Tuyệt Sủng Âm Hôn

Chương 13: Linh hồn tử m bị tú bà giam, thanh loan đau đớn xin giúp đỡ!




Giọng nói của Tử m mang theo sự tuyệt vọng, cô ấy không ngừng lắc đầu, cầu xin tú bà.

“Hừ, buông tha cô thì ta làm sao giải thích được với Hoàng lão gia chứ? Bắt lấy cho ta.”

“Thanh Loan/ Tử m , anh em có sợ không?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi.

“Có anh em ở đây, em/ anh không sợ.”

Hai người lại đồng thanh trả lời.

Hai người nắm tay nhau, gương mặt kiên quyết, cùng đi về phía vách núi.

Đứng ở bên vách núi, hai người nhìn xuống phía dưới, không hề có chút sợ hãi nào.

Bọn họ thâm tình nhìn nhau, kiên định mà đồng tình lập lời thề, cùng nhau nói: “Gặp lại nhau ở nơi Luân Hồi, đời đời kiếp kiếp, chỉ nắm tay người.”

Sau khi nói xong, bọn họ nhắm mắt lại, không để ý người phía sau hô to, dứt khoát nhảy xuống vách núi.

Vốn tưởng rằng câu chuyện đến đây là kết thúc.

Tuy rằng đau thương, nhưng tôi cũng cảm thấy viên mãn, đã không thể ở bên nhau, cùng chết cũng tốt.

Tuy nhiên, mọi thứ không như những gì tôi nghĩ.

Sau khi bọn họ cùng nhau nhảy xuống vách núi, Tử m chết, còn Thanh Loan lại không chết.

Không chỉ như thế, bởi vì Thanh Loan là người của gia tộc bất tử, nên ông ta không thể chết. Điều này có nghĩa là ông ta vĩnh viễn đều phải sống một mình, Vĩnh viễn không được gặp Tử m .

Lời thề tan vỡ, ông ta cảm thấy mình hổ thẹn với Tử m .

Ông ta lấy một cánh tay của mình để đổi lấy tin tức của Tử m sau khi cô chết với cha mình. Ông ta muốn tìm được Tử m , để nối tiếp tiền duyên với cô ấy.

Thế nhưng ông ta lại được biết, bởi vì kiếp trước Tử m là một nữ tử phong trần, lại tự tay chấm dứt mạng sống của mình, nên hồn phách không có tư cách tiến vào luân hồi. Mà quan trọng nhất là, không hiểu sao, hồn phách của cô ấy biến mất khỏi địa phủ.

Về sau, lại hỏi thăm khắp nơi, Thanh Loan mới nghe nói, hồn phách của Tử m đã bị tú bà trong thanh lâu hấp thu, hơn nữa còn ngày đêm tra tấn cô ấy, chỉ vì, lúc trước cô ấy bỏ trốn cùng mình, không nghe lời và làm theo yêu cầu của bà ta.

Vì cứu Tử m , Thanh Loan lại mất đi một chân.

Nhưng mà tú bà kia quá lợi hại, Thanh Loan cũng không cứu được Tử m như ý nguyện.

Thoáng cái nhiều năm trôi qua, cứu Tử m trở thành động lực cũng như dũng khí duy nhất để ông ta sống.

Hình ảnh kết thúc, khuôn mặt tôi giàn giụa nước mắt. Tôi đã khóc, có lẽ vì câu chuyện của họ quá cảm động, Thanh Loan và Tử m cũng quá đáng thương.

“Tử m mà cô nhìn thấy, thật ra cũng chỉ là một loại chấp niệm của cô ấy đối với tôi mà thôi. Tử m thật đang ở trong tay tú bà kia. Nếu các cô có thể cứu cô ấy, ông già này nhất định sẽ tạ ơn các cô.”

Không biết từ lúc nào, cảm giác bay trên mây ấy đã biến mất.

Không biết từ lúc nào, ông chủ tiệm xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Lần thứ hai nhìn thấy ông ta, tôi không còn cảm thấy ông ta khó coi và khủng bố nữa, ngược lại trong lòng cảm thấy rất bội phục ông ta.

Ông ta và Tử m thật sự quá đáng thương.

Nhưng mà đồng tình thì đồng tình, cứu người thì không nói, chuyện cứu hồn này thì thôi bỏ đi.

Tôi đến nhìn còn thấy sợ hãi, chứ đừng nói là cứu. Hơn nữa, tú bà kia đã sống lâu như vậy, lại có thể nhốt hồn phách của Tử m nhiều năm như vậy, nhất định là rất lợi hại.

Tôi cũng không có lá gan đi trêu chọc làm gì.

Tôi chỉ muốn nói lời từ chối.

Lâm Đan ở bên cạnh lại gật đầu trước tôi, vỗ ngực hứa sẽ làm chuyện này.

Thậm chí, cô ấy còn thề son sắt cam đoan với ông chủ tiệm, chúng tôi nhất định sẽ giúp ông cứu Tử m ra.

Không chỉ có vậy, cô ấy còn kéo tôi xuống nước cùng.

Lúc tôi muốn ngăn cản cũng đã quá muộn rồi.

“Ông chủ tiệm, ông cứ yên tâm đi, tôi và Linh Nhạc nhất định sẽ giúp ông cứu Tử m ra, có phải không Linh Nhạc?”

“Linh Nhạc.”

.

“A, không phải, Lâm Đan, hai cô gái như chúng ta, không biết gì cả, cho dù tớ có lòng muốn giúp, thì cũng không có đủ năng lực. Nhiều năm như vậy, tới không tin ông chủ tiệm không tìm được cao nhân nào. Mà nếu đến bọn họ còn không có cách nào, chúng ta đi thì có tác dụng gì.”

Tôi giật giật khóe miệng, dùng sức túm lấy tay Lâm Đan, nói ở bên tai cô ấy.

Nhưng tôi không hề che giấu giọng nói của mình, mục đích thực sự là muốn ông chủ tiệm cũng nghe thấy, rồi từ bỏ ý định tìm kiếm sự giúp đỡ từ chúng tôi.

Chỉ là chắc ông ta cũng sốt ruột nhiều năm rồi, nên mới có thể có bệnh vái tứ phương như vậy.

“Cô gái à, coi như tôi cầu xin cô, cô giúp chúng tôi đi. Đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy cô ấy, chứng tỏ cô và cô ấy có duyên. Cầu xin cô giúp chúng tôi đi mà.”

Ông chủ tiệm vừa khóc như kể lể cầu xin tôi, cả gậy cũng ném xuống, chỉ còn lại một chân, quỳ xuống đất.

“Ông mau đứng lên đi.”

Tôi giật mình trước hành động của ông chủ tiệm, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ ông ta dậy.

Nhưng ông ta quỳ ở đó không nhúc nhích, mặc cho tôi kéo thế nào cũng không kéo nổi.

“Cô gái à, cầu xin cô, cô giúp chúng tôi đi mà.”

“Ông chủ tiệm, tôi cũng muốn giúp ông, nhưng tôi cũng phải có được năng lực này đã. Tôi ngoại trừ có thể nhìn thấy cô ấy ra, còn những thứ khác, cái gì cũng không biết. Ông bảo tôi phải giúp các người thế nào đây?

Tôi cũng có chút tức giận, cảm động thì cảm động, nhưng bản thân tôi có năng lực thế nào tôi biết chứ. Cho dù một mạng đổi một mạng, tôi cũng chưa chắc có thể cứu Tử m ra.

Tôi thực sự không biết tại sao ông chủ tiệm lại tin tưởng tôi.

Thấy không kéo được ông ta, tôi cũng buông tay ra, không định kéo ông ta lên nữa.

Tôi xoay người, kéo Lâm Đan chuẩn bị đi ra ngoài.

Lại không ngờ tới tôi vừa mới nhấc bước lên, chân của tôi đã bị người từ phía sau kéo lại.

“Cầu xin cô, giúp chúng tôi đi. Cô yên tâm, tôi sẽ không để cho cô giúp không công đầu, tôi sẽ cho các cô hai mươi vạn tiền thù lao, hơn nữa còn có lễ tạ ơn khác.”

Ông chủ tiệm kéo tôi, cay đắng cầu xin.

“Hứa với ông ta đi!”

Tôi thở dài một hơi, chuẩn bị khẳng định lần nữa với ông ta là tôi không có cách nào cả, thì ngọc bội treo ở ngực đột nhiên rung lên.

Có một giọng nói quen thuộc trong tâm trí của tôi bảo tôi hứa với ông ta.

Nghe ra là giọng Tần Nghi Trạch, trong lòng tôi có chút lo lắng. Tuy rằng không biết vì sao anh ta lại muốn tôi làm như vậy, nhưng chẳng hiểu thế nào, tôi lại tin tưởng anh ta.

Trong bóng tối, giữa tôi và anh ta dường như có một loại liên hệ đặc biệt.

“Được rồi, tôi có thể hứa với ông, sẽ đi thử xem, nhưng tôi không thể cam đoan kết quả, tốt nhất ông không nên ôm hy vọng quá lớn.”

Tôi thừa nhận. khi nghe ông chủ nói hai mươi vạn, tôi cũng thực sự động lòng. Với số tiền này, bà nội không cần phải lo lắng về cuộc sống và học phí của tôi nữa.

Hơn nữa có Tần Nghi Trạch cổ vũ, tôi lập tức nhận lời.

“Thật tốt, cảm ơn cô.”

Ông chủ tiệm buông tay tôi ra, liên tục nói cảm ơn tôi, còn quỳ trên đất dập đầu vài cái với tôi. Tôi và Lâm Đan vội vàng kéo ông ta lên.

Ra khỏi cửa hàng, trên mặt Lâm Đan lộ vẻ vui mừng và nóng lòng muốn thử. So với cô ấy, vẻ mặt tôi nặng nề hơn nhiều.

Nhưng tạm thời cũng không có cách nào khác.

Sau khi trở lại ký túc xá, Lâm Đan bắt đầu thu dọn những đạo cụ nhỏ của cô ấy, còn tôi thì nhanh chóng leo lên giường, nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.

Trong cửa hàng, lúc tôi nghe thấy giọng nói đó, tôi chắc chắn đó là của Tần Nghi Trạch. Vì vậy bây giờ tôi muốn tìm anh ta, hỏi tại sao anh ta muốn tôi hứa điều này.

Tần Nghi Trạch cũng là một con quỷ, nói không chừng anh ta có thể biết một ít chuyện về Tử m .

Tôi ôm suy nghĩ này, nằm trên giường, lại không thể nào ngủ được, trong đầu không ngừng quanh quẩn chuyện ở trong cửa hàng, câu chuyện về Tử m và Thanh Loan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.