Tuyệt Sủng Âm Hôn

Chương 15: Phụ hồn và ác quỷ tương tàn cản đường đi!




Lâm Đan đứng trước mặt nói, rồi bước chân ra, chúng tôi đi tiếp.

Mặc dù thị trấn này không lớn, nhưng lại hẹp dài, mà chỗ chúng tôi vừa đứng nằm ngay ở vị trí cực nam của nó.

Vì vậy, muốn băng qua đây, cần rất nhiều thời gian.

Cũng may có lá liễu của Lâm Đan, chúng tôi không còn đi vòng quanh một chỗ như trước nữa.

Nửa tiếng sau, chúng tôi đã đến gần trung tâm thị trấn.

Vẫn giống như trước đây, trên đường không một bóng người, cả thị trấn đều vắng tanh, nhà nào cũng đóng cửa, thậm chí còn không bật đèn.

May mà trên đường có đèn đường, nên chúng tôi mới thấy đường.

“Đan Đan, cậu nghe đi, phía trước có tiếng gì đó.”

Lâm Đan đang muốn đi về phía trước, tôi kéo cô ấy lại. Tôi nghe thấy hình như phía trước có tiếng rất nhiều người bước đi.

Lâm Đan dừng lại, cẩn thận lắng nghe, rồi xoay mặt lại nói với tôi: “Hình như có tiếng gì đó thật, chúng ta đi chậm thôi, xem thử coi sao. Nói không chừng hôm nay là một ngày đặc biệt gì đó đối với thị trấn nhỏ này, bọn họ đang tổ chức hoạt động gì đó thì sao.”

Nói xong, Lâm Đan dắt tay tôi, nhanh chóng đi qua xem.

Lúc này, trời đã tối hẳn.

Ngoài tiếng động mạnh phía trước chúng tôi, bốn phía xung quanh đều yên tĩnh, không có chút hơi thở sự sống nào.

Mấy ngày qua chúng tôi đã gặp nhiều chuyện quái lạ, nên to gan hơn trước một ít. Quả nhiên, lòng gan dạ đều phải rèn luyện mới ra được.

Nhưng cho dù là vậy, khi tôi và Lâm Đan nhìn thấy cảnh trước mắt, chúng tôi vẫn kinh hoàng, nói chính xác hơn là giật mình.

Trên quảng trường lớn hình tròn phía trước, vô số người tụ tập, có vẻ tất cả người trong thị trấn đều tập trung ở đây.

Nhưng bọn họ không hề thực hiện hoạt động nào, mà chỉ là đang cùng nhau ăn thứ gì đó.

Lúc nhìn đến cánh tay của một người trong số đó, mặt tôi lập tức trắng bệch, dạ dày bắt đầu có thắt.

Tôi nhìn thấy rất rõ một cảnh tượng khiến người ta buồn nôn.

Tôi quay mặt đi hướng khác.

Nhưng tôi phát hiện ra, tất cả mọi người đều như thế.

Cả quảng trường đều chung một cảnh. Cuối cùng, tôi thật sự không nhịn được nữa, không kịp quay mặt đi chỗ khác đã bắt đầu nên thốc nôn tháo.

Lâm Đan cũng chẳng tốt hơn tôi là bao.

Thấy cô ấy như vậy, tôi nổi lên ý xấu, đang nghĩ có nên nói cho cô ấy biết ban ngày cô ấy đã ăn thứ gì hay không.

“A, Linh Nhạc, chạy mau.”

Lúc tôi hoàn hồn lại, phát hiện đã không kịp nữa rồi. Có lẽ tiếng nôn ban nãy của chúng tôi quá lớn, đám “người” kia đã nhanh chóng xông về phía chúng

tôi.

Bọn họ bước đi lảo đảo, gương mặt không có chút máu, nhợt nhạt u ám, mơ hồ tỏa ra ánh sáng xanh.

Từ trong bọn họ, tôi thậm chí còn nhìn thấy được người phụ nữ vừa bị bọn họ ăn thịt. Trên người cô ấy còn chảy máu tươi, nhuộm đỏ toàn thân, nhưng cô ấy lại như không có tri giác, hai mắt không có tiêu cự, tập tễnh đi qua bên này cùng với những người khác.

Tôi và Lâm Đan không suy nghĩ nhiều, dắt tay nhau chuẩn bị chạy ra ngoài. Có điều, thị trấn này rất nhỏ, đường cũng ít, con đường hai chúng tôi có thể chạy trốn được cũng chỉ có con đường chúng tôi vừa đi qua.

Điều khiến chúng tôi tuyệt vọng là, chúng tôi không chạy ra được, lại rơi vào trạng thái lúc ban đầu, không ngừng vòng quanh một chỗ.

Mắt thấy đám “người” kia cách chúng tôi ngày càng gần, tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng đó vẫn chưa phải là điều tuyệt vọng nhất.

Đèn đường trên đầu chúng tôi như bị thứ gì đó tác động, bắt đầu lóe sáng, lúc sáng lúc tối, chập chờn liên tục.

Bầu trời đen kịt giống như một chậu máu lớn, muốn nuốt trọn tất cả. Xung quanh bắt đầu nổi lên gió mạnh, gió thổi làm tôi không mở mắt ra được.

Lúc tôi mở mắt ra, đám “người” kia đã bao vây lấy tôi và Lâm Đan, nhưng cũng may là bọn họ không làm gì tiếp nữa.

Đi đến gần, tôi mới nhìn rõ, người trong thị trấn này, có lẽ đều không còn sống nữa.

Có người mặt mũi đã hoàn toàn hoại tử, thậm chí trên người còn có dòi không ngừng lúc nhúc bò ra.

Mùi hôi thối từ trên người bọn họ không ngừng bốc ra, chui vào mũi tôi.

Lúc này, ngọc bội trên cổ tôi đột nhiên rung lên.

Nhất thời, mắt tôi trở nên sáng rõ.

Nhìn lại những “người” kia, tôi phát hiện trước mặt tôi căn bản không phải là con người, mà là những cái xác, những bộ xương trắng, trong mỗi bộ xương đều có một cái bóng lơ lửng đang chống đỡ.

Bàn tay tôi siết chặt lấy tay Lâm Đan.

Nếu chỉ là cương thi thì còn đỡ, nếu như là ma quỷ, thì sẽ rất khó đối phó.

“Làm sao đây Đan Đan, bọn họ đều là ma.”

Ánh mắt Lâm Đan trở nên nghiêm túc, cô ấy nhanh chóng lục lọi ba lô. Khoảng nửa phút sau, trên tay tôi cầm một thanh kiếm làm bằng gỗ đào, ấn đường cũng được cô ấy điểm chu sa lên.

Nghe nói hai thứ này có thể tránh được ma.

Cô ấy lại bôi nước mắt trâu lên mắt mình, vậy thì có thể thấy được những thứ bình thường chúng tôi không thấy được.

Biểu hiện của Lâm Đan khiến tôi hơi hối hận, cô ấy còn thua cả gà mờ.

Người ta không phải trực tiếp mở thiên nhãn làm gì đó sao?

Sau khi làm xong những hành động ấy, sắc mặt Lâm Đan cũng trở nên vô cùng nghiêm túc. Cô ấy kéo tôi ra sau lưng, làm một động tác tay, rồi đọc một câu thần chú mà tôi nghe không hiểu, nhanh chóng dán một lá bùa lên thân kiếm bằng tiền đồng trong tay.

Cô ấy thốt lên một chữ: “Phá.”

Thanh kiếm làm bằng tiền đồng trong tay cô ấy bay ra ngoài, đánh vào những “người” ở trước mặt chúng tôi.

“Xoèn xoẹt” hai tiếng, những người trước mặt chúng tôi ngã xuống, cải bóng màu đen cũng bị kiếm tiền đồng đánh trúng, nhanh chóng biến mất.

Lâm Đan không hề dừng lại. Nhưng mục tiêu lần này là con đường trước mặt chúng tôi, rõ ràng không thấy được gì cả, lại không thể nào đi ra.

Sau khi Lâm Đan đánh ra một kích ấy, không gian như xuất hiện thêm một bầu không khí khác. Một ma nữ mặc quần áo cổ đại, tóc tai bù xù, mặt đầy đau đớn ngã xuống trước mặt chúng tôi.

Tôi và Lâm Đan cùng nhau lùi lại một bước. Nhưng cũng chỉ ngây người một giây, chúng tôi nhanh chóng vượt qua con ma nữ ấy, chạy ra ngoài.

Hành động vừa rồi của Lâm Đan đã chọc giận đám ma kia. Thấy chúng tôi chạy mất, chúng cũng đuổi theo sau.

Tôi lơ đãng liếc lại phía sau, phát hiện chúng đều bỏ lại bộ xương cồng kềnh, trực tiếp trôi lơ lửng trên không trung, bay về phía chúng tôi.

Thấy vậy, tôi và Lâm Đan liều mạng chạy tiếp.

Thỉnh thoảng, Lâm Đan phải ra tay, cản lại đám ma đã đuổi tới bên cạnh chúng tôi.

“Hí hí hí, đã tới rồi lại còn muốn đi.”

Trong không gian có tiếng cười the thé vang lên, khiến da đầu tôi tê dại. Dường như gió cũng thổi mạnh hơn.

Theo bản năng, tôi nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai.

“A.”

Ngay lúc tôi quay mặt lại, một gương mặt đầy máu phóng đại trước mắt tôi. Tôi hoảng sợ la toáng lên.

Tôi lùi lại một bước theo quán tính, mới thấy Lâm Đan đã bị đánh ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Lâm Đan, cậu sao thế?”

Lâm Đan lấy tay che ngực, lắc đầu với tôi: “Linh Nhạc, cậu mau đi đi, con ma này rất lợi hại, tớ đánh không lại.”

“Không, muốn đi thì chúng ta cùng đi.Tôi cố chấp kéo Lâm Đan đứng dậy.

“Hai người đừng mong rời đi, nhất là ngươi.”

Nói xong, con ma nữ đó nhìn tôi, đánh giá qua lại, rồi lại nhìn chằm chằm vào bụng tôi mấy giây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.