Tuyệt Sủng Âm Hôn

Chương 3: Bốn người ngủ chung, cùng ôn lại chung giấc mộng cũ!




Trong nhà chỉ có tôi và bà ngoại nương tựa lẫn nhau, cuộc sống trôi qua rất khó khăn. Sau khi thi đại học xong, tôi tùy tiện tìm một chuyên ngành ít 1 được quan tâm. Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần hai điều.

Ít học phí và gần nhà.

Dù sao thì bà ngoại cũng đã lớn tuổi, tôi không thể đi quá xa được. Tôi sợ những lúc bà không được khỏe mà tôi lại không kịp trở về để chăm sóc bà.

Trường học nằm ngay trong tỉnh. Để tiết kiệm chi phí đi lại, tôi đã chọn vé tàu rẻ nhất, lắc lư cả buổi trời mới tới trường.

Sau khi làm xong tất cả các thủ tục, tôi đưa hóa đơn thanh toán cho dù quản lý ký túc xá. Sau đó, dì ấy cũng không ngẩng đầu lên mà cứ thế nói với tôi:

“Hoàng Linh Nhạc, phòng 608.” Nói rồi, dì đưa cho tôi một chiếc chìa khóa trông rất bình thường.

Tôi nhận lấy chìa khóa, nhìn cầu thang đi lên mà không nói nên lời, cuối cùng cũng phải chấp nhận kéo hành lý leo lên cầu thang. Điều kiện của khu nhà này cũng không tệ lắm, chỉ là không có thang máy.

Lúc leo đến nơi, tôi đã mệt mỏi đến mức thở hổn hển.

Tôi tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa vang lên một tiếng “cạch” rồi mở ra.

Người trong phòng đều dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn về phía tôi.

Tính tôi hơi hướng nội, bị các bạn ấy nhìn như vậy, tôi cảm thấy có hơi mất tự nhiên.

Tôi kéo hành lý, hậm hực đi vào, lên tiếng chào hỏi bọn họ.

“Xin chào mọi người, tớ là Hoàng Linh Nhạc, khoa Khảo cổ, lớp 4.”

“Cậu học khoa Khảo cổ à? Tớ cũng vậy, tớ là Lâm Đan.”

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trong tương đối hoạt bát, có vẻ rất phấn khích khi nghe tôi nói mình học khoa Khảo cổ học. Cô ấy tự giới thiệu bản thân, vừa đi tới tiếp nhận vali trong tay tôi, kéo cánh tay tôi, dắt tôi vào phòng.

“A, nơi này chỉ còn lại một cái giường thôi, cậu ngủ ở giường trên giống tớ đi.”

Lâm Đan chỉ vào một cái giường trống còn sót lại trong phòng rồi nói với tôi. Tôi đánh giá xung quanh, phát hiện các cô ấy đều trải giường xong hết cả rồi, cho dù có không muốn đi nữa thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.

Tôi gật đầu, đặt túi xách trên người lên giường, lấy chăn đệm trong vali ra, rồi trèo lên.

Bởi vì có Lâm Đan giúp đỡ, nên tôi trải giường xong rất nhanh.

Bốn người chúng tôi ngồi trên giường Lâm Đan, chào hỏi lẫn nhau. Tôi xem như là có quen biết với Lâm Đan. Hai người còn lại, người cắt tóc ngắn tên là Ngải Manh Manh, người còn lại có mái tóc uốn xoăn tên là Phương Vân Hi.

Phòng ký túc chỉ có bốn người, hơn nữa cũng rất dễ dàng phân biệt, nhìn vào kiểu tóc là có thể nhìn ra.

Tôi vẫn luôn để kiểu tóc dài thẳng.

Ngải Manh Manh và Phương Vân Hi một người học chuyên ngành Lịch sử, một người học chuyên ngành Kiến trúc.

Nếu như đem ra so sánh thì tôi may mắn hơn một chút, bởi vì Lâm Đan không chỉ cùng chuyên ngành với tôi, mà còn học chung lớp với tôi nữa.

“Hiện tại chúng ta đều quen nhau rồi, tớ đề nghị chúng ta cùng nhau ra ngoài tụ tập ăn một bữa cơm đi.”

Lâm Đan có vẻ đặc biệt phấn khích. Đề nghị của cô ấy cũng được hai người bạn cùng phòng khác đồng ý.

Tôi cố gắng nâng mí mắt đã dính chặt lại với nhau, phất phất tay với các cô ấy.

“Bây giờ tớ mệt đến mức không mở mắt ra được nữa, nếu không thì đợi ngày mai đi, hoặc là các cậu đi trước đi.”

Lâm Đan không tin nổi mà nhìn tôi, phát hiện tôi có vẻ thật sự rất mệt, có chút mất mát “ồ” lên một tiếng, rồi dẫn Ngải Manh Manh và Phương Vân Hi rời

di.

Sau khi bọn họ rời đi, tôi vội vàng đóng cửa ký túc xá, trèo lên giường của mình rồi nằm xuống.

Đêm qua nằm mơ cả đêm, hôm nay lại ngồi xe lửa quá lâu, tôi thực sự rất mệt và buồn ngủ.

Không lâu sau, tôi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng tôi cũng không ngủ say, mới ngủ được một lát thì đã bị cảm giác lạnh lẽo thấu xương đánh thức.

Tôi cảm thấy bên cạnh hình như là có một thứ gì đó nằm xuống. Tôi không kiềm được mà đưa tay sờ, kết quả không sờ thì còn tốt, sờ một cái thế mà lại sờ được một thân thể lạnh lẽo nằm bên cạnh tôi.

Tôi rùng mình, sợ tới mức bật dậy ngay lập tức.

Tôi cẩn thận quan sát, bên cạnh không có gì, tôi khua tay, vẫn không có cái gì cả. Thật là kỳ quái, không lẽ là tôi xuất hiện ảo giác?

cũng động đậy. Lần này mọi thứ diễn ra vô cùng chân thật.

Tôi cau mày, nhưng không mở mắt ra.

Lúc này tôi dám khẳng định, nhất định là có thứ gì đó ở trên giường của mình, hơn nữa càng lúc càng gần tôi. Tôi muốn cử động, nhưng vào lúc này lại phát hiện mình không thể động đậy, giống như bị trói chặt trên giường, chân tay dang rộng.

Tư thế này làm cho tôi cảm thấy rất nhục nhã và bất lực.

Sau đó, tôi cảm thấy càng ngày càng nặng, giống như bị một người đàn ông đè lên, mà tôi lại không thể ngăn cản động tác của anh ta.

Tôi cực kỳ tức giận, muốn giãy giụa, nhưng cơ thể của tôi không thể nhúc nhích được chút nào.

Mơ hồ, dường như tôi nghe thấy một âm thanh vang bên tai.

“Ái khanh có nhớ vị phu không?”

Đây là giọng nói của đàn ông, trầm thấp mà đầy cuốn hút, cực kỳ hấp dẫn, dường như chỉ cần nghe được giọng nói này là đã thấy say mê rồi.

Nhưng giọng nói này đã quá quen thuộc với tôi. Đêm qua, trong giấc mộng bái đường thành thân, là giọng của người đàn ông kia.

Tôi mơ hồ nhớ là anh ta đã từng nói lên tại tôi, anh ta tên là Tần Nghi Trạch.

Dần dần, tôi cảm thấy càng ngày càng nặng, cũng nóng hơn, mồ hôi không ngừng chảy xuống, hơi thở của tôi cũng trở nên nặng nề hơn.

Cuối cùng, tôi co giật vài cái, vậy mà lại như được cởi trói, lập tức có thể động đậy. Tôi dồn sức đứng dậy, hét lớn một tiếng “A!”

Đèn ký túc xá lập tức sáng lên.

Tôi quay đầu lại, phát hiện có một đôi mắt đang nhìn tôi từ bên cạnh giường, làm tôi sợ hãi đến mức muốn hét lên một lần nữa, nhưng cô ấy đã mở miệng trước:

“Linh Nhạc cậu sao vậy? Có phải gặp ác mộng hay không?”

Thì ra là Lâm Đan, tôi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với cô ấy, kéo chăn ra ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán.

“Giấc mơ gì mà khiến cậu sợ đến như vậy?”

Tôi đang muốn mở miệng lại chợt khựng lại, tôi nên nói với cô ấy như thế nào đây?

“Tớ...” Khi tôi nói chuyện, giọng tôi khàn khàn. Chính bản thân tôi cũng không thể tin được, giọng nói như vậy là do tôi phát ra.

Tôi vẫn chưa tỉnh hồn. Tôi sờ mặt mình, xác định cảm giác chân thật. Thế mà tôi lại ngủ như chết vậy, ngay cả việc các cô ấy trở về lúc nào cũng không biết.

Chẳng lẽ chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng? Nhưng vì sao lại chân thật như vậy? Còn có thể nối tiếp giấc mộng của đêm qua nữa

Lúc này, các bạn cùng phòng khác cũng đều thức dậy.

Ngải Manh Manh ngồi ở trên giường đối diện, nghi ngờ nhìn tôi: “Ui, sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Cả người đầy mồ hôi, tóc ướt đẫm, còn không ngừng thở dốc, làm tớ có chút hiểu lầm rồi đó nha.”

Nói xong còn dí dỏm thè lưỡi với tôi, cô ấy đáng yêu như tên của cô ấy vậy.

Hai người còn lại nghe thấy như vậy, lập tức hiểu ý Ngải Manh Manh, có chút vui vẻ nở nụ cười.

“Ha ha, không phải là cậu nằm mộng xuân* đó chứ? Xem cậu tơ tưởng đến đàn ông kìa, bảo cậu cùng đi ăn cơm còn không chịu đi, đừng có già mồm nữa, ha ha.”

(*) Mộng xuân: Giấc mơ làm chuyện giường chiếu.

Tôi cảm thấy xấu hổ muốn chết, nhưng nhớ tới loại cảm giác kích thích vừa rồi, tôi thật sự mơ đến, tình hình kia gần như là giống với giấc mộng đêm qua.

Không lẽ tôi thực sự nằm mộng xuân?

Vậy tối qua thì sao, nhất thời tôi cũng không rõ.

“Các cậu ngủ trước đi, tớ đi tắm cái đã.” Tôi vội vàng xuống giường, nhanh như chớp chạy vào phòng vệ sinh, mặt nóng bỏng đến mức có thể rán chín trứng gà.

Sau khi vào phòng tắm, cởi quần áo bên ngoài ra, tôi phát hiện bên trong của tôi thậm chí còn ướt một mảng lớn. Không lẽ vừa rồi là thật sao?

Tôi nhanh chóng mở vòi hoa sen. Nước lạnh xối từ đỉnh đầu xuống, hòa tan mớ lộn xộn trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.