Tuyệt Sủng Âm Hôn

Chương 5: Trong động gặp quỷ nam, khóa bạch ngọc cứu người!




Tôi lập tức rợn cả tóc gáy, nơi này chỉ có một mình tôi, bên cạnh tôi không có thứ gì cả, mấy thứ như cành cây cũng không có... sao lại có thứ gì đó kéo tôi được.

Lấy hết can đảm, tôi nhìn vào bên trong ngôi mộ một vòng. Nương vào ánh sáng, tôi phát hiện ra trên tường của ngôi mộ này có rất nhiều tranh vẽ.

Thoạt nhìn thời gian có chút lâu đời, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tôi thấy rõ nội dung bên trên. Quan sát một vòng, tôi cũng đại khái hiểu được nội dung của những bức tranh được vẽ lên tường này.

Có thể thấy đây là một câu chuyện tình yêu rất đẹp. Nhân vật trên bức bích họa* cũng rất đơn giản, trước sau chỉ có một đôi nam nữ, dùng câu “trai tài gái sắc” để hình dung cũng không quá đáng.

(*) Bích họa: Là tranh vẽ được thực hiện trên một diện tích lớn, thường là vách tường hoặc trần nhà, dùng kỹ thuật vẽ trên vôi vữa.

Hai người yêu nhau và có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Nhưng sau đó, cô gái trên bức bích họa kia không biết do bị thương hay là mắc bệnh mà chết.

Nội dung phía sau chính là chàng trai đầu lòng canh giữ trước thi thể cô gái, về sau cũng qua đời.

Tôi khẽ thở dài. Nam nữ trên thế gian cuối cùng cũng không thoát khỏi một chữ tình. Tình yêu đẹp như vậy, kết cục tuy rằng hơi éo le, nhưng cũng coi như là hạnh phúc.

“Nha đầu à, cuối cùng thì nàng cũng tới rồi.” Một giọng nói trong trẻo, tĩnh mịch mà uyển chuyển từ phía sau truyền vào trong đầu tôi. Vốn dĩ đó là một giọng nói dễ nghe, nhưng lúc này lại khiến tôi hoảng hốt khiếp sợ.

“Anh là ai?” Tôi sợ tới mức run rẩy. Liếc nhìn xung quanh, thấy trong mộ thất không có ai, trong lòng tôi càng trở nên sợ hãi.

“Nha đầu xấu xa nhà nàng, làm ta chờ thật vất vả!”

Ấy, vậy mà giọng nói ấy lại vang lên từ sau lưng tôi. Tôi cố gắng chống đỡ, ỷ vào gan lớn, xoay người nhìn lại.

Kết quả là, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc một bộ đồ đỏ lộng lẫy đứng đối diện cách đó không xa.

Tôi chợt thấy khó hiểu, hai mắt nhìn dung nhan đẹp tuyệt trần của anh ta, nhìn đến mức quên hết tất cả.

Cũng không phải tôi chưa từng nhìn thấy người đẹp, chẳng qua là dáng dấp anh ta nam không ra nam, nữ không ra nữ, quả thực là diêm dúa quá mức.

Đàn ông có ngoại hình như vậy, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.

Người đàn ông này so với người mà tôi nhìn thấy trong mơ lần trước đẹp ngang nhau, chỉ là người kia thoạt nhìn có vẻ dã tính hơn cái người trước mắt này.

Nhưng tại sao anh ta lại gọi tôi là “nha đầu” chứ?

Từ trước đến nay, kiểu xưng hô như vậy đều là bề trên gọi bề dưới, hoặc là người yêu mới dùng.

Với lại, anh ta rốt cuộc là người hay ma?

Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? “Anh là ai?” Tôi bất ngờ hỏi anh ta. Vào lúc này tôi thậm chí còn quên mất nỗi sợ hãi của mình.

Nghe tôi hỏi, anh ta mang cặp mắt đào hoa và nụ cười tà mị cất bước về phía tôi, một tay đặt trước ngực, một tay rũ xuống bên hông bước đi, từng bước lắc lu.

Nhìn dáng vẻ của anh ta thì biết không phải là người bình thường, nhưng làm sao mà tôi lại chọc phải thứ không sạch sẽ như vậy?

“Chia xa lâu như vậy, nha đầu có nhớ bổn vương không?” Anh ta vừa đi, miệng vừa nói những lời mà tôi nghe không hiểu. Tôi cũng không quen biết anh ta, làm sao mà nhớ anh ta được.

Tôi không trả lời mà chỉ nhìn anh ta, suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi nơi này.

Khi anh ta không ngừng bước tới gần tôi, nhiệt độ xung quanh cũng chậm rãi hạ xuống. Trong lòng tôi cảm thấy khổ không thể tả, sao hai ngày nay tôi toàn gặp phải thứ như vậy chứ.

Anh ta từng bước từng bước tới gần, tôi cũng từng bước từng bước lùi về phía sau, một giây sau, tôi thậm chí còn không thấy rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị anh ta kéo vào trong lòng.

Hơi thở lạnh như băng làm cho xương cốt tôi mềm nhũn. Vóc dáng của anh ta rất cao, đại khái khoảng một mét chín, mà chiều cao một mét sáu lăm của tôi, trước mặt anh ta, hiển nhiên không có ưu thế gì.

Tới gần anh ta mới phát hiện, anh ta giống hệt người đàn ông trên bức bích họa, không lẽ là Họa Bích*?

(*) Họa bích: Là một bộ phim điện ảnh thuộc thể loại hành động, kỳ ảo, chính kịch của điện ảnh Trung Quốc được sản xuất vào năm 2011 do Trần Gia Thượng làm đạo diễn, biên kịch và đồng sản xuất, được chuyển thể từ tác phẩm Liêu trai chí dị của nhà văn Bồ Tùng Linh.

Nghĩ đến bộ phim từng thấy hôm nay, tôi có chút suy đoán lung tung, nhưng chỉ một giây tôi đã lấy lại tinh thần.

Bởi vì ngón tay của anh ta đã vươn về phía cổ của tôi. Tôi run rẩy, theo bản năng muốn phản kháng.

Trong lúc tôi muốn đẩy anh ta ra, cái vòng ngọc Bạch Long vẫn luôn đeo trên cổ tôi đột nhiên sáng lên, phát ra một luồng ánh sáng trắng kịch liệt, trong nháy mắt đã hất văng người đàn ông đang ôm tôi ra.

Cơ thể của tôi được tự do, tôi cố gắng dựa vào bức tường phía sau, để cho mình bình tĩnh lại.

Tôi nhìn về phía người đàn ông áo đỏ kia. Sau khi anh ta bị văng ra đụng vào vách tường mộ thất, sau đó rơi xuống đất, cả người cũng bắt đầu bốc lên sương mù nồng đậm, phát ra tiếng vang xì xì.

Trước ngực cũng thối rữa một cái lỗ lớn, trong không khí thậm chí còn có một loại mùi thịt thối khó ngửi.

“Qe.” Tôi nôn thốc nôn tháo.

Lúc nhìn về phía người đàn ông kia một lần nữa, anh ta đã đứng lên, đầu còn vẻ tuấn tú như vừa rồi, cả người đều giống như xác chết khô, thoạt nhìn trông vô cùng ghê người.

Theo bản năng, tôi muốn chạy trốn, bước chân nhanh như gió, liều mạng chạy về phía cửa hang.

“Nha đầu, nàng vậy mà đã cùng hắn...” Anh ta còn chưa nói xong, tôi đã nghe được phía sau phát ra một tiếng rầm, là tiếng người ngã xuống đất.

Có lẽ là do anh ta bị thương quá nặng, chỉ chốc lát sau, tôi đã vọt ra từ trong hang động. Nghĩ đến một màn vừa rồi, không ngờ chính là Bạch Ngọc đã cứu tôi.

Tôi nắm lấy Bạch Ngọc trước ngực đưa lên miệng hôn một cái. “Bảo bối tốt, hôm nay mày đã giúp tạo rất nhiều.”

“Linh Nhạc, Linh Nhạc, cậu ở đâu?” Bên tại truyền đến tiếng gọi của Lâm Đan, tôi vội vàng chạy tới.

“Đan Đan, tớ ở chỗ này.” Tôi phất phất tay với cô ấy. Sau khi đi ra khỏi hang động, tôi phát hiện sắc trời vẫn chưa tối hẳn, ít nhất còn có thể thấy rõ bóng người.

Tôi nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Đan, kéo tay cô ấy, rồi chạy thẳng xuống chân núi.

“Linh Nhạc, cậu vừa đi đâu vậy, dọa chết tớ, cậu có việc gì hay không?” Lâm Đan đi theo bên cạnh tôi, trong giọng nói có chút lo lắng, thậm chí còn mang theo một hơi nức nở.

“Tớ không có việc gì, chúng ta đi nhanh thôi, trời tối rồi, nếu không lát nữa xuống núi sẽ khó khăn.” Trong tiềm thức tôi không muốn nói với Lâm Đan những gì vừa xảy ra.

Một mặt là lo lắng sau khi cô ấy nghe xong sẽ sợ hãi, mặt khác lại lo lắng cô ấy sẽ chú ý đến cái vòng bình an bằng Bạch Ngọc của tôi. Dù sao đầu năm nay, có chút lòng phòng người vẫn tốt hơn.

Lúc trở lại ký túc xá, Ngải Manh Manh và Phương Vân Hi cũng không có ở đây, tôi và Lâm Đan rửa mặt qua loa một cái, rồi đi ngủ.

Tôi nằm trên giường, lăn qua lộn lại, có chút không ngủ được. Chuyện xảy ra hai ngày nay, thật sự là quá ly kỳ, bắt đầu từ đêm sinh nhật, đến bây giờ mỗi một chuyện, đều không có cách nào giải thích.

Còn có chuyện tối hôm đó, thật sự chỉ là một giấc mộng xuân ư? Như vậy tối hôm qua và chuyện hôm nay tôi thật sự nhìn thấy, đều là giả sao?

Trong tâm trí nghĩ về rất nhiều điều, tôi cho là mình sẽ ngủ rất muộn, nhưng không nghĩ rằng, trong vòng mười lăm phút, mí mắt của tôi bắt đầu trở nên nặng nề.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác có người gốc chăn lên, ngay sau đó tôi rơi vào trong lòng ngực lạnh như băng.

Tôi theo bản năng kinh hô thành tiếng, mở mắt ra, thì nhìn thấy khóe miệng Tần Nghi Trạch nhếch lên. Anh ta nhìn tôi, thấy tôi tỉnh lại, động tác trên tay anh ta cũng không chịu dừng lại.

“Ái khanh hôm nay không ngoan nha, sau này không nên đi tới chỗ sau núi kia nữa, nhớ kỹ lời vi phu chưa?” Tần Nghi Trạch vừa nói vừa nhẹ nhàng cắn một cái trên vành tai của tôi.

Cả người tôi run rẩy, trong miệng bất giác rên rỉ, có chút ý loạn tình mê.

“Các anh vì sao phải quấn lấy tôi?” Tôi đã sớm muốn hỏi những lời này. Tôi cũng không phải là người có một không hai trên đời, cũng không có dị năng gì, thật sự là nghĩ không ra.

“Ngoan, cái gì không nên hỏi thì không cần hỏi, vị phu đây là vì tốt cho nàng.” Tần Nghi Trạch cũng không trả lời câu hỏi của tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái.

Mí mắt của tôi càng trở nên nặng nề, cả người mất sức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.