Tuyệt Sủng Âm Hôn

Chương 1: Bạch ngọc làm sính lễ, quỷ vương cưới vợ




Theo truyền thuyết, đứa trẻ sinh ra trong hồ không thể sống sót. Bé gái sinh ra trong hồ là đứa bé mang sinh mệnh cực âm cực hàn, đặc biệt là bé gái chào đời vào gần giờ Tý đêm Rằm tháng Bảy. Người đời gọi đó là: m sinh nữ.

Theo truyền thuyết, âm sinh nữ sinh ra vì quỷ, nhận quỷ làm chồng, sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ. Mà tôi lại chính là âm sinh nữ sinh ra ở hồ nước gần giờ Tý ngày Mười lăm tháng Bảy.

Mẹ tôi mất ngay khi tôi mới sinh ra, bà ngoại không chịu nói cho tôi biết mẹ tôi đã mất như thế nào. Tất cả những gì tôi được biết là vào hàng đêm ngày Mười lăm tháng Bảy, bà tôi sẽ đưa tôi đến cái hồ nơi tôi được sinh ra, chèo một chiếc thuyền nhỏ ra giữa hồ để đốt vàng mã. Ngày tôi sinh ra vốn cũng không phải ngày lành, lại gặp cảnh mẹ mất đúng lúc vừa sinh ra tôi. Cũng may bà ngoại giấu nhẹm chuyện tôi sinh ra trong hồ, nếu không tôi đã bị người nhà dìm chết trong bồn tiểu rồi.

Buổi tối hôm tôi mười tám tuổi, sau khi cơm nước xong xuôi, bà ngoại đưa cho tôi một cái hộp cũ kỹ mang phong cách cổ xưa.

Tôi vui mừng mở ra, một miếng ngọc trắng thượng hạng nằm bên trong hộp. Tôi thích thú lấy nó ra rồi đeo lên cổ.

“Đây là quà sinh nhật của cháu sao?”

Mỗi lần sinh nhật tôi bà ngoại đều rất buồn, hơn nữa sinh nhật tôi là ngày Rằm tháng Bảy nên càng không thể làm to. Vì vậy, từ nhỏ đến giờ không được nhận quà, nên lần này tôi đặc biệt hưng phấn.

Bà không gật đầu cũng không lắc đầu mà chỉ thở dài.

“Miếng Bạch Ngọc bình an này vốn là của cháu. Nó là do cháu khi còn bé đi ra ngoài chơi đã nhặt về, bà thấy cũng đẹp, sợ cháu làm mất nên giữ giúp cháu. Hôm nay cháu đã đủ mười tám tuổi, coi như là quà bà tặng cho cháu đi.”

Tôi gật đầu lia lịa, hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng khi nhận được món quà.

Tên tôi là Hoàng Linh Nhạc, nhưng tôi cũng không phải là trẻ mồ côi. Tôi nghe bà nội kể, trước khi tôi sinh ra, tôi đã có một người chị, nhưng chị ấy mất sau đó không lâu.

Tôi sinh ngày Mười lăm tháng Bảy, một năm sau khi chị tôi mất, cũng đúng vào ngày chị mất trước đó một năm.

Bà nội mê tín của tôi cho rằng, trên người tôi mang âm hồn chưa được đầu thai của chị gái, hại bà mất đi con dâu, bố tôi mất vợ, nên khăng khăng muốn bóp chết tôi.

Vì ngày Mười lăm tháng Bảy là ngày xá tội vong nhân* trong truyền thuyết, mà cũng là ngày mẹ tôi mất vì sinh ra tôi, nên tôi vừa chào đời đã bị bà nội cho là một đứa xui xẻo.

(*) Xá tội vong nhân (đEE): Theo phong tục của một số nước Á Đông là ngày mở cửa địa ngục ân xá cho các vong linh không nơi nương tựa. Vì thế để các linh hồn lang bạt không quấy nhiễu cuộc sống dương gian người ta thường dâng cúng lễ vật vào ngày Rằm tháng Bảy để cầu mong sự bình yên.

Lý do quan trọng nhất khiến họ muốn giết tôi, là khi tôi ra đời, tất cả các động vật trong nhà đều chết hết.

Khi tôi sinh ra, chỉ có mình bà ngoại ở đó. Dường như bà biết về âm sinh nữ, kiên quyết không để bà nội và những người khác bóp chết tôi, nên bà ngoại đã ôm tôi về nuôi nấng suốt mười tám năm trời.

Ban đêm, khi tôi đang ngủ mê man, bên tai bỗng truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống. Hơn nữa, âm thanh đó ngày càng gần, ngày càng vang dội.

Tiếng động làm tôi không ngủ được, tôi nhíu mày lại, trong lòng cũng có chút tức giận. Không biết nhà ai lấy vợ, lại chọn đúng lúc nửa đêm như thế này, có muốn cho người khác ngủ không?

Tôi cáu kỉnh trùm chăn lên đầu, chuẩn bị tiếp tục chìm vào giấc mộng đẹp của mình.

Không lâu sau, tôi lại có cảm giác như họ đã đến trước cửa nhà tôi, cứ mãi khua chiêng gõ trống như thể không có ý định rời đi.

“Giờ lành đã đến, bà mối, còn không mau đi mời nương nương lên kiệu. Nếu lỡ thì giờ, ngươi có gánh tội nổi không?”

Tiếng nói đanh thép, kéo dài thật dài chui vào tai, khiến cho tôi cảm thấy rất không thoải mái.

Tôi muốn mở mắt ra để xem thử nhưng làm thế nào cũng không mở ra được. Tôi dùng sức bóp mạnh vào đùi mình, cơn đau mạnh làm tôi tỉnh lại.

Tôi mở đôi mắt mơ mơ màng màng ra, nhìn thấy vài cái bóng đỏ bay qua bay lại trước giường, một người có khuôn mặt tái nhợt trong số họ nhìn tôi. Thấy tôi tỉnh dậy, người đó cười âm u, lộ ra hàm răng trắng bóc.

“Nương nương đã tỉnh rồi, hãy theo lão nô thay quần áo rồi lên kiệu.”

“A, ma!” Từ nhỏ đã nhát gan, tôi sợ hãi hét lên, rồi lại bất tỉnh.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy mình đang ngồi trên một chiếc giường lớn, trên đầu đội một chiếc khăn đỏ, giống như một chiếc khăn trùm đầu được sử dụng trong hôn lễ.

Tôi đưa tay kéo mấy lần, nhưng lại phát hiện không thể kéo nó xuống được. Nghĩ đến chuyện mình đã sợ chết ngất trước đó thì tôi càng hoang mang hơn.

Tôi bật dậy khỏi giường, nhìn qua khoảng trống dưới chiếc khăn, thấy được cả căn phòng đều là một màu đỏ.

Ngay cả chiếc giường lớn được chạm khắc bằng gỗ mà tôi đang ngồi, chăn bông, màn trường, thậm chí cả rèm cửa sổ đều có màu đỏ.

Nhưng chính màu sắc biểu đạt hỷ sự này lại khiến tôi sợ hãi hơn nữa, thậm chí tôi cảm thấy những thứ kia màu đỏ đều là bị máu tươi nhuộm thành vậy.

Tôi vô thức lùi lại phía sau, ngồi xuống cạnh cửa. Cảm giác tựa vào vật gì đó khiến tôi yên tâm hơn một chút.

Tôi không biết nơi này là nơi nào, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đó là mau chóng rời khỏi đây.

Khi tôi đưa tay ra mở cửa mới phát hiện thứ mình mặc không phải là đồ ngủ, mà là một loại váy vừa to vừa rộng.

Chân tôi còn mang một đôi giày thêu kiểu cổ xưa. Nhìn thấy những thứ này, nỗi sợ hãi trong lòng tôi càng tăng thêm. Càng nhìn cách ăn mặc này, tôi càng thấy mình giống như tân nương cổ đại kết hôn mà tôi hay xem trên TV.

Là ai đã thay quần áo cho tôi?

Chẳng lẽ...

Nghĩ đến những gì đã nghe thấy trước khi hôn mê, còn cả những hồn ma bay lượn trong phòng, tôi không thể bình tĩnh được nữa, trực tiếp mở cửa lạo ra ngoài.

“Ai ôi.”

Mới vừa ra ngoài, tôi cảm thấy mình và phải một bức tường, đau đến mức nổ đom đóm mắt.

Tôi đưa tay xoa cái mũi đang đau nhức của mình, giật mạnh cái màu đỏ chết tiệt trên đỉnh đầu xuống.

“Này, nương tử không đợi kịp muốn lao vào đến thế sao?”

Một tiếng chế nhạo truyền tới từ trên đỉnh đầu.

Đây rốt cuộc là loại đối thoại gì?

Không phải mình và vào tường sao?

Trực giác cho biết người đó không nói chuyện với mình, tôi phớt lờ, tiếp tục kéo cái khăn đỏ trên đầu.

Không biết có phải ai đó đang cố tình chỉnh tôi không, lại dùng keo dán cái thứ này lên đầu tôi. Tôi đã kéo đến mức da đầu đau đớn, nhưng vẫn không lấy ra được.

“Haiz.”

Bên tại có tiếng thở dài, tôi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trời đất quay cuồng. Đến khi hoàn hồn lại, tôi lại ngồi trên giường lớn khi nãy vừa ngồi.

Trước khi tôi có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông kia lại nói:

“Nếu vi phu không nâng khăn trùm đầu cho nương tử, thì nàng không tự kéo ra được đâu.”

Nói xong, anh ta cầm một thứ gì đó ở cái bàn bên cạnh lên rồi từ từ tiến lại gần tôi.

Khăn trùm đầu...

Tôi nhớ ra rồi, thứ để trên bàn là một cây gậy. Đúng rồi, hình như lúc kết hôn, tân lang sẽ dùng nó để vén khăn trùm đầu cho tân nương.

Điều đó có nghĩa là, anh ta chính là tân lang của tôi, và tôi đã kết hôn với anh ta...

Không, không, tình hình thế này, nhất định là tôi đã gặp phải thứ không sạch sẽ gì rồi.

Nếu anh ta là ma, mà tôi lại lấy anh ta, thì tôi sẽ chết.

Trời ơi, tôi chưa muốn chết.

“Chờ đã.”

Ngay khi anh ta định nâng khăn lên, tôi ngăn anh ta lại.

“Có phải anh nâng khăn lên thì chúng ta đã thành thân rồi không?”

“Ừ, có vấn đề gì không?”

“Có, có một vấn đề lớn. Tôi nói muốn kết hôn với anh khi nào? Tôi đã từng gặp anh chưa? Chúng ta đã từng yêu đương sao? Anh không thể bỏ qua nguyện vọng của tôi mà ép hôn tôi.”

Thật ra trong lòng tôi cũng rất sợ hãi, nhưng lại không thể không ép mình bình tĩnh lại. Lỡ như bị ma quỷ dây dưa thì sau này tôi còn sống được sao?

Để thoát khỏi anh ta, tôi cũng đành liều mạng. Nói xong, tôi lại hối hận, mồ hôi nhễ nhại. Nếu chọc giận anh ta, tôi bị ăn thịt thì làm thế nào?

“Ép hôn á, làm sao có thể chứ? Nàng đã nhận Bạch Long ngọc mà ta tặng làm của hồi môn, mà ta còn biết, giờ nàng vẫn đang đeo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.