng mắt nói: "Cô tin sao?"
Tô Mộng Dao cười nói: "Sáng nay tôi đã nhìn ra rồi, chỉ là qua hơn hai mươi năm, tôi không dám chắc mà thôi."
Dương Phàm cười ha ha, "Lời bài hát 'có người hỏi em rốt cuộc sao lại trùng hợp như vậy, nhiều năm như vậy em vẫn không thể quên' là cô viết à?"
Tô Mộng Dao liếc mắt xem thường: "Bớt ra vẻ đi, đâu phải ai cũng giống anh, không để ai trong lòng.
Dương Phàm: "..."
Tôi đương nhiên không muốn để cô trong lòng rồi, tôi chỉ muốn đưa cô lên giường mà thôi.
Dương Phàm nhìn Tô Mộng Dao, thầm nghĩ: Mặc dù không biết cô có chỗ nào tốt, nhưng mà tôi muốn nhìn cô tắm.
Tô Mộng Dao rất vui: "Tối nay theo tôi về nhà đi."
Dương Phàm sửng sốt, mờ ám nói: "Nhanh vậy sao, không cần tìm hiểu thêm sao?"
"Mà cũng được thôi, như vậy thì sẽ càng hiểu nhanh hơn, cô biết tôi dài ngắn, tôi biết cô nông sâu."
Qua hồi lâu Tô Mộng Dao mới phản ứng lại, đỏ mặt, tức giận sẳng giọng: "Anh nói gì vậy, tôi dẫn anh về nhà gặp cha mẹ tôi... Không phải... Chuyện anh mới nói..."
Cô hung hăng trừng mắt với Dương Phàm, mắng: "Đồ lưu manh, nhiều năm không gặp học theo thói xấu rồi."
Dương Phàm cười ha ha: "Cũng chưa chắc chú muốn gặp tôi."
"Nhân sinh tức đại bi: Cửu hạn phùng cam lộ (mưa đá), tha hương ngộ cố tri (chủ nợ)..."
"Được rồi được rồi, số tiền năm đó anh muốn đòi về e là không thể rồi, cha tôi không làm chủ được, hiện giờ tập đoàn Tô Thị do tôi định đoạt."
Không đợi Dương Phàm nói xong, Tô Mộng Dao trực tiếp cười khẽ ngắt ngang lời hắn.
Dương Phàm cười gian xảo, ghé sát vào nói: "Ý cô là muốn lấy thân trả nợ sao? Tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận."
"Mộng Dao, trùng hợp như vậy, cô cũng ăn cơm ở đây sao?" Tô Mộng Dao đang định tức giận, cách đó không xa truyền đến một giọng nói.
Nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một chàng trai ăn mặc chỉnh tề đang đi về phía này, sau lưng còn có bốn năm đàn em.
Người Tô Mộng Dao gặp là Mã Vận Toàn, căn bản không muốn để ý anh ta, nhưng nghĩ lại, đúng lúc có Dương Phàm ở đây, có thể thoát khỏi dây dưa với Mã Vận Toàn.
Cô ấy mỉm cười nói: "Trùng hợp quá cậu Mã, tôi đang ăn cơm với bạn trai."
Cô ấy chỉ vào Dương Phàm, giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi, Dương Phàm."
Sau đó lại giới thiệu với Dương Phàm: "Đây là thiếu gia nhà họ Mã, Mã Vận Toàn."
Mã Vận Toàn lạnh lùng liếc Dương Phàm một cái, sau đó quay sang cười nói với Tô Mộng Dao: "Mộng Dao, cho dù cô không thích tôi, cũng không cần lấy thứ phế vật này ra làm bình phong chứ?"
"Tin tức tôi đã xem hết rồi, tôi tin cô bị người ta hãm hại."
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, mẹ nó nằm không cũng trúng đạn à?
"Hãm hại gì chứ, hôm qua hai chúng tôi ngủ trên cùng một giường, anh nhìn đôi mắt thâm này của chúng tôi còn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dương Phàm không chút khách khí nói.
Tô Mộng Dao đỏ bừng mặt, ngại ngùng cúi đầu.
Mã Vận Toàn trút hết cơn giận lên người Dương Phàm: "Mày muốn chết à?"
Dương Phàm cười khin thường, vẻ mặt chẳng để tâm khiến Mã Vận Toàn càng thêm căm tức.
"Mày là cái thá gì chứ, cũng xứng đi bên cạnh người phụ nữ của cậu Mã?"
"Thằng quê mùa này ở đâu ra vậy, dám ăn nói kiểu đó với cậu Mã."
"Hôm nay mày chết chắc rồi, thần tiên hạ phàm cũng không cứu được mày."
Đám đàn em phía sau Mã Vận Toàn lời qua tiếng lại châm chọc.
Chương 5: Sự khác thường của Thiệu Tứ gia
Thực khách trong nhà hàng thấy cảnh tượng này cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
"Người đó là ai vậy, đắc tội cậu Mã, hôm nay sợ là không xong rồi."
"Chứ gì nữa, nhà họ Mã là nhà võ đạo, thằng nhóc đó hôm nay coi như phế rồi."
"Đó không phải Tô Mộng Dao sao, thằng nhóc kia chính là người hôm qua thuê phòng chung với cô ấy đó, đúng là náo nhiệt thật."
Thấy tình hình không ổn, Tô Mộng Dao đứng dậy nói với Dương Phàm: "Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi."
Mặc dù thân thủ Dương Phàm không tệ, nhưng nhà họ Mã là nhà võ đạo, nếu thật sự động thủ, cô ấy chỉ sợ sẽ bất lợi cho Dương Phàm.
Dương Phàm lại không nghĩ vậy, lười nhác nói: "Còn chưa uống hết nước kìa, đừng lãng phí vậy chứ."
Mấy người phía sau Mã Vận Toàn cười to.
"Thằng này gan thật, không biết xem tình hình gì cả."
"Tám phần là bị ngốc rồi."
Mã Vân Toàn lạnh giọng nói: "Nếu đã là bạn của Mộng Dao, tao cũng không làm khó mày nữa, bây giờ mày quỳ xuống dập đầu nhận sai, tao sẽ để mày đi."
Vẻ mặt anh ta đầy khinh thường, như thể từ trên cao cao tại thượng nhìn xuống Dương Phàm bình tường.
Dương Phàm đặt đũa xuống, cười như không cười nói: "Cho các người năm giây biến mất khỏi mắt tôi, nếu không tôi ra tay thì các người không thoát được đâu."
Lời vừa nói ra, xung quanh ồ lên: "Tên này điên rồi à, còn muốn động tay động chân ở nhà hàng?"
"Đây chính là địa bàn của Thiệu Tứ Gia, dám ra tay ở đây chính là không muốn sống nữa."
"Cậu Mã còn không dám ra tay ở đây, cậu ta dám sao? Ha ha."
Mã Vận Toàn nghe Dương Phàm nói vậy, chỉ cảm thấy buồn cười.
"Vậy xem ra mày không muốn dập đầu nhận sai?"
Dương Phàm chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Hết năm giây."
Vừa dứt lời liền vung một cái tát, trực tiếp tát cho Mã Vận Toàn ngã xuống đất.
Không khí đột nhiên im lặng.
Không ai ngờ Dương Phàm lại thật sự dám động thủ ở địa bàn của Thiệu Tứ Gia.
Đàn em phía sau Mã Vận Toàn nhất thời không biết làm sao.
Đây là địa bàn của Thiệu Tứ Gia, lão đại của thế lực ngầm ở Giang Thành, ai dám gây sự chứ.
Lần trước có mấy thanh niên uống say đánh nhau, đều bị đánh gãy hai chân.
Mã Vận Toàn bị tát ngã xuống đất, nhả ra hai cái răng, ngây ngốc.
"Lên, giết nó."
Bị đánh, còn là bị đán trước mặt người mình thích, khiến anh ta gần như mất đi lý trí.
Mặc kệ là đang ở trong địa bàn của Thiệu Tứ Gia, trực tiếp rống giận bảo người của mình động thủ.
Mấy đàn em thấy anh ta lên tiếng, cũng không do dự nữa, trực tiếp xoa tay, vung nắm đấm về phía Dương Phàm.
Tô Mộng Dao thấy Dương Phàm trực tiếp ra tay, đã sững sờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Tuy rằng nhà họ Mã là gia tộc bậc hai ở Giang Thành, nhưng là nhà võ đạo, gia chủ Mã Thiên Hoa là võ giả ngoại môn của La Hán Đường, ông ta ra mặt có lẽ Thiệu Tứ Gia cũng không so đo.
Nhưng nhà họ Tô không bảo vệ được Dương Phàm, Thiệu Tứ Gia hoàn toàn không cần phải nể mặt nhà họ Tô.
Còn chưa đợi Tô Mộng Dao hồi thần, mấy đàn em của Mã Vận Toàn đã bị Dương Phàm quật ngã xuống đất.
Vẻ mặt Tô Mộng Dao sợ hãi.
Dương Phàm lại coi như không có gì tiếp tục ăn cơm.
"Dương Phàm, anh ra họa lớn rồi anh có biết không? Mau, tôi đưa anh ra nhà ga, bây giờ anh lập tức rời khỏi Giang Thành đi."
Tô Mộng Dao lo lắng nói.
Dương Phàm mỉm cười: "Gây họa gì chứ? Là bọn họ trêu chọc tôi trước mà?"
Tô Mộng Dao lười giải thích, trực tiếp kéo Dương Phàm rời đi.
Mã Vận Toàn nằm trên đất hổn hển nói: "Chạy, đắc tội bổn thiếu gia còn muốn chạy? Cho dù chạy đến chân trời góc bể tao cũng sẽ tìm được mày."
Dương Phàm thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Mộng Dao, vỗ vai cô nói: "Không sao đâu, cùng lắm để tôi xử lý là được."
Mã Vận Toàn đứng dậy, tức giận quát: "Mày giải quyết, mày mẹ nó biết người mày đắc tội là ai không?"
"Bốp."
Dương Phàm cũng không thèm nhìn Mã Vận Toàn một cái, chỉ thấy hắn lại quật anh ta xuống đất.
Thực khách xung quanh thấy vậy đều hít một ngụm khí lạnh:
"Người này cũng quá ngang ngược rồi, không biết cậu ta mạnh đến mức nào?"
"Tốt nhất là phải có chống lưng, nếu không sẽ rất khó sống rời khỏi Giang Thành."
"Thấy cậu ta ăn mặc như vậy, trên người không có trang sức, không giống có bối cảnh gì, chỉ sợ là một tên ngốc không hiểu chuyện mà thôi."
Dương Phàm không quan tâm, vẫn nhàn nhã ngồi đó như cũ.
Khiến Tô Mộng Dao sốt ruột đến mức không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, một chiếc Bentley đỗ bên ngoài nhà hàng, sau đó là một chiếc xe thương vụ màu đen.
Trên xe Bentley, một người đàn ông trung niên bước xuống.
Sắc mặt người này lạnh như băng, mặc vest đen, tay phải đang nghịch hai quả cầu nhỏ.
Cùng lúc đó, trên xe thương vụ có bảy tám người đàn ông theo sát, người nào cũng rất cường tráng, vừa nhìn biết có tập luyện.
Người đàn ông trung niên đi vào nhà hàng, thản nhiên nói: "Tôi thật muốn xem thử là ai ăn gan hùm, dám gây sự ở nhà hàng của tôi."
Mấy đàn em của Mã Vận Toàn đã đỡ an ta dậy, nhìn thấy người tới, Mã Vận Toàn vội vàng nói: "Thiệu Tứ Gia, tôi là người nhà họ Mã, chúng tôi đến chỗ ngài ăn cơm, vừa vào cửa liền bị tên nhà quê này đánh."
"Tôi biết đây là địa bàn của ngài, nên không đánh lại."
Thiệu Danh Thần nhìn thoáng qua Mã Vận Toàn, nói: "Cậu là con trai của Mã Thiên Hoa?"
Mã Vận Toàn vội vàng nói: "Đúng đúng đúng."
Thiệu Danh Thần lớn tiếng nói: "Nếu không động thủ, vậy cậu có thể cút rồi, nếu còn có lần sau, dù là cha cậu đến xin cũng không được."
Mã Vận Toàn không dám nói nhiều, mấy đàn em vội vàng đỡ anh ta rời khỏi đó.
Thiệu Danh Thần đi về phía Dương Phàm, cười lạnh một tiếng: "Là cậu gây sự ở chỗ tôi?"
Dương Phàm uống hết ly nước, không để ý đến Thiệu Danh Thần, nói với Tô Mộng Dao: "Ăn no rồi, chúng ta đi thôi?"
Mọi người xung quanh nghe vậy đều kinh ngạc sắp rớt cằm, không dám nói lời nào.
Tô Mộng Dao vội vàng giải thích với Thiệu Danh Thần: "Là Mã Vận Toàn gây chuyện trước..."
Không đợi cô ấy nói xong, Thiệu Danh Thần trực tiếp giơ tay ngăn lại.
Dương Phàm không để ý khiến sắc mặt Thiệu Danh Thần lạnh như băng.
Dương Phàm cười nói: "Anh ta có thể đi còn chúng tôi thì không thể đi? Muốn lấy tôi ra làm quả hồng mềm à?"
"Cậu không phải quả hồng mềm, trong mắt tôi cậu cùng lắm chỉ là sốt cà chua, tôi muốn xử lý thế nào cũng được."
Thiệu Danh Thần nhìn thoáng qua Dương Phàm, lúc này sửng sốt, người này có chút quen.
Giang Thành cách núi Nhị Long không xa, lúc đại họ Huyền Cơ đạo trưởng, Thiệu Danh Thần cũng đến chân núi xem náo nhiệt.
Vị trí của Dương Phàm rất dễ thấy, cho nên có chút ấn tượng.
Hắn ta tận mắt thấy thống soái chiến bộ Hoa Hạ Vương Lạc Phong cũng phải nể mặt Dương Phàm.
Nghĩ đến đây, hai chân Thiệu Danh Thần mềm nhũn.
Nếu không phải người bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, chỉ sợ hắn ta đã trực tiếp quỳ xuống đất.
Có câu trước cửa tể tướng là quan thất phẩm, cho dù chỉ là người giữ cửa của núi Nhị Long, cũng không phải là người hắn ta có thể đắc tội.
Huyền Cơ Các của núi Nhị Long, chính là chí tôn võ đạo.
Huống hồ, người khiến Vương Lạc Phong phải nể mặt sẽ là ai chứ?
Thiệu Danh Thần cũng không nói thẳng ra, chỉ tươi cười nói: "Không biết nên xưng hô với cậu thế nào?"
Sự thay đổi này khiến mọi người sửng sốt, Dương Phàm thiếu kiên nhẫn nói: "Dương Phàm, nếu muốn đánh nhau thì nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đâu."
Thiệu Danh Thần vội vàng cười nói: "Dương tiên sinh nói đùa, sao tôi dám đánh cậu chứ."
Hắn ta nói với người bên cạnh: "Đi lấy hai bình rượu ngon nhất ra cho Dương tiên sinh.”
Người nọ sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, đều là người liếm máu trên mũi dao, nếu còn không hiểu chuyện như vậy, mộ đã xanh cỏ từ lâu rồi.