Tuyệt Sủng Âm Hôn

Chương 4: Tình huống gặp nguy hiểm ở bãi tha ma trên núi phía sau trường!




Sau khi tắm rửa xong, tôi bò lên giường, nhưng có hơi khó ngủ. Trong đầu tôi toàn là bóng dáng của người đàn ông kia, còn có chuyện vừa xảy ra nữa.

Trực giác mách bảo tôi rằng, chuyện này hẳn không chỉ đơn giản là mơ. Nhưng tôi lại không tìm được lời giải thích hợp lý hơn.

Rối rắm mãi cũng không có kết quả gì, không biết từ lúc nào, tôi cứ thế mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa, mấy người Lâm Đan và Ngải Manh Manh đã bắt đầu tắm rửa rồi.

Tôi nhìn đồng hồ, đã bày rưỡi. Tôi nhanh chóng mặc quần áo và xuống giường.

“Cậu tỉnh rồi à? Tớ vừa mới gọi cậu vài tiếng, nhưng thấy cậu ngủ say, nên không gọi cậu dậy nữa.”

Tôi gật đầu, thân thiện cười với cô ấy. Tuy rằng chúng tôi vừa mới quen biết, nhưng tôi đã xem cô ấy là bạn rồi.

“Linh Nhạc, lát nữa chúng ta đi dạo ra sau trường một lát đi.” Hôm nay chúng tôi đến lớp học nhận sách giáo khoa, nhưng vì vừa mới khai giảng, vẫn chưa có lịch học, nên trên đường trở về ký túc xá, Lâm Đan khoác tay tôi, hưng phấn nói.

Đối với hoàn cảnh mới, mọi người đều có sự tò mò, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi gật đầu xem như là đồng ý với yêu cầu của cô ấy.

Nơi tôi đi học là một thành phố miền núi. Cả thành phố được xây dựng theo địa hình đồi núi, dựa lưng vào núi, dưới chân núi là một con sống rất lớn, mang vẻ non xanh nước biếc, môi trường cũng khá tốt.

Tôi và Lâm Đan leo lên từ con đường nhỏ bên cạnh tòa nhà ký túc xá của chúng tôi, rồi đi đến chân núi của ngọn núi phía sau.

Con đường lên đỉnh núi là bậc thang, chúng tôi leo lên từng bậc một. Nghe nói đây là con đường gần nhất mà Lâm Đan nghe được từ các bạn học khác.

“Lâm Đan, nơi này sao lại có nhiều mộ như vậy? Càng đi lên núi, tôi càng giật mình. Khắp núi đều là mộ phần, giống như một bãi tha ma vậy.

Lâm Đan liếc mắt nhìn tôi: “Cái này thì có gì đâu, không chỉ là mộ phần, còn có nhà tang lễ và lâm viên* liệt sĩ nữa á, đương nhiên còn có một ít nghĩa trang công cộng.”

(*) Lâm viên: Khu rừng được sử dụng như một khu vườn công cộng lớn.

Thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, Lâm Đan tiếp tục giải thích: “Đây là một khu đồi núi, nói sao cho cậu hiểu đây? Từ xưa đến nay, chỗ này luôn là nơi thích hợp để chôn cất người chết, hiểu không?”

Phương diện này tôi thật sự không hiểu, chẳng qua nghe Lâm Đan nói như vậy thì tôi cũng đại khái hiểu được ý cô ấy muốn nói. Tôi gật đầu rồi lại có chút nghi ngờ.

“Vậy chúng ta còn tới nơi này làm gì? Nơi này u ám quá, hay là chúng ta trở về đi.”

Tôi hơi sợ hãi mà dựa vào người Lâm Đan, nắm lấy cánh tay của cô ấy nói.

Lâm Đan tùy tiện vỗ vai tôi.

“Không có gì đâu, có tớ đây rồi, cậu đừng sợ. Hơn nữa, cả trường học cũng chỉ có một chỗ này là có thể chơi thôi, tớ nghe nói nơi này cũng đã trở thành nơi tốt nhất để các đôi tình nhân đi ra ngoài hẹn hò đánh dã chiến*”

(*) Đánh dã chiến: Chỉ việc làm tình ở nơi công cộng, bên ngoài không gian kín.

Nói đến đây, Lâm Đan còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thâm ý: “Tớ là đang dẫn cậu đi làm quen địa hình, tạo thuận lợi cho sau này lúc cậu tìm được bạn trai rồi ấy.”

Ở chỗ này đánh dã chiến, thật sự khẩu vị “mặn”. Nghe nửa câu sau của cô ấy, tôi lập tức bị cô ấy chọc cho đỏ ửng cả mặt: “Được rồi, Đan Đan đừng nói giỡn, chúng ta vẫn nên trở về đi thôi.”

Cảm giác âm u ở đây làm cho tôi rất sợ hãi. Nghe nói người dân nơi này vẫn còn giữ lại tập tục chôn cất truyền thống. Nghĩ đến tình cảnh xác chết đột nhiên vùng dậy như trong phim, tôi càng thêm sợ hãi.

“Đừng vậy mà, chúng ta đã đến tận đây rồi, không lên xem một chút thì tớ không cam lòng. Hơn nữa chúng ta đều học ngành Khảo cổ học, không thể nhát gan như vậy.”

Lâm Đan không để ý tới nỗi sợ hãi của tôi, trực tiếp kéo tôi đi lên núi.

Sắc trời dần dần tối đi, khi chúng tôi leo lên đỉnh núi, thành phố dưới chân núi đã lên đèn.

Ngược lại, cảnh vật bốn phía trở nên mơ hồ không rõ. May mắn thay, mặc dù bốn phía đều là mộ phần, nhưng vẫn còn một con đường mòn.

Đứng trên đỉnh núi, có thể thu hết tất cả các cảnh quan dưới chân núi vào đáy mắt, con sông, trường học, con đường xung quanh ngọn núi này, còn có thể dõi mắt nhìn xa hơn, xa hơn nữa.

Màn đêm càng ngày càng dày đặc, cảm giác toàn bộ bầu trời đều sắp bị bóng tối cắn nuốt, tôi túm lấy cánh tay Lâm Đan: “Đan Đan, chúng ta đi thôi, trời tối rồi.”

Lâm Đan bày ra dáng vẻ có chút chưa thỏa mãn, thấy tôi thật sự có hơi sợ hãi, đành gật đầu.

“Được rồi, thật sự là không thú vị, lá gan của cậu nhỏ như vậy, làm sao lại lựa chọn chuyên ngành Khảo cổ học này chứ?

Cô ấy nói như đang thầm thì, tôi không biết cô ấy đang nghi ngờ hay đang hỏi tôi, mà tôi cũng không trả lời cô ấy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi làm cho tôi có hơi sởn gai ốc này.

Bước chân rất nhanh, nhà tôi cũng ở vùng núi, nên tôi cũng coi như là thích ứng được với loại địa hình này. Đối với tôi, đi đường núi cũng không thành vấn đề.

Lâm Đan thì ngược lại, cô ấy không phải người của tỉnh này, nghe cô ấy nói thì hình như là cô ấy ở Giang Tô. Con gái Giang Nam từ trước đến nay dịu dàng duyên dáng, địa thế bên đó cũng không giống với bên này, cho nên cô ấy kém hơn tôi khoản đi đường đồi núi.

“Linh Nhạc, cậu chờ tớ với, cậu không cần đi nhanh như vậy, tớ, á!”

Tôi đang muốn dừng lại chờ cô ấy, lại không nghĩ tới cô ấy bước không vững, trực tiếp ngã từ trên cao xuống, thoáng cái nhào về phía tôi.

“A!”

Thân thể tôi không khống chế được lăn xuống chân núi, không biết lăn bao lâu, cuối cùng, bạch một cái, hình như tôi rơi vào trong một cái động.

Tôi giãy giụa đứng lên, thử nhìn xung quanh sơn động, nhưng chỉ là một mảng tối đen kịt, không nhìn thấy gì cả.

Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, toàn bộ đèn Trường Minh* bên trong sơn động đều sáng lên, cả người tôi run rẩy, sợ tới mức trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

(*) Đèn Trường Minh: Đèn tháp trong nghi lễ thờ cúng, là loại đèn cháy mãi không tắt, còn có tên gọi khác là Minh Đăng hoặc Vô Tận Đăng.

Tôi lớn tiếng kêu Đan Đan vài tiếng, mà chỉ nhận lại tiếng vọng thật dài.

Dựa vào ánh sáng của đèn Trường Minh, tôi sợ hãi nhìn xung quanh, phát hiện hang động này rất lớn, và tôi rơi xuống từ cái lỗ thủng trên đỉnh đầu. Ở trong động, lá rụng lấp đầy một tầng thật dày, cho nên lúc ngã xuống tôi mới không việc gì. Nhìn bốn phía, ngoại trừ lối đi có đèn Trường Minh thì căn bản không có lối ra.

Như có một loại chỉ dẫn nào đó, bước chân của tôi không tự chủ mà bước vào trong lối đi đó.

Thì ra bên trong lối đi này có một thiên động khác. Đi đến ngọn đèn cuối cùng còn có bậc thang đi xuống, tôi bước xuống theo bậc thang. Đi ra khỏi lối đi ngầm này, trước mắt lập tức xuất hiện một chỗ mang phong cách cổ mộ.

Mặc dù tôi đăng ký học khoa Khảo cổ, nhưng tôi vừa mới tiếp xúc với môn học này, dĩ nhiên là còn chưa có nghiên cứu gì về cổ mộ cả. Mà kết cấu cổ mộ trước mắt, tôi cũng chưa từng nhìn thấy, dù là ở trên TV, quả thực đã làm khó tôi rồi.

Nhìn một hồi, tôi hơi nhụt chí, thật sự là nhìn không ra cổ mộ trước mắt là mộ huyệt của triều đại nào.

Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định, nơi này nhất định là mộ huyệt của người có quyền thế.

Đèn Trường Minh trên vách tường bốn phía mộ thất vẫn sáng. Tôi đếm thử, tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín ngọn đèn, chân đèn đều là vàng.

Có phải là vàng thật hay không thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng người cổ đại có thể dùng đồ màu vàng trang trí mộ thất, không giàu cũng quý, có thể tưởng tượng được thân phận của chủ nhân ngôi mộ này.

Trên bức tường chính giữa ngôi mộ còn bố trí Thất Tinh Bắc Đẩu*, đối diện với bảy ngôi sao chính là chỗ mà tôi đang đứng. Nhưng điều kỳ quái là mặt đất chỗ này lại trống không.

(*) Thất Tinh Bắc Đẩu: Gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng. Bảy ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu và nằm ở hướng Bắc vì vậy một số nước gọi nó là Nhóm sao Bắc Đẩu.

Tôi thấy hơi kỳ quái, một ngôi mộ có kích thước lớn như vậy, tại sao không thấy quan tài?

Không lẽ thật sự có cái gọi là trộm mộ, và họ đã trộm mất quan tài rồi?

Nhưng ngẫm lại thì tôi lại cảm thấy không đúng. Coi như là bị trộm, cũng không thể trộm quan tài đi luôn chứ, cho dù là muốn, mà chỉ dựa vào mấy người thì vẫn là uổng phí sức lực mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lắc đầu, còn muốn tiện tay lấy đi thứ gì đó có giá trị, không ngờ lại đến muộn.

Không nhìn thấy quan tài, thì lấy cái gì khác cũng được. Vì thế, tôi chú ý những chiếc chân đèn vàng trên vách tường cùng với Bắc Đẩu Thất Tinh ở giữa ngôi mộ.

Theo tôi thấy, nếu chân đèn làm bằng vàng, vậy thì Bắc Đẩu Thất Tinh không phải là đá quý, thì cũng là một thứ gì đó có giá trị.

Mặc dù sợ, nhưng mà sức hút của vật chất đã giúp tôi vượt qua nỗi sợ của mình. Dù sao thì mang những thứ này ra để đổi lấy tiền, cũng đủ cho tôi học xong đại học.

Vừa mới nghĩ xong, tôi cảm giác bên người có một trận gió âm tà đảo qua, hình như còn có thứ gì đó kéo tôi. Tôi nhanh chóng xoay người lại, nhưng không thấy gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.