Khi máy bay hạ cánh, Tiểu Ưu đi theo đoàn người xuống trạm trung chuyển, cô ngồi trong phòng chờ, khi chỉ cách giờ bay hơn hai mươi phút, cô lấy một chai nước từ trong ba lô ra uống, quay đầu lại thì thấy một bé trai đang kéo vạt áo của cô.
“Em trai, ba mẹ của em đâu?”
Bé trai nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh đầy nước đáng thương lắc đầu: “Em không tìm được bọn họ, chị, chị giúp em được không?”
Tiểu Ưu nhíu mày xoay người ôm lấy cậu nhóc mập mạp, cô tìm người nhà cho cậu bằng cách nào đây? Đột nhiên cô nghĩ đến phòng truyền thanh của sân bay, nhanh chóng bế bé trai đứng dậy: “Ngoan, chị dẫn em đi tìm bọn họ, em đừng khóc nữa nhé?”
“Dạ – -” Bé trai gật đầu lia lịa, dáng vẻ cố nén nước mắt làm cho người ta rất đau lòng, rốt cuộc là cha mẹ thế nào mà lại vô tâm như vậy, làm mất con cũng không đi tìm?
Sảnh chờ của sân bay rất lớn, Tiểu Ưu hỏi vài nhân viên mới biết được vị trí của phòng truyền thanh. Dọc đường đi cậu nhóc rất phối hợp, không có biểu hiện sự sợ hãi hay đau buồn, rất có phong độ. Điều này làm cho Tiểu Ưu rất quý mến bé, bế bé cao lên một chút, chỉ sợ làm cho bé không thoải mái.
Rốt cuộc cũng tìm được phòng truyền thanh, khóe môi Tiểu Ưu giương lên ôm bé trai đi vào bên trong: “Xin chào, tôi là Tiểu Ưu, có việc nhờ cô giúp đỡ một chút, cậu bé này bị lạc ba mẹ, nhờ cô phát loa thông báo cho ba mẹ bé biết cậu bé đang chờ ở đây, cám ơn.”
“Cô đừng khách sáo, chúng tôi lập tức phát loa cho cô, con trai, nói cho cô biết con tên gì, nhà con ở đâu? Hôm nay người dẫn con đi là ai của con?” Nhân viên phòng truyền thanh nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, rồi sau đó cẩn thận hỏi thăm tin tức gia đình bé trai.
Cậu bé chỉ nói tên của mình cùng hôm nay người nào dẫn bé ra cửa, về phần ở đâu thì bé không trả lời được, một bộ tủi thân muốn khóc, Tiểu Ưu vội vàng lấy một miếng bánh ngọt từ trong ba lô ra đặt vào tay của cậu, cậu lập tức cười rạng rỡ.
Giọng nói trong trẻo của cô nhân viên phòng truyền thanh truyền vào mỗi một góc trong sân bay, cô ấy nhắc lại ba lần mới ngừng. Tiểu Ưu cảm kích nhìn bọn họ, đột nhiên nhớ tới mình còn phải lên máy bay, lấy điện thoại di động ra nhìn một cái: “Không xong rồi!” Thời gian đăng ký đã bị trễ nửa tiếng, cô giúp đỡ cậu bé tìm người nhà lại quên mất chuyện của mình, cô nhờ nhân viên của sân bay giúp đỡ, nhân viên ở sân bay nói cho cô biết chuyến bay đến nước F ngày kia mới có, cho nên hôm nay cô phải ở lại trạm trung chuyển.
Người nhà của bé trai còn chưa đến, ăn xong điểm tâm cậu bé lại muốn khóc: “Chị ơi, sao mẹ em còn chưa tới tìm em?”
“Em trai ngoan, mẹ em nghe được thông báo sẽ tới nhanh thôi, em yên tâm đi.”
“Có thật không?”
“Tất nhiên.”
Bé trai nghe được lời nói của Tiểu Ưu lại trở nên kiên cường, nhân viên ở đây cũng rất thích cậu bé này, cũng giúp đỡ Tiểu Ưu chăm sóc bé, cuối cùng chưa tới ba tiếng sau một cặp vợ chồng trung niên vội vàng chạy đến phòng truyền thanh, trong khoảnh khắc nhìn thấy bé trai, họ kích động chảy nước mắt.
“Cục cưng, mẹ đến đây!” Người phụ nữ trung niên ôm chặt bé trai trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, người đàn ông ên cạnh dịu dàng sờ đầu bé trai yên lặng rơi lệ.
“Ba mẹ, cuối cùng hai người cũng tới, cục cưng rất nhớ hai người!”
“Cục cưng ngoan, không khóc không khóc, ba mẹ lập tức đưa con về nhà.”
Nhân viên hỏi thăm thân phận của hai vợ chồng cùng với nguyên nhân để lạc cậu bé, thì ra khi lúc bọn họ xuống máy bay lấy hành lý lại quên mất cậu bé đang đi vệ sinh, diệp gia quán, đến khi bọn họ ngồi vào xe phát hiện không nghe thấy tiếng cậu bé thì mới biết cậu bị lạc.
Bọn họ vội vã chạy về, nhưng trên đường lại bị trì hoãn một đoạn thời gian, cho nên bây giờ mới tới.
“Mẹ, con không tìm được hai người nhưng may nhờ chị này dẫn con đến đây chờ hai người, hai người phải cám ơn chị ấy đó.”
“Nhờ có cô chúng tôi mới tìm được cục cưng, thật sự rất cảm ơn cô! Cảm ơn cô!”
“Dì đừng khách sáo, cậu nhóc đáng yêu như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ giúp thôi.”
“Mẹ, chị bị trễ chuyến bay, đêm nay chị không có chỗ ở, cho chị về nhà chúng ta được không?”
“Cô ơi, cô là vì giúp con tôi mới bị trễ chuyến bay ư, đây, thật làm cho chúng tôi ngại quá, đêm nay cô có chỗ nghỉ ngơi chưa?”
“Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, không biết chỗ nào hết…”
“Không sao, em dẫn chị về nhà em.”
“Vậy – – “
“Cô ơi, thật sự là rất cám ơn cô, nếu cô đã không quen nơi này, vậy thì cứ về nhà chúng tôi ở một đêm, chờ tới khi nào có chuyến bay cô lại đến sân bay.”
“Như vậy có làm phiền mọi người không?” Tiểu Ưu chần chờ nói.
“Đương nhiên là không, cô là ân nhân cứu mạng của con tôi, nào, cô hãy đi theo chúng tôi.”
“Được.”
Cùng lúc đó, trong phòng chờ của sân bay nước F, mấy người đàn ông mặc quần áo thường ngày lẫn trong đoàn người chờ máy bay hạ cánh, mười phút sau, đoàn người hối hả đi qua cửa kiểm tra, nhưng đến cuối cùng cũng không có người phụ nữ bọn họ đang đợi. Bọn họ bối rối gọi điện thoại, Lãnh phu nhân nhận được tin tức sắc mặt âm trầm đáng sợ: ” Đám vô dụng, diệp gia quán, vậy mà lại để cô ta trốn thoát!”
“Chúng tôi vô dụng, chúng tôi đáng chết! Nhưng mà tôi tra được ở trạm trung chuyển Tiểu Ưu không có lên máy bay.”
“Cái gì?! Khó trách! Tôi mặc kệ các người dùng thủ đoạn gì, cũng phải mau chóng diệt trừ cô ta!”
“Bà muốn diệt trừ ai?!” Sau lưng Lãnh phu nhân truyền tới một giọng nói lạnh thấu xương: “Rốt cuộc bà đưa Tiểu Ưu đi đâu?”
Điện thoại trên tay Lãnh phu nhân rớt xuống ghế sofa, bà ta cứng ngắc quay đầu lại, trong mắt tràn ngập không thể tin: “Chân của con sao lại tốt lên nhanh như vậy?!”
“Nó chỉ là bị thương ngoài da, căn bản không cần băng bó thạch cao, trong phòng phẫu thuật tôi và Tu Mục đã thương lượng diễn trò cho bà xem, khi nằm viện cũng vậy.”
“Cái gì! Tại sao con lại – -?”
“Tôi chỉ muốn biết âm mưu của bà là gì.”
“Bây giờ con đã biết.”
“Tất nhiên, tôi thật sự không ngờ mẹ tôi lại ác độc như vậy, hao tâm tổn sức muốn hại cô gái tôi yêu, bà không xứng với tiếng ‘mẹ’ này!”
Lãnh Diệc Thần nói xong câu đó liền xoay người bước ra khỏi nhà, Lãnh phu nhân ngây ngốc ngồi trên sô pha thật lâu cũng không thể bình tĩnh được, bà cảm thấy mình đã mất đi thứ quan trọng nhất.