Tiểu… Tiểu Nguyệt…
Khi thấy rõ gương mặt của bạch y nữ tử, Thanh Phong xúc động gọi tên nàng.
Tiểu Nguyệt nghe thấy có người gọi tên mình, nàng ngước nhìn.
Biểu tình vô cảm của nàng đập vào mắt Thanh Phong, làm hắn cảm thấy đau đớn.
– Tiểu Nguyệt.
– Ngươi… biết ta?
Dù đã biết trước nàng đã quên tất cả nhưng khi nghe nàng nói như thế Thanh Phong lại càng chua xót đến không nói nên lời.
Hoàn lão trong nhà nghe động tĩnh cũng chạy ra, gặp được Tiểu Nguyệt lão vui mừng đến rơi nước mắt.
– Tiểu Nguyệt. Cuối cùng con cũng trở lại.
Tiểu Nguyệt khẽ nghiêng đầu nhìn Hoàn lão, không hiểu lời lão nói là ý gì.
Hoàn lão hối hả lôi kéo Tiểu Quang tới trước mặt nàng nói:
– Tiểu Nguyệt. Đây là Tiểu Quang, là đứa nhỏ của con đó…
Tiểu Quang nghe được nàng là mẫu thân của mình thì vô cùng kích động, nhìn nàng không chớp mắt.
Đứa nhỏ?
Không phải là Noãn Noãn sao? Tại sao lại có thêm đứa nữa?
Thấy Tiểu Nguyệt mãi không chịu nhận mình, Tiểu Quang bật khóc bước lại gần nàng, ấp úng gọi:
– Mẫu… thân…
Nhưng Tiểu Nguyệt lại không để cho Tiểu Quang chạm vào mình, nàng lùi về sau né tránh tầm tay của Tiểu Quang.
– Mẫu thân…
Nhìn đôi mắt bi thương của Tiểu Quang, Tiểu Nguyệt cảm giác trái tim mình nhói đau. Nhưng nàng vẫn kiên quyết không lại gần nó.
– … làm ngươi… đau.
Hoàn lão nghe câu úp mở của nàng liền hiểu ra, nói với Tiểu Quang.
– Tiểu Quang, mẫu thân ngươi là sợ hàn khí từ nàng toả ra sẽ làm ngươi tổn thương. Không phải nàng không muốn nhận ngươi đâu…
Tiểu Quang nghe vậy liền lau nước mắt, nhìn nàng nói:
– Tiểu Quang không sợ, mẫu thân.
Tiểu Nguyệt không chịu được việc có nhìu người nhìn nàng như vậy. Nàng dứt khoát dùng lụa trắng quấn lấy Noãn Noãn phi thân bay đi.
Võ công của nàng bây giờ đã cao đến mức không dễ dàng bắt được, nhưng Thanh Phong vẫn không từ bỏ, liền đuổi theo nàng trong vô vọng. Hoàn lão nhìn theo bất lực, Tiểu Quang lại ôm Hoàn lão khóc nức nở.
– Mẫu thân không chịu nhận ta…
Hoàn lão hai mắt ươn ướt, ôm lấy Tiểu Quang an ủi:
– Mẫu thân ngươi là không nhớ ra ngươi được, chứ không phải không nhận ngươi. Chỉ cần… nàng nhớ ra…
Hoàn lão càng ôm chặt lấy Tiểu Quang, Tiểu Nguyệt chính là rất thương yêu đứa nhỏ này, nàng đã dùng mạng của mình để đổi cơ hội sống sót cho nó, làm sao lại không yêu nó được. Nhưng mà… Tiểu Nguyệt nhớ lại quá khứ liệu có phải là việc tốt hay không? Hay nó sẽ giết chết nàng lần nữa?
Mọi người không biết rằng ở một góc khuất, Trần Duy Cẩn đã nhìn thấy tất cả. Hắn lặng lẽ trở về phòng, phân phó thuộc hạ:
– Tìm hiểu tin tức của nàng.
Thanh Y nhận lệnh liền lui ra.
Trần Duy Cẩn chỉ còn lại một mình trong phòng, hắn bắt đầu nghĩ ngợi.
Tại sao khi nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, hắn lại đau đớn đến như vậy.
Kể từ năm năm trước, hắn đã bị đôi mắt vô cảm của Tiểu Nguyệt ám ảnh, mỗi khi nhớ đến nó trái tim của hắn liền đau như bị cắn xé. Hắn muốn quên nàng đi nhưng càng như vậy hắn càng nhớ rõ ràng, tim hắn lại càng đau.
Nguyệt Nhi…
Cái tên đó cứ hiện ra trong trí óc hắn, buộc hắn phải nhớ kỹ hắn đã làm nàng bị tổn thương đến như thế nào.
Dạ Nguyệt bảo hắn gọi là nàng “Nguyệt Nhi”, nàng luôn yêu cầu hắn gọi nàng là “Nguyệt Nhi” nhưng hắn không bao giờ làm được. Hắn cứ có cảm giác nàng không phải là “Nguyệt Nhi” mà hắn muốn tìm.
Người bên cạnh hắn lại càng kỳ lạ, ai cũng chỉ trích hắn, xa lánh hắn, còn còn mỗi Thanh Ca ở bên cạnh hắn nhưng hắn biết Thanh Ca cũng như những người khác đang trách móc hắn. Nàng lúc nào cũng mang thuốc đến cho hắn uống, nàng nói hắn bị bệnh. Hắn biết rằng bệnh mà nàng nói là những chuyện liên quan đến nữ nhân gọi là Tiểu Nguyệt kia.
Rốt cuộc, hắn đã quên những gì?
Hắn đã quên mất cái gì?
——————–
– Mẫu thân, người có biết được đường về nhà không?
Noãn Noãn đi kế bên Tiểu Nguyệt lên tiếng hỏi:
Tiểu Nguyệt ngây người một lúc rồi lắc đầu.
– Vậy chúng ở đâu trong khi chờ bá bá tới đón?
Tiểu Nguyệt lắc đầu.
– Mẫu thân, người có tiền không?
Lại lắc đầu.
Noãn Noãn thật khóc không ra nước mắt. Trước mặt mẫu thân cái gì cũng không hiểu, Noãn Noãn bỗng nhiên có cảm giác mình đã trưởng thành rất nhiều, phải nhận lấy trách nhiệm bảo vệ mẫu thân.
Dù Noãn Noãn hiếm khi rời Tuyết Sơn cốc thì nàng vẫn biết muốn mua gì, làm gì cũng phải có tiền mới được. Bây giờ, trên người đến một xu cũng không có, trưa nay chịu đói là thấy rồi làm sao có thể kiên trì đến lúc Lãng Nguyệt bá bá đến đón về đây.
Bỗng nhiên, một cửa hiệu cầm đồ đập vào trong tầm mắt của Noãn Noãn, hình như chỗ này có thể đổi được tiền a.
– Mẫu thân, mẫu thân. Người có thứ gì đáng giá không?
Tiểu Nguyệt lại ngây ngẫn, đáng giá là gì? Nàng vô thức đưa tay lên sờ túi áo mình, cái gì cũng không có. Mà trong lúc nàng lục túi như thế lại có một mảnh ngọc bội từ trong người nàng rơi ra. Noãn Noãn nhặt nó lên, hỏi Tiểu Nguyệt:
– Mẫu thân, thứ này là gì?
Tiểu Nguyệt lắc đầu, nàng không biết.
– Chúng ta đem bán nó được không?
Tiểu Nguyệt gật đầu.
Chủ tiệm cầm đồ thấy một lớn một lớn một nhỏ lóng ngóng đi vào, liền nghĩ gặp được cá lớn liền tươi cười niềm nở. Hai người đem mảnh ngọc bội đi cầm được mười lượng. Noãn Noãn thấy cầm được tiền, hai mắt liền sáng rực.
– Mẫu thân, Noãn Noãn dẫn người đi ăn cơm nha.
Tiểu Nguyệt gật đầu đi theo Noãn Noãn.
Khi hai người vừa ra khỏi cửa hiệu cầm đồ, chủ tiệm còn đang hí hửng ngắm nghía mảnh ngọc bội thì có một người tiến vào.
Thanh Y đanh mặt nhìn lão chủ tiệm gian thương.