Sau đó nghĩ lại, không biết tại sao tôi lại ngủ thiếp đi.
Chỉ là, tối hôm đó Tần Nghi Trạch cũng không xuất hiện.
Và tôi không biết tìm anh ta ở nơi nào khác ngoại trừ giấc mơ.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị Lâm Đan đánh thức.
Cô ấy nói với tôi, nhân dịp mấy ngày nay trường cho nghỉ học, cô ấy muốn chuẩn bị đi lên núi Cửu m xem tình hình trước, nếu có thể, thì sẽ cứu Tử m ra.
Tôi hơi do dự, không nghĩ tới cô ấy lại để ý đến chuyện này như vậy, vốn tưởng rằng ít nhất còn phải chờ hai ngày, giờ không tìm thấy Tần Nghi Trạch đầu, trong lòng tôi không yên tâm.
Tuy rằng tôi tiếp xúc với anh ta không nhiều, nhưng không hiểu sao tôi tin tưởng anh ta sẽ không làm tổn thương tôi.
“Linh Nhạc, chúng mình đi ăn chút gì đi, giờ đã là buổi trưa rồi.”
Lâm Đan nhìn đồng hồ, lại xoa cái bụng xẹp lép của mình mà nói với tôi.
Tôi và Lâm Đan ngồi xe ba giờ mới đến thị trấn gần núi Cửu m. Do buổi sáng chỉ tùy tiện ăn chút gì đó, nên giờ tôi cũng rất đói.
Vì thế hai chúng tôi bàn nhau cùng đi tìm một nhà hàng trong thị trấn để ăn chút gì đó.
“Đan Đan, cậu có cảm thấy thị trấn nhỏ này có gì đó kỳ quái không?”
Tôi nhìn xung quanh, rồi túm lấy tay Lâm Đan, hơi nghi ngờ nói.
Không biết tại sao, tôi luôn luôn cảm thấy một chút kỳ lạ trong thị trấn này.
Thấy tôi nói vậy, hình như Lâm Đan cũng để ý tới, cô ấy nhìn tôi, gật đầu.
“Theo lý thuyết thì buổi trưa phải là thời điểm lượng người đông đúc nhất, nhưng sao trên đường chính lại không có một bóng người.”
Đó cũng là điều tôi không hiểu.
Toàn bộ đường phố, ngoại trừ tôi cùng Lâm Đan ra, ngay cả một bóng người cũng không có. Hơn nữa rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa.
Không biết từ lúc nào, trên bầu trời cũng phủ đầy một tầng mây đen. Lúc này tầng mây còn đang không ngừng chuyển động, khiến bầu trời càng ngày càng tõi.
Bầu không khí có chút nặng nề, thoạt nhìn như sắp mưa.
“Bắt đầu nổi gió rồi, xem ra, sắp có mưa to, chúng mình tìm một chỗ ăn trước đã, sau đó chờ mưa qua rồi mới đi.”
“Ừm.”
Đi dạo quanh khu phố một vòng, chúng tôi tìm thấy một nhà hàng Tứ Xuyên mở cửa, tôi và Lâm Đan cùng nhau đi vào.
Khi chúng tôi bước vào, ông chủ đang nằm bò trên bàn mà ngủ.
Lâm Đan phải hộ vài tiếng ông ta mới tỉnh lại.
Ngẩng đầu nhìn thấy chúng tôi, đôi mắt vốn buồn ngủ mông lung của ông ta lập tức sáng lên. Ông ta dụi dụi mắt, nhiệt tình chào hỏi chúng tôi.
“Hai cô gái, hai người muốn ăn cái gì, để tôi đi làm liền.”
Ông chủ vừa nói, vừa dùng cái giẻ rách để lau bàn.
Tôi và Lâm Đan ngồi xuống, cầm thực đơn gọi một số món ăn. Ông chủ nhìn vào thực đơn, chào hỏi chúng tôi một tiếng, sau đó đi xuống nấu ăn.
Không lâu sau, mấy đĩa thức ăn Tứ Xuyên nóng hổi, sắc vị đầy đủ xuất hiện trước mặt tôi và Lâm Đan.
Tôi vốn đã đói, bây giờ nhìn thấy thức ăn ngon như vậy, thì cầm đũa lên và chuẩn bị ăn.
Tôi gắp một đũa cá thơm thịt rất tơ, đang chuẩn bị cho vào miệng, thì ngọc bội đeo trên cổ đột nhiên rung lên, rồi một mùi máu tươi nồng đậm xộc vào trong mũi tôi.
Tôi theo bản năng nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua món ăn kẹp trong đũa.
Vừa nhìn sơ qua, tôi sợ tới mức vội vàng bút đôi đũa trong tay ra ngoài.
Thứ tôi gặp nào có phải thịt cá thơm ngon gì, đó rõ ràng chính là một miếng thịt sống còn đẫm máu. Theo động tác đũa ném ra ngoài của tôi, miếng thịt kia cũng rơi xuống bàn.
Giòi bên trong bị rơi ra ngoài, đang ngọ nguậy trên bàn.
“Yo.”
Tôi hô lên một tiếng, đang muốn ngăn cản Lâm Đan, lại phát hiện cô ấy đã bỏ thức ăn vào miệng.
Trơ mắt nhìn cô ấy bỏ miếng thịt sống đẫm máu có giòi vào miệng nhai.
Máu tươi từ khóe miệng cô ấy chảy ra, cô ấy nhanh chóng vươn đầu lưỡi ra liếm.
Như vậy, thật sự giống như đang ăn đồ ăn rất ngon vậy.
Cô ấy thấy tôi bỏ đũa xuống thì quay đầu lại, có chút nghi ngờ hỏi tôi: “Linh Nhạc, sao cậu không ăn gì? Đồ ăn của nhà hàng Tứ Xuyên này là chính thống thật đấy.”
Nói xong cô ấy vươn đũa ra, chuẩn bị gắp một miếng thịt hầm cách thủy vào trong bát tôi.
Tôi cố gắng chịu đựng sự thôi thúc muốn nôn mửa, một tay đánh rơi chiếc đũa trên tay cô ấy.
Đây căn bản không phải là miếng thịt luộc, mà là một ít giòi bò ngoằn ngoèo, thậm chí tôi còn nhìn thấy một ngón tay của con người.
“Lâm Đan, chỗ này có vấn đề, cậu mau đi theo tớ.”
“Ai, Linh Nhạc à, tớ còn chưa ăn cơm xong mà.”
Lâm Đan bị tôi kéo, trong miệng còn nhớ thương những món ăn kia.
Không biết tí nữa sau khi biết sự thật, cô ấy còn có cảm giác thèm ăn hay không nữa.
Rõ ràng lúc chúng tôi mới tiến vào đây còn là một cửa hàng nhỏ rất sạch sẽ, vậy mà lúc này nhìn đã phủ đầy mạng nhện, trên bàn chất đầy một tầng bụi bặm thật dày, bốn phía đều là khung xương âm u.
Nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi hít một hơi.
Nếu không phải lúc này còn có Lâm Đan ở bên cạnh, chỉ sợ tôi đã sớm thét chói tai. Tôi kéo Lâm Đan nhanh chóng chạy ra khỏi cửa hàng này, chạy thật xa mới dừng lại.
Lâm Đan thở hồng hộc đi theo phía sau tôi, thấy tôi dừng lại, cô ấy mới thở hổn hển hỏi tôi.
“Vừa rồi là làm sao vậy?”
“Cửa hàng kia có vấn đề.” Tôi có chút rối rắm, suy nghĩ không biết có nên nói cho Lâm Đan biết vừa rồi cô đã ăn cái gì hay không.
“Vấn đề gì? Tớ cảm thấy những món ăn đó đều rất ngon mà.”
Khóe miệng tôi giật giật. Thôi bỏ đi, vẫn là không nên nói cho cô ấy biết đi thì hơn.
Chỉ là, chỉ riêng đạo hạnh này của cô ấy, thật sự có thể cùng tôi cứu được Tử m ra sao?
Tôi không khỏi có chút lo lắng.
Trời càng ngày càng âm u, dường như muốn sụp xuống, làm cho lòng người buồn bực, không hiểu sao tôi lại có cảm giác áp lực.
Cuối cùng tôi vẫn không giải thích với Lâm Đan vì sao lại đi khỏi cửa hàng đó. Tuy Lâm Đan có chút oán giận tôi, nhưng cũng không có cách nào.
Cô ấy lấy ra một cái gì đó nhỏ, tròn, giống như một chiếc đồng hồ từ túi xách của mình.
Tôi nghĩ đó là một la bàn, sau đó Lâm Đan nói với tôi đó là la bàn thật.
Lâm Đan cầm la bàn, Đông Nam Tây Bắc đều đi qua một vòng, cuối cùng chỉ vào hướng Tây Bắc rồi nói với tôi: “Núi Cửu m ở bên kia.”
Sau đó, không đợi tôi hỏi, cô ấy cầm la bàn đi về phía trước.
Tôi đi theo phía sau cô ấy, nhìn cô ấy có vẻ rất cẩn trọng, trong lòng tôi luôn cảm giác có dự cảm không tốt.
Ba tiếng sau.
Tôi và Lâm Đan mệt mỏi ngồi trên mặt đất.
Nhìn bầu trời đã tối tăm không thấy rõ đường, lại nhìn cảnh vật quen thuộc này, tôi không nói lên lời mà chỉ nhìn trời.
“Đan Đan, con đường này chúng ta đã đi vài lần rồi, rốt cuộc cậu có biết đường không vậy?”
Lâm Đan lúng túng cười: “Thật xin lỗi Linh Nhạc, tớ cũng không muốn như vậy đâu, nhưng tớ là người mù đường, giờ đến tớ cũng không có cách nào khác. Mà tớ có cảm giác hình như chúng mình đã gặp phải ma đưa* rồi.”
(*) Mã đưa: Người Việt thường dùng khái niệm “ma đưa” để lý giải cho những trường hợp bị lạc trong rừng, có những biểu hiện bất thường như: đi lòng vòng trong rừng không biết đường về nhà; bị “giấu” vào bụi rậm, gai góc, ăn uống bất thường, có biểu hiện lạ về tâm lý sau khi bị lạc trong rừng...
“Ma đưa.”
“Ừm, chính là dùng thủ thuật che mắt.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không sao, tớ có cách.”
Dứt lời, Lâm Đan bắt đầu lục tìm trong túi xách cô ấy mang theo bên người, lấy ra hai cái lá cây, một cái dán lên trán của mình, một cái cho tôi.
“Đây là lá liễu m Tửu, có nó, chúng ta có thể nhìn thấy thứ mà bình thường chúng ta không nhìn thấy được.”
Tôi nhận lấy, nhìn thử, đúng thật là lá liễu, rồi tôi cũng học theo cô ấy, dán nó lên trán.