Tôi chỉ vào người đàn bà mặc sườn xám và nói với ông chủ: “Cô ta đang đứng bên cạnh ông, nhìn chằm chằm ông, lẽ nào ông không biết sao?”
Ông chủ nghe xong lời nói của tôi thì có chút kích động, nhanh chóng buông bàn tay vừa mới nắm lấy tay của tôi ra, xoay người đi, giọng có chút nghẹn ngào:
“Tử m , là em sao?” Tôi nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu phấn hồng hơi mấp máy môi, nhưng không nói nên lời, nụ cười trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là vẻ lo lắng.
Ông chủ không nhận được câu trả lời như mong muốn, trên mặt ông ta lộ vẻ mất mát. Ông ta tiếp tục gọi người phụ nữ ấy thêm hai lần, nhưng vẫn không nhận được lời hồi đáp.
Ông ta im lặng, hiển nhiên tâm trạng cũng không còn kích động như vừa rồi.
Ông ta quay mặt về phía tôi, trên mặt mang vẻ khẩn cầu:
“Cô gái à, cô có thể nhìn thấy cô ấy, vậy cô có thể nói cho tôi biết cô ấy trông thế nào, mặc quần áo gì không.”
Dường như lo tôi không muốn giúp đỡ, ông ta tiếp tục nói: “Cô gái, cô yên tâm đi, tôi không bắt cô phải giúp, nhưng nếu cô có thể giúp tôi cùng Tử m , tôi nhất định sẽ báo đáp cô thật tốt.”
Tôi gật đầu, cũng chẳng trông cậy ông ta có thể báo đáp gì, chỉ là đơn thuần cảm thấy ma nữ kia cũng không phải loại xấu xa, coi như là vì nụ cười vừa rồi của cô ta với tôi đi.
Ông chủ nghe tôi nói xong, cả người trở nên kích động, bất giác run rẩy, trong miệng chỉ lặp lại một câu:
“Là cô ấy, là cô ấy, thật sự là cô ấy.”
“Cô ấy là ai? Tôi có thể mơ hồ cảm nhận được một chút khí tức, nhưng nó quá yếu ớt, nếu không phải do Linh Nhạc nói ra, thậm chí tôi còn không phát hiện được.”
Lâm Đan có chút tò mò dò hỏi.
Sau khi nói xong, không biết cô ấy lau thứ gì đó ở giữa hai lông mày, rồi nhìn vào khoảng không phía sau, trong mắt như hiểu ra điều gì đó.
Tôi biết, bây giờ cô ấy cũng đã có thể nhìn thấy người phụ nữ mặc sườn xám rồi.
“Cô ấy...” Ông chủ nghe được lời chúng tôi nói, sửng sốt vài giây rồi làm tư thế mới với tôi và Lâm Đan:
“Hai vị, mời vào trong nói chuyện.”
Tôi và Lâm Đan liếc nhau, thấy được sự tò mò từ trong mắt đối phương thì đồng thời gật đầu, đi vào căn phòng phía trong của cửa hàng này.
Tôi với Lâm Đan vừa vào phòng, đột nhiên trước mắt xuất hiện một luồng ánh sáng trắng lóa, khiến chúng tôi không nhìn thấy gì cả.
Bốn phía đều là một mảnh trắng xóa, đi về phía trước như đạp phải mây, nhẹ nhàng, mềm mại, mò mẫm cũng không thấy thứ gì.
Sau đó, ánh sáng trắng từ từ tản đi, một nơi rất đẹp xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Sương mù lượn lờ như tiên cảnh, hoa đào nở rộ, một cô gái mặc sườn xám màu hồng phấn ngồi trên ghế đá vuông trong lương đình, dường như đang chờ đợi người nào đó, vẻ mặt trông rất sốt ruột.
Không lâu sau, một người đàn ông để tóc ngắn xuất hiện ở nơi cách lương đình không xa. Anh ta mặc một bộ trường bào màu xanh.
Bởi vì khoảng cách khá xa nên tôi không nhìn thấy diện mạo của người đàn ông, nhưng dựa vào quần áo mặc trên người họ, thì dường như đây là thời Dân Quốc.
Tôi kéo Lâm Đan lại cạnh mình.
“Chúng mình đến đây bằng cách nào vậy?”
So với vẻ ngạc nhiên của tôi, Lâm Đan rõ ràng lại bình tĩnh hơn nhiều.
Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ kia, nhưng vẫn không quên trả lời câu hỏi của tôi.
“Không cần lo lắng, đây là ảo cảnh do ông chủ tiệm tạo ra, qua đó muốn chúng ta hiểu rõ chuyện của ông ấy với ma nữ kia thôi. Nếu tớ đoán không nhầm, người đàn ông mặc trường bào màu xanh kia chính là ông chủ tiệm.”
“Ông chủ tiệm.”
Tôi hô lên, không phải tôi làm ầm ĩ, chỉ là hình dáng của ông chủ tiệm và hình dáng của người đàn ông mới đến này chênh lệch nhau quá lớn.
Khi người đàn ông kia đến gần, tôi cũng đã thấy rõ khuôn mặt anh ta, tuy rằng không giống như Phan An*, nhưng so với những ngôi sao nam trong các bộ phim điện ảnh ăn khách cũng không hề thua kém.
(*) Phan An: Một trong tứ đại mỹ nam cổ đại của Trung Quốc.
Tôi thật sự không thể liên hệ người này với ông chủ tiệm được.
“Đừng nói nữa, tiếp tục xem đi.”
Nghe thấy tiếng kêu của tôi, Lâm Đan quay mặt sang nói.
Tôi gật đầu, tôi có hơi sốt ruột, lo lắng đôi nam nữ kia sẽ phát hiện ra chúng tôi. Nhưng khi nhìn về phía bọn họ, tôi lại phát hiện, dường như họ cũng không nghe thấy tôi và Lâm Đan nói chuyện.
Bởi vậy có thể đoán ra, suy đoán vừa rồi của Lâm Đan là chính xác. Tất cả trước mắt đều là ảo cảnh do người tạo ra.
Lúc này, cô gái mặc sườn xám màu hồng trong lương đình hiển nhiên cũng nhìn thấy người đi tới, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Cô ấy đứng lên, rồi lao về phía người đàn ông, cuối cùng, nhào vào lòng của anh ta.
“Thanh Loan, cuối cùng anh cũng đến, nếu anh không đến thì em sẽ...”
Cô gái chưa kịp nói hết, đã bị người đàn ông che miệng lại, ý bảo cô ấy không cần nói nữa.
Tất cả những điều cô ấy muốn nói, anh ta đều hiểu.
Người đàn ông ôm cô gái vào lòng một lần nữa, hai người dựa sát vào nhau, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này.
Chẳng qua, sự yên tĩnh này còn chưa được bao lâu, đã bị người khác đánh vỡ.
Tôi nhìn thấy từ phía xa lương đình có đám người cầm gậy, xông về phía này.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim tôi không hiểu sao thắt lại, có chút sốt ruột thay cho đôi nam nữ đang dựa vào nhau ở trong lương đình.
Tình cảnh trước mắt này, rõ ràng là cảnh chia rẽ uyên ương thường xuất hiện trong các bộ phim truyền hình ngày xưa.
Vào lúc tôi lo lắng cho bọn họ, đôi trai gái trong lương đình cũng phát hiện ra đám người này...
Hai người nhìn nhau, mười ngón tay đan chặt, sóng vai nhau chạy ra khỏi lương đình.
Đám người phía sau cũng đuổi theo, không có ý định muốn buông tha.
“Bắt lấy chúng, nhanh lên.”
Mắt thấy đám người đuổi theo họ ngày càng gần, cô gái mặc sườn xám màu hồng phấn vừa chạy, vừa quay đầu lại đau khổ cầu xin:
“Mẹ, cầu xin mẹ buông tha cho Tử m đi, con và Thanh Loan thật lòng yêu thương nhau, con xin mẹ mà.”
Người đàn bà đi đầu kia ăn mặc vô cùng diêm dúa, có chút giống tú bà ở thanh lâu, bà ta hừ lạnh:
“Tử m , mẹ con đã tìm cho con một gia đình tốt, sính lễ cũng đã nhận, con chỉ cần ngoan ngoãn gả qua đó, sẽ có vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết.”
Nói xong, bà ta khinh bỉ liếc qua người đàn ông đang đan mười ngón tay với Tử m .
“Con đi theo Thanh Loan thì được cái gì? Tuy cậu ta là nhị công tử của Thanh lão gia giàu nhất Dương Châu, nhưng bởi vì có quan hệ với con, cậu ta đã bị trục xuất ra khỏi nhà rồi. Tử m , con phải suy nghĩ cho rõ ràng đó.”
“Không, cho dù Thanh Loan không có gì, con cũng muốn bên anh ấy suốt đời.”
Tử m nói, bước chân cũng không dừng lại.
Nhưng một giây sau, hai người đã ngây ngẩn cả người.
Trên mặt bà ta nở nụ cười đắc ý.
“Tử m , tôi cho cô thêm một cơ hội, nếu theo tôi về, ngoan ngoãn gả cho Hoàng lão gia, tôi sẽ tha cho hai đứa. Nếu không, tôi sẽ khiến cho hai đứa, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”