Chương 23 Phó bộ trưởng
Trái lại, Hướng Đông Tình đem đến một đội quân, trực tiếp làm cho Văn tổng rối loạn trận tuyến.
“Hướng Đông Tình, người phụ nữ xấu xa này, đừng có ép tôi!” Hai mắt của Văn tổng đỏ bừng, cuồng loạn la lên.
“Anh ấn đi, ấn xuống đi, chúng ta sẽ cùng chết!” Hướng Đông Tình nhe răng cười nói, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo, biểu hiện còn hung ác hơn Văn tổng.
Văn tổng tức giận, cơ thể không ngừng run rẩy, cả giận nói “Tốt lắm, vậy thì cùng chết! Ông đây chỉ là ông chủ của một cái nhà máy, kéo theo bản thân cô lại là Tổng giám đốc của tập đoàn trị giá cả trăm triệu chết cùng, nghĩ như thế nào cũng đều có lời!”
Sau khi nói xong lời này, ngón tay cái của Văn tổng hung hăng nhấn xuống một cái!
Nhưng đúng vào lúc này, một đồng xu bằng thép bay ra từ trong tay Tề Đẳng Nhàn, phát ra một tiếng vang lanh lảnh, tàn nhẫn đánh vào cổ tay của Văn tổng
Văn tổng bị đồng xu này đánh cho đau đớn, đôi tay không chịu được buông lỏng, điều khiển từ xa ở trong tay rơi xuống mặt đất.
Hai mắt của Hướng Đông Tình đỏ bừng, ngay trong nháy mắt khi Văn tổng chuẩn bị cầm lấy điều khiển từ xa, bỗng nhiên rút một cái bút máy từ sau đầu của chính mình, tàn nhẫn đâm lên cánh tay của Văn tổng.
“A!”
Văn tổng phát ra một tiếng kêu thảm thiết như sói tru, máu tươi văng khắp nơi.
Vào lúc này Tề Đẳng Nhàn ở phía sau cũng đã đi tới bên cạnh Văn tổng, nâng tay lên đánh một chưởng, bổ vào phía sau đầu của hắn.
Tiếng kêu thảm thiết ngay lập tức im bặt, thân thể của Văn tổng mềm nhũn đổ rạp ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Hướng Đông Tình tóc tai bù xù, trong tay cầm chiếc bút máy dính máu, giống như nữ quỷ đòi mạng, thở hổn hển, còn có ánh mắt tràn đầy sát khí, dừng ở trên người Tề Đẳng Nhàn.
“Bây giờ anh có thể báo cảnh sát rồi!” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nói với thư kí nhỏ bị bị dọa ngây người đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh nhạt giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thư kí nhỏ phục hồi tinh thần, cuống quít quay đi gọi điện thoại báo cảnh sát.
Tề Đẳng Nhàn xoay người nhặt đồng xu nằm dưới mặt đất, cầm trong tay ngắm nghía, cười cười nói chuyện với Hướng Đông Tình “Nói gì đi chứ?”
Hướng Đông Tình lấy ra một cái khăn ướt, chậm rãi lau sạch sẽ chiếc bút mực trong tay, sau đó dơ hai tay ra sau đầu, bắt đầu chỉnh sửa lại tóc của mình.
“Tôi và người của Hướng Đông Lôi, hình như không có gì để nói!” Hướng Đông Tình cười lạnh nói.
“Tôi không phải người của hắn, phải nói, hắn là người của tôi, ừm. . . . . . Tôi là người quản lý hắn.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hướng Đông Tình nhíu nhíu mày, nói “Anh là cai ngục? !”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói “Lần này tôi tình cờ có cơ hội rời khỏi ngục giam, trước khi đi Hướng Đông Lôi có nhờ vả tôi chăm sóc Hướng Đông Tình.”
Hướng Đông Tình cầm bút máy cắm vào búi tóc, ánh mắt kiêu ngạo không có một chút độ ấm hay bất kì cảm cảm xúc nào khác đang dao động, đôi môi sắc bén như dao nhẹ nhàng mở ra, nói “Tôi không cần ai chăm sóc.”
Tề Đẳng Nhàn nói “Tôi thật ra cũng không phải rất muốn quản chuyện rắc rối này, nhưng Hướng Đông Lôi ở trong ngục giam rất nghe lời, thậm chí gánh vác giúp tôi không ít công việc, hơn nữa, cái mạng tàn của hắn cũng sắp hết. Cho nên, lúc đó tôi mới đáp ứng yêu cầu của hắn.”
Nghe được tin tức mạng sống của Hướng Đông Lôi không còn lâu, lúc này trong mắt Hướng Đông Tình mới hiện ra một chút cảm xúc khó hiểu, nhưng cũng không nói gì.
Ánh mắt Hướng Đông Tình lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo, hờ hững nói “Anh là đang thương hại tôi?”
Tề Đẳng Nhàn hơi nhún vai, sau đó lắc đầu, nói “Ghế ngồi của cô trên cả một tập đoàn lớn trị giá trăm triệu, tôi có tư cách gì thương hại cô? Chẳng qua, cô có trông coi được không thôi, chính xác mà nói. . . . . .”
Hướng Đông Tình cười lạnh nói “Anh thì biết cái gì? !”
“Tôi biết hiện tại cô bị Long môn chèn ép, còn biết người của Từ gia Đế đô chuẩn bị trà trộn chen vào một tay, thậm chí ngay cả Ngọc Tiểu Long hình như cũng có chút hứng thú với miếng bánh ngọt lớn là tập đoàn Hướng thị.” Tề Đẳng Nhàn ung dung nói.
Sau khi nghe xong câu nói đầu tiên của Tề Đẳng Nhàn thì Hướng Đông Tình thể hiện sự thờ ơ, câu nói thứ hai làm cho ánh mắt của cô khẽ dao động, đến câu nói thứ ba thì khiến trong lòng cô dâng lên sóng to gió lớn.
Hướng Đông Tình hơi hơi hít sâu một hơi, làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại một chút.
Từ gia cũng muốn gia nhập, chỉ làm cho thế cục trước mắt càng thêm tồi tệ, nếu như người có sức ảnh hưởng trên toàn bộ Hoa quốc – Ngọc Tiểu Long cũng muốn nhúng tay vào, vậy tập đoàn Hướng thị, hơn phân nửa là thật sự không giữ được!
“Anh chỉ là một cai ngục mà thôi, lấy cái gì giúp tôi? !” Hướng Đông Tình ngồi xuống, cả người hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, một đôi mắt xếch mang theo lòng hăng hái, nhìn chằm chằm đánh giá Tề Đẳng Nhàn.
“Lúc anh của cô cầu xin tôi thì hắn đã quỳ xuống, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống dưới.” Tề Đẳng Nhàn trả lời mà mặt không chút thay đổi.
Lông mày của Hướng Đông Tình không khỏi nhẹ nhàng nhíu lại, cô hận Hướng Đông Lôi, nhưng cô hiểu rất rõ, Hướng Đông Lôi là người tâm cao khí ngạo.
Một người mà có thể làm cho hắn quỳ xuống, hơn nữa nước mắt giàn giụa đi xin hỗ trợ, tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
Tề Đẳng Nhàn không đợi Hướng Đông Tình nói chuyện, tiếp tục mở miệng nói “Đầu tiên, tôi cần một thông báo nhậm chức, bất kì chức vị gì đều được, nhưng không thể quá thấp.”
“Tiếp theo, tôi sẽ không chiếm dụng tài nguyên của công ty, cũng sẽ không đi làm đúng giờ, chỉ ra tay giúp đỡ khi cô gặp khó khăn.”
“Cuối cùng, tôi muốn nói cho cô biết, cuộc sống không đơn giản chỉ có thù hận.”
Hướng Đông Tình cười khẩy nói “Anh thì biết cái gì về yêu và hận?”
Nói xong lời này, cô rút ra một phần văn kiện, ký tên xoạt xoạt lên trên mặt giấy, rồi ném tới trước mặt của Tề Đẳng Nhàn, giọng nói lạnh lùng: “Phó bộ trưởng Bộ an ninh, để lại tên cùng điện thoại đi, sau đó anh có thể biến!”
Tề Đẳng Nhàn khi nhìn thấy thái độ kiêu ngạo lạnh lùng của người phụ nữ này, không khỏi sinh ra một ý nghĩ hung ác, hắn muốn mài gương mặt tươi cười của người phụ nữ này lên trên mặt bàn.
“Tề Đẳng Nhàn?”
Hướng Đông Tình nhìn thấy tờ giấy trong tay, không khỏi khẽ nhíu mày.
“Chỉ mong không phải người cũng giống như tên, là một kẻ đầu đường xó chợ thì tốt rồi!” Hướng Đông Tình cười lạnh.
Đối với lời châm chọc khiêu khích này của Hướng Đông Tình, Tề Đằng Nhàn coi như không nhìn thấy, vươn tay về phía Hướng Đông Tình, nói “Tôi cần những tư liệu chi tiết trong tay cô, nhìn xem Long môn chèn ép cô như thế nào, còn muốn hiểu biết thêm về phương thức hoạt động của công ty cô .”
Hướng Đông Tình sắc mặt lạnh lùng nói “Tạm thời không nóng vội, chờ anh chính thức nhận chức rồi nói sau.”
Lúc này, cảnh sát đã tới, mang đi quả bom dùng để uy hiếp Hướng Đông Tình của Văn tổng, tiện thể đơn giản đưa ra vài câu hỏi.
Quyền lực của tập đoàn Hướng thị rất lớn, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Hướng Đông Tình chỉ nói mấy câu đã đơn giản được thông qua, cũng không cần đặc biệt đi một chuyến đến cục cảnh sát.
Hướng Đông Tình mang tài liệu nhận chức của Tề Đẳng Nhàn giao cho thư kí, để cho cô ây đi xử lý.
Tề Đẳng Nhàn tung đồng xu trong tay lên, sau đó xoay người rời đi.
“Chờ chút đã.” Hướng Đông Tình ngăn hắn lại.
“Hả?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu.
“Hắn còn có thể sống được mấy ngày?” Hướng Đông Tình lạnh lùng hỏi.
“Không biết, dù sao cũng không dài.” Tề Đẳng Nhàn nghiêng nghiêng đầu, nói xong thì lập tức rời khỏi văn phòng của Hướng Đông Tình.
Đợi cho người đi – căn phòng trống rỗng, lúc này Hướng Đông Tình mới đứng dậy, chuyển hướng đi đến giá sách, cầm một cái khung ảnh đưa lưng về phía cô xoay quay lại.
Trong khung ảnh, là một tấm ảnh chụp gia đình.
“Ngay cả anh, đều muốn bỏ em mà đi? Đến lúc đó, em nên hận ai đây?” Hướng Đông Tình mím môi, ngón tay cuộn thành nắm đấm, ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà đã hiện ra màu xanh đen.
Tề Đẳng Nhàn đợi cho thư ký xử xong thủ tục nhận chức, sau đó cầm thẻ công tác, rời khỏi tập đoàn Hướng thị.
Hắn còn phải làm một việc, đó chính là giải quyết phiền toái mà ngân hàng Trung Hải không chịu cho tập đoàn Kiều thị vay vốn.